Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan

Chương 5: Chương 5




Trên đường phố sạch sẽ bỗng dưng xuất hiện bã kẹo cao su, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Lâm Dũng nhíu mày, móc từ trong túi ra một tờ khăn giấy, đây là thứ mà ông luôn chuẩn bị ở bên người.

Ông ngồi xổm xuống dùng khăn giấy bao trùm bã kẹo cao su muốn nhặt nó lên.

Nhưng kẹo cao su dính trên mặt đất, dính chặt đến nổi dù có quấn một phần khăn giấy thì phần còn lại vẫn dính chặt trên mặt đất không có cách nào lấy ra được.

Lâm Dũng vẫn phải tiếp tục ngồi xổm, kiên nhẫn lấy kẹo cao su ra.

Cuối cùng trải qua vài phút đồng hồ rốt cuộc cũng lấy được kẹo ra, Lâm Dũng đứng dậy muốn ném giấy gói kẹo cao su vào thùng rác nhưng trong nháy mắt một trận đau lưng ập tới.

Lâm Dũng hít mạnh một hơi, vô thức vươn tay ra rồi dùng một cái tay khác đấm vào eo, muốn làm dịu cơn đau.

Thời tiết nóng bức, những đợt nắng nóng không ngừng ập tới, cho dù trên đầu ông đội mũ rơm nhưng mồ hôi cũng không ngừng nhỏ giọt xuống.

Cũng may từ bốn giờ sáng đến mười giờ sáng tất cả rác thải trên đường cái đều đã được quét sạch sẽ.


Công việc tiếp theo phải chờ đến chạng vạng tối.

Trừ trường hợp thời tiết đặc biệt, Lâm Dũng và các công nhân vệ sinh khác đều làm hai ca sáng tối.

Buổi sáng từ bốn giờ đã phải đi quét dọn vệ sinh trên đường để đảm bảo khi mọi người bắt đầu đi học, đi làm, đi tùm lum thì đường phố phải sạch sẽ.

Sau đó là thời gian phân loại rác rồi đổ rác, phải bận rộn đến mười giờ sáng.

Ca đêm bắt đầu từ bốn giờ chiều, cũng là đi quét dọn đường phố rồi đổ rác, bận rộn đến mười giờ tối.

Thời gian ngủ buổi tối rất ít nên các công nhân vệ sinh đều thừa dịp buổi trưa đi về nghỉ.

Nhưng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa của Lâm Dũng rất ít, ông sẽ đi giao đồ ăn cho một số quán ăn.

Bất quá người đồng ý thuê ông rất ít, bởi vì có quán biết ông là công nhân vệ sinh nên luôn cảm thấy trên người ông sẽ nhiễm mùi hôi thối, sợ bẩn đồ ăn của bọn họ và ảnh hưởng đến khách hàng.


Đương nhiên trên người Lâm Dũng không có mùi hôi, sau mỗi ca làm việc buổi sáng ông đều trở về tắm rửa, dùng xà phòng lưu huỳnh chà đi chà lại trên người, cho nên nhìn làn da tuy ngăm đen nhưng không có chút bẩn hay thúi nào.

Lúc này Lâm Dũng đang ngồi trên cái ghế nhỏ ở công viên, bên cạnh là một cây đại thụ, cành lá um tùm che nắng lại.

Nơi này không có người, Lâm Dũng móc từ trong túi ra một bình thuốc đỏ, khẽ vén áo sau lưng lên đổ chút thuốc lên tay, bắt đầu xoa eo lưng, động tác rất là quen thuộc.

Nhưng bởi vì không nhìn thấy, tay cũng rất khó để xoay lại hoàn toàn, thuốc đỏ kia cũng chỉ có thể bôi lên mà rất khó để xoa.

Lau xong thì Lâm Dũng đi rửa tay, tìm một cái ghế dài nằm xuống nghỉ ngơi, thời điểm mười một giờ liền đi đến quán ăn!
Mà lúc này Lâm Bối Bối đang ở trong lớp học tiết toán.

Trên bàn Lâm Bối Bối đặt một quyển sách giáo khoa, đầu hơi cúi xuống, tóc dài đến mức không để cho người ta thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của cô, chỉ nghĩ rằng cô đang nghiêm túc đọc sách.

Nhưng nếu xích lại gần nhìn có thể thấy được hai mắt cô không có tiêu cự.

Lâm Bối Bối bây giờ đã tiến vào không gian ý thức, ở bên trong điên cuồng xoát đề, mà đề này là từ học kỳ hai lớp hai của trường tiểu học!
Đời trước Lâm Bối Bối sống đến khoảng bốn mươi tuổi, học đến lớp mười thì bỏ học đi làm, về sau không bao lâu cha lại qua đời, thời gian sau này cứ ngơ ngơ ngác ngác mãi cho đến khi cô chết đi.

HẾT CHƯƠNG 05.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.