"Ân Âm à, con có thấy không? Là Bồ Tát hiển linh, nhất định là Bồ Tát đang đáp lại chúng ta, Mộc Mộc nhà ta nhất định sẽ bình an khỏe mạnh". — Cho dù chỉ là một tín niệm không biết thật hay giả, bà cũng bằng lòng tin tưởng.
Ân Âm cười cười, gật đầu phụ họa với lời nói của bà, trong lòng lại nói: Không phải ai cũng chịu nổi một nén nhang của tiên đỡ đầu do trời sinh, tiểu thần tiên này nhận được một nén nhang của cô đúng là có vận may lớn.
Trước cổng chùa có một cây đại thụ, được người ta gọi là cây ước nguyện, trên cây treo vô số tấm gỗ màu đỏ, trên đó đều viết những nguyện vọng của các tín đồ.
Mấy người Ân Âm cũng viết lên.
"Thế An, anh ôm Gia Mộc đứng dưới tàng cây, đúng rồi, còn có mẹ nữa, chụp ảnh cùng tụi con đi". — Ân Âm đề nghị, bọn họ chưa bao giờ chụp ảnh chung cả.
Cố Thế An lại kéo cô đến bên cạnh, giọng nói dịu dàng: — "Muốn chụp ảnh đương nhiên là phải chụp ảnh cả nhà".
Anh cầm điện thoại đi dộng, chào hỏi một nam sinh trẻ tuổi đang quay cảnh vật, hy vọng cậu ta giúp chụp vài tấm ảnh cho cả nhà bọn họ.
"Được, không thành vấn đề". — Nam sinh ôm máy ảnh trước ngực rất vui vẻ tiếp nhận, nhìn một nhà có nhan sắc cao ngất ngưỡng ngược lại hít một hơi.
Ân Âm ôm Cố Gia Mộc đứng ở giữa, bà nội Cố ở bên trái cô, Cố Thế An ở bên phải cô.
"Được rồi nhìn đây, đều nhìn vào ống kính đi". — Nam sinh nói: — "cậu bé, phải nhìn vào ống kính nha".
Ân Âm nhìn Cố Gia Mộc trong ngực, nhóc con yên lặng nằm sấp trong ngực cô, giống như đang trầm tư và không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài.
"Mộc Mộc, nhìn vào ống kính chụp ảnh nào". — Ân Âm dỗ dành, ôm xoay nửa người con trai lại, để mặt nhóc con đối diện với phía trước.
Cách đó không xa, cũng có mấy người đang chụp ảnh, cô bé kia đứng ở giữa, nụ cười rất ngọt ngào, tay còn để số hai.
Ân Âm nhìn Mộc Mộc trong ngực, ánh mắt của cậu bé vẫn không nhìn về phía ống kính, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cũng không có bất kỳ biến hóa cảm xúc nào, không có nụ cười, cho dù là một chút cũng không có.
Hốc mắt Ân Âm chợt nóng lên.
"Ân Âm, hay là chúng ta không chụp nữa nhé". — Cố Thế An ở một bên nhìn ra cô có gì đó không ổn.
Ân Âm lại lắc đầu, lập tức nở nụ cười: — "Không sao, em có cách mà. Cố Gia Mộc, mẹ là mẹ con. Hôm nay con phải mỉm cười để chụp ảnh nhé". — Cô tự mình nói.
Cô lập tức đưa tay về phía sau cổ của Cố Gia Mộc, nhẹ nhàng gãi gãi, lúc này chỉ thấy thân thể của nhóc con cứng đờ, đôi mắt như trái nho đen không hề chớp mắt.
Ân Âm tăng thêm chút lực đạo, lần thứ hai gãi gãi.
Một giây sau, nhóc con vốn không có phản ứng trợn tròn hai mắt, đôi mắt đen nhánh mà trong suốt, trong miệng cậu bé phát ra tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng, lông mày đẹp cong cong, trong nháy mắt kia phảng phất như ngàn vạn ngôi sao được thắp sáng.
Lần đầu tiên Ân Âm nhìn thấy nụ cười của con trai, không khỏi ngây người, cũng lập tức nở nụ cười.
"Đúng, chính là như vậy, được rồi". — Nam sinh kích động nói, lập tức lẹt kẹt vài tiếng, chụp mấy tấm ảnh.
"Được rồi, chụp xong rồi".
Cô Thế An đi qua lấy điện thoại, Ân Âm thì quay lưng lại, lén lau đi nước mắt trên khóe mi, cô cảm thấy mình đúng là vô dụng, lúc cười mà lại có thể khóc, thiếu chút nữa đã chọc ra chuyện cười rồi.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu vào, một phần ánh sáng màu vàng dịu dàng rơi vào trên người Ân Âm, phủ lên cho cô một tầng hào quang, khiến cho nước mắt nơi khóe mi cô chưa kịp lau đi cũng nhiễm một chút ánh sáng.
Cố Gia Mộc nhìn giọt nước mắt kia, tầm mắt rất lâu cũng không dời đi