Xuyên Nhanh: Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Quyển 1 - Chương 14



Editor: Cà Pháo

✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁

"Mẹ......" Tần Triều Mộc thấy Trần Nghiên Nghiên theo sát vào theo bản năng run lên, hoàn toàn không tự tin kiêu ngạo như ở trước mặt những người khác, ngay cả âm thanh cũng trở nên bất an.

Quăng đi hình tượng mẹ hiền như trước mặt Tần Dịch, Trần Nghiên Nghiên nhăn chặt mày nghiêm túc nói "Lần này sao lại như vậy, tại sao con không đứng nhất?"

Sắc mặt Tần Triều Mộc bỗng dưng trắng bệch, cúi đầu nói không ra lời.

Trần Nghiên Nghiên như  rất bất mãn "Tại sao con lại không biết cố gắng như vậy! Con có biết vì cuộc sống hiện tại của con mà mẹ ăn khổ nhiều lắm không, con chỉ với chút việc nhỏ này cũng làm không được?!"

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, con nếu không nỗ lực vượt qua Tần Triều Dương, thì Tần gia này làm gì còn chỗ cho con! Nếu không dành được hạng nhất, thì Tần Triều Dương lúc nào cũng có khả năng vượt qua con, con rốt cuộc có hiểu không vậy!"

Cho dù hiện tại Tần Triều Dương cái gì cũng biểu hiện rất bình thường, nhưng Trần Nghiên Nghiên luôn có một cảm giác nguy cơ, sợ Tần Triều Dương sẽ đột nhiên xuất hiện đoạt tất cả của hai mẹ con bọn họ.

Có lẽ chỉ khi Tần Triều Dương hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, bà mới có thể hoàn toàn yên lòng.

"Con...... Con biết, sẽ không có lần sau nữa ạ." Tần Triều Mộc ngơ ngẩn đứng ở chỗ đó, nếu như nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên trán hắn đã có mồ hôi lạnh nhỏ giọt, thân thể cũng run nhè nhẹ, như là đang sợ hãi thứ gì vậy.

Trần Nghiên Nghiên không muốn ở chỗ này lãng phí thêm thời gian, không kiên nhẫn nói "Biết rồi thì tốt, nếu lần này con không thi tốt vậy dựa theo quy củ cũ đi, nhanh lên, đừng làm tốn thời gian của mẹ."

"Quy củ cũ" ba chữ này giống như ma chú khiến sắc mặt Tần Triều Mộc nháy mắt tái nhợt lại, âm thanh không khỏi mang theo chút cầu xin "Mẹ...... Lần này con chỉ thấp hơn 15 điểm, có thể không đánh được không ạ."

Tần Triều Mộc vĩnh viễn cũng không quên được từ lúc hắn bắt đầu đi học, chỉ cần hắn không lấy được danh hiệu hạng nhất, hoặc vì chơi đùa nghe nhạc mà chậm trễ học tập, mẹ sẽ lấy một cây thước ra đánh vào lòng bàn tay hắn, dùng sức vô cùng lớn muốn cho hắn nhớ kĩ việc này.

Quy củ này vẫn luôn kéo dài cho đến bây giờ.

Có lẽ là do bóng ma lúc nhỏ vẫn luôn tồn tại, Tần Triều Mộc cho dù đã làm tốt hơn yêu cầu của Trần Nghiên Nghiên, nhưng vẫn không quên được đau đớn do thước đánh vào lòng bàn tay.

Không chỉ có đau đớn lúc nhỏ mà còn có âm thanh trách móc sắc nhọn của người phụ nữ.

"Con tại sao lại không biết cố gắng như vậy! Nếu con không đứng nhất thì dựa vào cái gì mà tranh được với con trai Hoắc Kiều!"

Tần Triều Mộc nhớ rất rõ người phụ nữ đánh vào lòng bàn tay hắn, khác hoàn toàn với người phụ nữ dịu dàng trên TV kia.

Khi còn nhỏ hắn không hiểu chuyện, cho rằng là do hắn làm không tốt nên mới khiến mẹ không vui, mới khiến ba không cần bọn họ, nhưng sau đó Tần Triều Mộc đã hiểu hết tất cả, hắn chỉ là một thứ công cụ để mẹ thượng vị mà thôi, là một đứa con riêng không thể đưa ra ánh sáng.

Nhưng đã nếm được ngon ngọt sao Tần Triều Mộc có thể bỏ được tất cả chứ, bọn họ cũng không dùng thủ đoạn không chính đáng để đoạt được.

"Nhanh lấy đồ vật lại đây, đừng kéo dài thời gian." Trần Nghiên Nghiên chỉ cảm thấy Tần Triều Mộc đang kéo dài thời gian, giọng điệu càng thêm không tốt.

Lời nói này nào giống lời nói bình thường mà mẹ ruột sẽ nói với con trai, nói một câu kẻ thù cũng không quá.

Nhưng thực tế Trần Nghiên Nghiên cũng chưa bao giờ có tự giác của việc làm mẹ, lúc trước bà cũng là vì mẹ nhờ con nên mới nghĩ mọi cách quấn lấy Tần Dịch, nhưng khi đó bà đánh giá sai thời gian rồi, không đợi bà chính thức trở thành Tần phu nhân, bụng cũng đã dần dần lớn lên.

Lúc ấy sự nghiệp của bà đang lên cao, nếu như bị tung ra chưa kết hôn đã có thai, hơn nữa là làm tiểu tam, vậy thì đối với bà chính là sự huỷ diệt.

Nhưng đứa nhỏ này lại không thể không sinh, bởi vì bà không thể bảo đảm còn có cơ hội tiếp theo như vậy, vì thế lấy cớ ra nước ngoài du học, Trần Nghiên Nghiên gạt mọi người trừ người đại diện để đến một thị trấn nhỏ ở nước ngoài sinh con.

Nhưng mà con người luôn xảy ra chút ngoài ý muốn, lúc mang thai được hai tháng, Trần Nghiên Nghiên đột nhiên gặp một fan cực kỳ điên cuồng, đột nhiên không biết từ nơi nào lao tới đụng bà ngã trên mặt đất, làm hại bà bị đưa đến bệnh viện.

Cũng may lúc ấy chung quanh ngoại trừ người đại diện cũng không có người khác, nên tin tức bà mang thai không truyền ra ngoài, tên fan cuồng đụng người cũng bị người đại diện trực tiếp gọi cảnh sát địa phương tới lấy danh nghĩa quấy rầy đuổi đi, cũng may không phát hiện bà là vì thai nhi không tốt mới vào bệnh viện.

Bị va chạm như vậy, Trần Nghiên Nghiên lại gặp phải nguy hiểm sinh non, vì giữ được đứa nhỏ này, Trần Nghiên Nghiên không tiếc nhận loại thuốc mới do bác sĩ tư nhân lén lút nghiên cứu ra, cho dù biết tương lai có khả năng có tác dụng phụ đối với đứa trẻ, Trần Nghiên Nghiên vẫn lựa chọn tiêm thuốc chưa qua đo lường và kiểm tra chính quy vào.

Sự thật chứng minh lựa chọn lúc trước của Trần Nghiên Nghiên là chính xác, bây giờ bà có được tất cả, hơn nữa Tần Triều Mộc vẫn giống như các đứa trẻ bình thường khác.

Nhưng lúc mang thai vì giữ được đứa nhỏ này mà Trần Nghiên Nghiên ăn không ít khổ, vì thế người phụ nữ ích kỷ này cho dù là đứa con của mình cũng không có một chút tình cảm.

Tần Triều Mộc vẫn cầm thước lại đây đưa vào tay người phụ nữ đối diện, Trần Nghiên Nghiên không có một chút do dự nào, cầm cái thước lớn kia lên đánh thật mạnh vào lòng bàn tay con trai ruột, thước cùng với da thịt phát ra tiếng bộp bộp kích thích màng tai Tần Triều Mộc.

Tần Triều Mộc hiểu rõ, lòng bàn tay cũng đã chuyển màu da, nhưng thước rơi xuống rất mạnh, một mảng màu đỏ lớn lan ra khắp lòng bàn tay của hắn.

Kỳ thật từ lâu Tần Triều Mộc đã không bị phạt như vậy nữa, lần này cũng là do sai lầm nên mới không lấy được hạng nhất, Trần Nghiên Nghiên cũng đang bận tâm bị Tần Dịch phát hiện hành vi của bà, cho nên chỉ biết đánh vào lòng bàn tay.

Nóng rát và đau đớn truyền đến lòng bàn tay khiến Tần Triều Mộc cắn chặt khớp hàm, ở nơi Trần Nghiên Nghiên không thấy, một tay hoàn hảo khác cũng bị hắn nắm đến đỏ bừng.

Hận thù trong lòng đã bao phủ khắp cả người hắn.

Hắn hận nữ sinh đứng nhất lần này, rõ ràng ở trong lớp học rất bình thường, nhưng lần này đột nhiên thi được hạng nhất!

Hắn hận Tần Triều Dương khiến người khác ghen ghét kia, nếu không phải vì sự tồn tại của hắn ta, mình sao có thể bị buộc cái gì cũng phải làm tốt nhất!

Hắn hận mẹ ruột của mình, hắn không phải là con trai ruột của bà sao? Vì sao lại bủn xỉn chỉ cho hắn một chút tình thương của mẹ, coi hắn như một công cụ để có thể trèo lên hào môn!

Vì sao những người này không chết hết đi!

Hạt giống hận thù và bạo ngược một khi được gieo, chỉ biết nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm, hơn nữa theo thời gian trưởng thành không thể rút ra.

"Haiz~." Đây đã là tiếng thở dài thứ ba của Lăng Dung sau khi cầm bài thi từ văn phòng ra ngoài, khuôn mặt đẹp bởi vì phiền não mà nhíu lại.

Lúc âm thanh thở dài thứ tư lại vang lên, Tần Triều Dương ngồi ở bên cạnh cuối cùng cũng liếc mắt về phía bài thi của Lăng Dung, trên bài thi có số 68 màu đỏ rất dễ thấy được.

Toán học 150 điểm thi được 68 điểm, đúng là có chút khó coi, nhưng Tần Triều Dương thấy, trước kia Lăng Dung không nghiêm túc nghe giảng một tiết nào mà có thể thi được thành tích như vậy đã rất không tệ.

"Cậu không hiểu đâu." Vẻ mặt Lăng Dung sống không còn gì luyến tiếc nhìn bài thi trong tay, nghe thấy cô trả lời Tần Triều Dương mới ý thức được bản thân bất giác nói ra lời trong lòng.

Tần Triều Dương sao có thể hiểu cảm giác của cô chứ? Rõ ràng trên giấy đều là đề mà cô biết, nhưng cảm giác bắt buộc mình phải viết sai giống như là mày biết rõ đồ vật đó rất khó ăn, lại buộc bản thân phải ăn hết.

Đặc biệt là những cái đề đó như biết lựa chọn, như yêu tinh quyến rũ cô điền đáp án chính xác vào, nhưng Lăng Dung chỉ có thể làm bộ mắt mù không phát hiện, tung cục tẩy đã ghi đáp án ở trên mặt.

Đề này cô cũng "Miễn cưỡng" làm được, toàn bộ còn lại viết chữ "Giải" rồi thì không làm nữa.

Kết quả chính là cô cầm được 68 điểm, haiz, Lăng Dung có chút buồn rầu mà sờ cái ót của mình, cũng do cô quá giỏi, muốn ngụy trang thành một tên học dốt cũng thật khó, thật không biết nam chủ học bá này làm như thế nào.

Tần Triều Dương sao cùng mạch não với cô được, thấy thiếu niên môi hồng răng trắng bộ dạng mặt mày ủ ê, cậu theo bản năng mà nói ra lời an ủi "Về sau tôi chỉ cậu môn toán học."

Vẻ mặt Lăng Dung ngây ngốc còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình "Hả?"

✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁✁

Cà Pháo: xin lỗi để mn chờ lâu nhé, mình thật sự bận rộn lắm. Tranh thủ chút xíu thời gian mới đăng lên cho mn đây 😢

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.