Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 31: Chương 31




Bác sĩ Trần nhìn Lâm Bối Bối, vẻ mặt vốn nghiêm túc dần trở nên nhu hòa một chút.
"Cái chân này của cậu ta là bẩm sinh, nếu như lúc nhỏ chữa trị, tuy rằng không thể chữa khỏi nhưng cũng sẽ tốt hơn tình huống bây giờ rất nhiều, hiện tại thì không thể.

Bất quá có thể chữa khỏi đau nhức.

Còn cái eo này của cậu ta, đây mới là chỗ nghiêm trọng nhất.

Lúc trước chịu thương tích rất nghiêm trọng, nhưng không chữa trị triệt để, nó đã lưu lại di chứng, nếu vẫn không chữa thì chắc chắn mười mấy năm sau sẽ bị bại liệt, dựa theo tình huống thường xuyên đau nhức lại kéo dài không trị, có khả năng thời gian càng ngắn hơn".
Bác sĩ Trần càng nói thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bối Bối càng nhăn lại.
Cô không chờ được mà hỏi: — "Ông nội Trần, thật sự không có cách nào để chữa khỏi ạ?"
Vẻ mặt của Lâm Dũng lúc này cũng ngưng trọng lại.
Ông có thể chấp nhận việc mình thỉnh thoảng bị đau lưng nhức chân, nhưng không thể chấp nhận việc mình sẽ bị bại liệt.

Đó là bại liệt đấy, một khi bị bại liệt cũng chỉ có thể nằm chờ chết, hoặc là nói ông tình nguyện đi chết cũng không muốn kéo theo cái thân bị bại liệt liên lụy Bối Bối.
Nhưng nếu ông chết rồi thì Bối Bối phải làm sao bây giờ?
Bối Bối chỉ là một đứa bé, còn cần sự bảo vệ của người cha là ông.
"Bác sĩ à, ông chữa cho tôi đi".

— Lâm Dũng nói, ông không thể bị bại liệt được.
Bác sĩ Trần nhìn Lâm Dũng, giống như đang nói: Anh có biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề không? Bây giờ mới biết đến lúc chữa rồi sao? Lúc nảy không phải còn không muốn vào sao?
Lâm Dũng bị bác sĩ Trần nhìn không khỏi sợ hãi mà rụt bả vai lại.
Bác sĩ Trần liếc Lâm Dũng đang bị sợ hãi một cái, hừ nhẹ một tiếng: — "Yên tâm đi, nếu cậu đã đến chỗ tôi thì tôi sẽ chữa trị cho cậu thật tốt, cho dù không nể mặt cậu thì cũng nể mặt con gái của cậu".
Làm bác sĩ không thích nhất chính là chuyện bệnh nhân giấu bệnh không chịu chữa, hoặc bỏ qua các loại bệnh nhẹ, kéo dài cho đến khi bệnh nặng, loại người như thế nên đánh cho một trận.

May mắn thay tuy rằng người này có hơi hồ đồ nhưng vẫn có một đứa con gái đáng yên tâm.

Nghe được lời này của bác sĩ Trần, trái tim Lâm Dũng trong nháy mắt thả lỏng, nở nụ cười ngây ngốc.
Lâm Bối Bối cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tuy nhiên, chi phí cũng không rẻ, dù sao thắt lưng của cậu muốn chữa khỏi cũng cần đến hai tháng".
"Ông nội Trần, chúng con sẽ chữa trị".
Sợ cha nghe thấy phải tiêu nhiều tiền mới chữa được, Lâm Bối Bối lập tức mở miệng nói.
Nếu như có thể tham gia thêm nhiều cuộc thi nhận được tiền thưởng thì tốt rồi, nếu không thể vậy thì bình thường cô có thể sống tiết kiệm một chút, vì cho dù như thế nào cũng phải khỏi lưng cho cha.
Ban đầu Lâm Dũng còn do dự, nhưng nghe được lời của con gái lại nghĩ đến hậu quả nếu không chữa trị, rốt cuộc vẫn cắn răng đồng ý.

Cùng lắm thì ông đi giao đồ ăn nhiều hơn chút.
"Được rồi, đi vào bên trong nằm sấp lại, tôi châm cứu cho cậu".
Quá trình châm cứu tiếp theo Lâm Bối Bối không đi vào mà ở bên ngoài chờ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được tiếng kêu rên của cha.
Lâm Bối Bối cảm thấy có chút thần kỳ, xem ra lần châm cứu này không tầm thường, dù sao trước kia cha có đau lưng mỏi chân thế nào thì vẫn luôn im lặng.
Lần này tiền khám bệnh là do Lâm Bối Bối trả, nhưng Lâm Dũng không đồng ý, ông nghĩ dù gì mình cũng là một người cha, sao có thể dùng tiền của con gái để chữa bệnh cho mình.

Tiền thưởng mà con gái vất vả mới có được nên tích góp thật tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.