Đến khi Vương Tuệ Quyên đứng ở trên bục giảng chính thức công bố với mọi người, Tần Triều Dương còn chưa phản ứng lại với lời mà Lăng Dung nói lúc nãy.
Lăng Dung vẫn lười nhác chống cằm, đầu lại hướng qua bên trái nhìn người nọ, đôi mắt đen sáng ngời mang theo ý cười cong lên, cái lưỡi hồng hồng như ẩn như hiên lúc đang nói chuyện: “Tôi nói…… Cậu mới là hoàng tử của tôi.”
Lời này đã nói một lần rồi, lúc Lăng Dung nói cũng không có ngại ngùng gì hết, ngược lại có ý muốn trêu chọc Tần Triều Dương hơn, mà quả nhiên trên gương mặt của người ấy bắt đầu lan tràn màu đỏ, thiếu niên anh tuấn thêm một chút ngượng ngùng, lại càng thêm đẹp mắt.
Lúc này một tiếng bang bang vang dội đánh tan cuộc trò chuyện của hai người, Vương Tuệ Quyên vì muốn lớp học im lặng nên gõ mạnh lên bục giảng.
“Mọi người ai cũng biết ban chúng ta phải chuẩn bị một tiết mục nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường mà đúng không, sau khi bàn bạc thì ban tụi mình sẽ cùng nhau biểu diễn tiết mục《 cô bé lọ lem 》, các cậu có ý kiến gì không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ỉu xìu.
“Lạy trúa, chuẩn bị tiết mục thì để người có tài nghệ lên diễn là được rồi, sao phải để tất cả mọi người cùng lên chớ.”
“Đúng vậy đó, mình còn phải về nhà học bài nữa, nào có thời giờ tập luyện biểu diễn, học kịch bản rồi lại chuẩn bị trang phục đạo cụ, lãng phí biết bao thời gian, tụi mình làm gì có nhiều tiền để đi thuê hay mua mấy thứ này chứ.”
Tuy câu nói về nhà học bài có hơi nhột nhột, nhưng nửa câu sau lại nói ra tiếng lòng của hầu hết mọi người, dù gì thì không phải ai cũng lắm tiền hay nhàn rỗi không có việc gì làm.
Vương Tuệ Quyên vừa định nói còn dư lại một chút quỹ có thể lấy ra dùng, nhưng cẩn thận tính lại, nếu cả đi thuê trang phục và đạo cụ thì sẽ tốn chi phí không nhỏ, chỉ có một chút tiền quỹ sao có thể đủ chứ?
Lưu Tiểu Du ở bên cạnh cũng lâm vào khó xử, chẳng lẽ những tưởng tượng tươi đẹp của bọn họ chỉ vì vấn đề tiền nong mà chết non ư? Bọn họ còn chưa kịp tung ra đòn sát thủ nữa mà!
Ngay lúc hai người đang hết đường xoay xở, thì Lăng Dung người tán thành kế hoạch này cũng mở miệng.
“Ủa các cậu không ai muốn diễn à? Nhưng mình rất thích tiết mục này, diễn tốt còn được người xem dưới đài vỗ tay, còn có thể khiến lớp học vẻ vang……”
Lăng Dung mở to đôi mắt ngây thơ rồi chớp chớp, lời nói và vẻ mặt đều mang theo mê hoặc.
“Lăng Dung, cậu…… Cậu cũng tham gia à?” Có người trúng mỹ nhân kế của cô, mở miệng hỏi.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lăng Dung tuy rằng hòa đồng hơn rất nhiều, nhưng bắt cô tham gia diễn kịch, thì chắc là không có khả năng.
Nhưng hôm nay nam thần ít khi nói mấy câu với bọn họ vậy mà lại nguyện ý diễn kịch với mọi người……
Có chút rung động.
“Vì muốn mang lại hiệu quả cho sân khấu, lớp trưởng muốn mình diễn vai cô bé lọ lem, mình đồng ý rồi.” Lại tiếp tục ném thêm một quả bom.
“Đậu móa! Cậu…… cậu diễn cô bé lọ lem thật à!”
Không biết nam sinh nào không lựa lời mà nói bậy, những lời này cũng khắc vào trong lòng mọi người.
Wtf? Lăng Dung diễn vai cô bé lọ lem, chẳng lẽ không nên để nữ sinh hiền lành and dịu dàng như các cô diễn cô bé lọ lem à! Hơn nữa đến lúc đó cô bé lọ lem còn phải mặc váy……
Chỉ tưởng tượng vậy thôi đã khiến cho bọn họ nhộn nhạo rồi!
Có thể nhìn thấy Lăng Dung mặc đồ nữ, nếu như bình thường sợ là đã đấm cho bọn họ đến khi không nhìn thấy được, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, ngu gì không làm.
“Nhưng vấn đề tiền nong……”
“Nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, vậy thì tiền không phải là vấn đề.” Lăng Dung ra vẻ thâm trầm nói ra, giây tiếp theo lại hào phóng vỗ vỗ cánh tay Tần Triều Dương, mở to âm lượng nói, “Tần thiếu gia của chúng ta nói, chỉ cần để cậu ấy diễn vai hoàng tử, thì tất cả trang phục và đạo cụ sẽ do cậu ấy trả, sau khi dùng xong mọi người có thể giữ lại làm kỷ niệm!”
“Hơn nữa nếu tập luyện đến trưa không kịp về nhà ăn cơm, cậu ấy cũng sẽ bao mọi người ăn cơm, tuyệt con mẹ vời thế còn gì!”
Bộ dạng hào khí tâng bốc tận trời đúng là cực kỳ giống tên nhà giàu, lời này làm mọi người chấn động, một đám nam sinh xem náo nhiệt ngay lập tức ồn ào.
“Tuyệt vời! Có tiền là ta có tất cả! Nếu thật sự như vậy, tui nhất định diễn!”
“Diễn diễn diễn! Nhớ giữ lời! Vì tiền nên ông đây sẽ cố gắng nhường lại nhân vật hoàng tử cho chú vậy!”
Nói thổi phồng vậy thôi, chứ thực tế ai cũng biết rõ trong lòng, nếu để Lăng Dung diễn cô bé lọ lem thì vai hoàng tử chỉ có thể để Tần Triều Dương diễn.
Các nam sinh từ trước đến nay đều vô tư, hơn nữa ban 8 còn là ban hòa đồng, bởi vậy lúc này không có ai cố ý nhắc tới chuyện Tần Triều Dương là “Con riêng” cả.
Bỗng chốc bị một đám người vây quanh Tần Triều Dương chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng mà nhìn về phía Lăng Dung, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hoang mang, thắc mắc cậu nói qua câu đó lúc nào.
So với Lăng Dung, cậu mới thật sự mang bộ dạng ngây thơ.
Cho cậu một cái ánh mắt “Nghe tôi là được”, Lăng Dung âm thầm dùng cánh tay nhéo cánh tay cậu, thúc giục Tần Triều Dương nói một câu.
Cô làm như vậy tất nhiên là vì muốn Tần Triều Dương gần gũi với mọi người hơn, người hào phóng ai mà không thích, hơn nữa thấy người ta hiền nên cứ ăn hiếp người ta, nếu lần sau Tần Triều Mộc muốn ăn hiếp cậu thì không chừng nhóm người này có thể giúp đỡ Tần Triều Dương.
Hơn nữa Lăng Dung không định để Tần Triều Dương bỏ tiền ra, nếu lời là do cô nói, thì tiền sẽ do cô trả, chỗ tốt để Tần Triều Dương hưởng, dù sao cô cũng không thiếu tiền, người ba đại gia của cô mỗi tháng cho khoảng 10 vạn tiền tiêu vặt ( hình như hơn 30tr tiền Việt), lâu rồi không xài nên tích khá nhiều.
Trí thông minh của Tần Triều Dương cũng không phụ lòng cô, đã nhanh chóng hiểu được nguyên nhân Lăng Dung làm như vậy, cậu cực kỳ cảm động lập tức phối hợp đồng ý nói: “Đã hứa với mọi người thì mình nhất định sẽ thực hiện, chỉ là hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực cố gắng hết sức mình, đồng thời cũng khiến cho lớp chúng ta được vẻ vang.”
“Tụi mình sẽ cho những tên ở ban trọng điểm đó biết, học sinh ban tám tuyệt đối sẽ không kém hơn tụi nó!”
Nhìn Tần Triều Dương không thầy dạy mà cũng hiểu, nói hùng hồn như vị tướng quân đang cổ vũ cho đám binh lính, Lăng Dung tặc lưỡi cảm thán không hổ là nam chủ, nếu không có hào quang trọng sinh của Trần Nghiên Nghiên chèn ép, thân là nam chủ cậu sẽ dần dần hiện ra bản lĩnh.
Ban tám thường xuyên bị ban trọng điểm và các giáo viên coi thường, mà hiện tại lòng tự trọng của các thiếu niên rất lớn, họ bị coi thường nên rất không phục bọn học sinh giỏi, bởi vậy nên lời nói của Tần Triều Dương đã đánh trúng tâm lý của bọn họ, khơi dậy không ít lòng hiếu thắng của mọi người.
“Được lắm! Tất cả tụi mình đồng ý diễn, nhất định phải thắng tụi ban sáu kia!”
Không nghĩ rằng mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Vương Tuệ Quyên và Lưu Tiểu Du không khỏi lau mắt mà nhìn đối với Tần Triều Dương.
“Cậu thật sự đồng ý bao hết tiền à?” Vương Tuệ Quyên chịu không nổi muốn xác nhận thêm một lần nữa, sợ Tần Triều Dương chỉ muốn trấn an tinh thần của mọi người.
Lăng Dung vừa định đưa tiền của mình cho cô ấy, đã bị Tần Triều Dương cản động tác lại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cậu có điện thoại đúng không, cậu lên mạng đặt những đồ vật cần mua trước đi, rồi tôi thanh toán cho cậu.”
Số tiền để chuẩn bị trang phục và đạo cụ không ít, đặt trên mạng là cách nhanh gọn nhất.
Nói xong, Tần Triều Dương như nghĩ tới cái gì đó, bổ sung nói: “Tất cả đồ đều phải chọn chất lượng tốt nhất, đặc biệt là trang phục của Lăng Dung, không cần để ý tới giá cả.”
Cậu không muốn để Lăng Dung mặc quần áo kém chất lượng đi lên sân khấu một thời gian dài như vậy.
“À…… OK.” Vương Tuệ Quyên không nghĩ rằng cậu sẽ nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút.
Kịch bản và đạo cụ còn cần thời gian để chuẩn bị, bởi vậy nên trưa hôm nay không cần tập luyện, đến khi tan học thì Tần Triều Dương đi ra phòng học với Lăng Dung.
“Hôm nay tôi không đi với cậu được, cậu với bác Vương về trước đi.” Đi đến cổng trường, Lăng Dung không như mọi khi ngồi xe của Hoắc gia, chỉ nói với Tần Triều Dương một câu trước khi rời đi.
Cũng bởi vì thói quen, nguyên chủ lúc trước rất ham chơi, mỗi buổi trưa đều không về nhà, bởi vậy ba Lăng mẹ Lăng không kêu tài xế đến đưa đón con gái đi học, về sau Lăng Dung cũng không có thói quen này.
Nhưng sau chuyện lần trước, Tần Triều Dương mỗi ngày đều để Lăng Dung ngồi xe nhà mình về nhà, dù nhà Hoắc và nhà Lăng ngược hướng với nhau, Tần Triều Dương cũng sẽ để bác Vương đưa Lăng Dung về nhà trước, rồi sau đó cậu mới trở về.
Không chỉ lúc tan học, ngày cả buổi sáng hay buổi chiều đi học, Lăng Dung vừa ra khỏi nhà nhất định sẽ thấy chiếc Porsche màu đen ngừng cách nhà không xa chờ cô.
“Cậu có chuyện gì à?” Tần Triều Dương nhẹ giọng hỏi, nếu cẩn thận còn có thể nghe ra một chút ấm ức.
Lăng Dung có chuyện gì quan trọng mà không muốn cậu biết chứ? Cậu ấy không tin tưởng cậu sao?
“Một chút việc nhỏ thôi ấy mà, không đáng để Tần đại thiếu gia lãng phí thời gian với mình đâu, mau trở về đi, nếu không ông ngoại sẽ lo cho cậu lắm.” Lăng Dung hiện giờ rất được ông Hoắc yêu mến, nên cũng xưng hô thân mật với ông hơn.
“Được rồi, vậy buổi chiều đi học tôi sẽ đón cậu.” Nghĩ đến ông ngoại nhà mình, Tần Triều Dương cũng không muốn làm ông già lo lắng.
Lúc này Lăng Dung không níu kéo nữa, sau khi nhìn Tần Triều Dương lên xe rời đi, cô mới hỏi trong lòng: 【 Có chắc chắn hiện tại Lưu Thừa Nghĩa đang bị vây đánh không? Đưa vị trí của hắn cho tao! 】
【 Chắc chắn mà, bọn họ đánh nhau không xa chỗ này đâu, cô đi theo điểm đỏ trên bản đồ là được. 】
Theo phương hướng bản đồ chỉ dẫn, Lăng Dung nhanh chóng tìm tới một cái hẻm hẻo lánh, thấy một đám côn đồ kéo bè kéo phái đánh nhau, Lưu Thừa Nghĩa do ít người nên đã rơi xuống thế hạ phong.
Nhận thêm một cú đánh lên mặt, Lưu Thừa Nghĩa hộc một ngụm máu kèm lẫn với nước miếng, hung tợn nhìn đám ác ôn trước mặt:” Trương Gia Thành mày đừng có mà giang hồ, đánh lén thì không nói, vậy mà mày dám lấy nhiều đánh ít, mày có nghĩa khí không vậy!”
Giống với Chu Khải Viễn, Trương Gia Thành cũng là đối thủ một mất một còn của Lưu Thừa Nghĩa, hắn ta khinh thường nhìn người không đứng dậy nổi nói: “Lưu Thừa Nghĩa mày mà còn muốn lên giọng hả, thật đúng là cười chết tao mà, tao cực khổ lắm mới tóm được mày, hôm nay tao muốn mày phải giao địa bàn ra đây.”
Vốn dĩ ba người đều có thế lực ngang nhau, ai cũng không chiếm hời được ai, cho nên muốn cướp địa bàn của nhau rất khó, hiện giờ vất vả lắm mới tìm ra khe hở, Trương Gia Thành tất nhiên muốn thừa cơ mà thành sự.
Không như Chu Khải Viễn đã quen biết từ nhỏ với Lưu Thừa Nghĩa, Trương Gia Thành ra tay không chút lưu tình, thừa dịp hiện giờ chiếm thượng phong, Trương Gia Thành lại đánh thêm một cú, mắt thấy sắp đấm vào mắt Lưu Thừa Nghĩa, đột nhiên một lực đạo khiến hắn ta ngừng lại.
Lưu Thừa Nghĩa vì không cảm thấy được đau đớn nên mở mắt ra, khiếp sợ khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.