Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều

Chương 10: Em gái họ không nóng vội (9)



Mười mấy phút sau, Ngôn La xách theo hai cái túi nilon quay lại, cô để một phần cơm trên bàn cạnh đầu giường, rồi mở ra một phần khác, tự mình miếng to miếng nhỏ ăn.

Mày Tống Triều Từ nhíu lại càng thêm sâu, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Ngôn La không tha.

Bộ dạng của Ngôn La với gương mặt vô hại, mắt hạnh nhân má phấn hồng, lông mi cong, môi anh đào, tuy không tính là đại mỹ nữ xinh đẹp gì nhưng ít ra cũng là giai nhân thanh tú.

Cố tình dưới ánh mắt xoi mói của Tống Triều Từ, chỉ cảm thấy tướng mạo cô miễn cưỡng có thể vào mắt.

Tướng ăn không giống bình thường khó coi.

Còn dáng người..

Tống Triêu Từ tự mình có một loại khí thế quân vương do dự đi chọn lãnh thổ, nhìn đi nhìn lại ngực, eo, bụng và mông cô vài vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào bắp chân trắng nõn của cô, mặt không khỏi có chút đỏ lên.

Ừ, còn có thể.

Tiêu chuẩn của anh cực cao, nữ nhân bình thường không thể nào lọt vào mắt của anh, về phần những danh nghĩa môn đăng hộ đối, anh hoặc là ngại người ta dung mạo không tốt, hoặc là ngại người đó tính tình không đủ ôn nhu, hoặc là ngại tính tình quá nhạt nhẽo.

Tóm lại, có bao nhiêu nữ nhân hoàn mỹ đặt ở trước mặt, anhluôn có thể tìm ra khuyết điểm.

Có thể thấy được vị này độc thân 23 năm, không phải là không có nguyên nhân.

Ngôn La ăn được một nửa, đã nhận ra ánh mắt Tống Triêu Từ, cắn đũa ngẩng đầu lên, gặp dáng vẻ hắn cau mày một mặt ghét bỏ, chỉ cảm thấy không hiểu được, theo thói quen lấy tay quẹt miệng, hỏi: "Làm sao vậy? Anh nhìn tôi làm cái gì?"

Cô thế mà dùng tay lau dầu mỡ trên miệng!

Người này còn tính là phụ nữ sao?

Tống Triều Từ đần mặt một chút, vẻ mặt càng ghét bỏ.

Làm sao anh cũng không tưởng tượng ra, kiếp trước anh cùng cô gái này lại là một đôi, vì nàng sống vì nàng chết, thúc đẩy một đoạn tình tiết ngược luyến tàn tâm.

Khẩu vị của anh, thật sự kém như vậy sao?

Tống Triều Từ rũ mắt, nhìn về phía hộp cơm của Ngôn La.

Thịt, cá, tôm hùm, cua nước, màu sắc, hương vị đều đủ, rất mê người.

Nhìn lại hộp cơm của mình.

Cháo gạo trắng cùng với màn thầu, cảm xúc thật thê thảm, vừa xem liền không muốn ăn.

Gân xanh trên trán anh nổi lên, "Cô cho tôi ăn cái này sao?"

"Anh là bệnh nhân, thức ăn đương nhiên phải thanh đạm, tránh cho vết thương nhiễm trùng, đến lúc đó chịu đau còn không phải anh thì là ai?" Ngôn La cảnh giác che hộp cơm của mình, nói chuyện đương nhiên, "Khỏi phải nhìn, tôm cua thịt bò đều là thức ăn kích thích, anh ăn không được."

Mặt Tống Triều Từ lạnh xuống, cố gắng hài lòng mặc dù trong lòng rất khó chịu.

Anh sắp bị người phụ nữ không biết xấu hổ kia chọc đến nổi giận!

Lại nói, kiếp trước người phụ nữ này cùng anh là một đôi, anh còn bởi vì cô mà chết, vậy mà cô cứ như vậy đối đãi với mình?

Tống Triều Từ cố hết sức chống nửa người lên, ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt chán nản mà nhìn chằm chằm vào Ngôn La đang quét sạch thức ăn, ăn thô tục giống như tám trăm năm qua chưa từng ăn như vậy, trong mắt hiện rõ viết hoa hai chữ "ghét bỏ".

Đợi cô ăn xong, hài lòng lấy tay lau miệng, anh mới chậm rãi mở miệng.

"Tay của tôi không cử động được, cầm không nổi thìa."

Ngôn La phản ứng cực nhanh, "Anh bị thương ở chân và đầu óc không phải sao?"

Bỗng nhiên Tống Triều Từ nhíu mày, bộ dáng rất đau đớn, đưa tay muốn nhấn chuông gọi y tá, "Tôi hoài nghi khả năng xương cốt bị gãy, này, cô nói xem, thương tích này dù sao cũng không hề nhẹ, có vẻ khá phù hợp tiêu chuẩn để lập án hình sự?"

Ngôn La vội vàng ngăn hắn nhấn chuông, bưng chén cháo lên, cầm thìa nhựa múc một muỗng, thô lỗ nhét vào miệng hắn. "Ăn đi ăn đi, chỉ sợ anh hưởng thụ không nổi."

Tống Triều Từ môi mỏng không hé một chút nào, chính là không chịu húp cháo.

"Anh lại làm sao?"

Hiển nhiên lão tỷ Ngôn La táo bạo không có nhiều kiên nhẫn, cho ăn hai lần không được, liền lộ ra một biểu tình muốn đánh người rất hung hãn.

Tống Triều Từ càng thêm thay mình kiếp trước lên tiếng bất bình.

Nhìn đi, nhìn đi!

Đây là kiếp trước anh nhìn trúng người phụ nữ này!

Dáng dấp cũng chỉ như thế, tính tình đặc biệt không dịu dàng, còn vì thức ăn mà ngược đãi anh!

Anh cảm thấy kiếp trước khả năng bản thân không có cái bệnh kín gì, mà là mắt bị mù.

"Tôi không muốn ăn cháo trắng." Trên mặt Tống Triều Từ mang một sự lạnh lùng và kiêu ngạo, nhấn mạnh, "Tôi muốn ăn thịt."

Ngôn La ánh mắt nhìn chằm chằm đống thịt mỡ mà nàng ăn còn thừa.

Tống Triêu Từ kiềm chế tức giận, từ từ bổ sung: "Còn muốn một ly trà sữa."

"..."

Ngôn La nhìn bộ dạng hoàn mỹ cao cấp của anh, cô làm sao cũng không cách nào đem anh cùng "Thích ăn thịt uống trà sữa" liên hệ tới.

Anh ta có phải đang cố ý làm khó dễ nàng?

Tống Triều Từ nhẹ nhàng phất tay, mày lại nhăn một lần nữa, làm bộ làm tịch nói: "Không được ăn thịt, uống trà sữa, cánh tay của tôi có lẽ sẽ đau nhức lắm. Nếu nó tiếp tục đau, tôi có một loại xúc động muốn đi cục cảnh sát uống trà.."

Xúc động cái rắm!

Ngôn La trực tiếp đưa điện thoại di động ném lên người hắn, "Muốn ăn cái gì thì tự mình gọi hộp cơm."

Tống Triều Từ thờ ơ, "Tôi không thích ăn cơm hộp, bẩn."

"Tôi mua cho anh cũng là đi trong cửa hàng, cũng bẩn."

"Cái đó không giống."

"Làm sao không giống? Tôi mua trong cửa hàng cho anh, cùng cơm hộp mà anh giao hàng manglaij đây, khác nhau ở chỗ nào?"

"Đương nhiên là có khác nhau. Cô tự mình mua, sẽ càng ngon." Dưới ánh đèn lờ mờ, Tống Triều Từ nhếch môi nhìn nàng cười một tiếng, giọng điệu cực kì nhẹ nhàng, trong nháy mắt phòng bệnh phảng phất có rất nhiều cánh hoa bay ra, cả căn phòng như tràn ngập sắc xuân. "Ngoan, nghe lời."

Ngôn La nhìn đến ngẩn ngơ.

Đợi nàng kịp phản ứng, người đã ở trong tiệm trà sữa.

Nam nhân làm nũng, nữ nhân không thể địch lại.

Nhất là nam nhân có dáng dấp xinh đẹp.

Mẹ nó, mỹ nam kế, gian lận!

Khốn khiếp, đau nhức làm sao mà anh không chết

Ngôn La hùng hổ xách theo trà sữa cùng hộp cơm trở về, ném lên bàn coi như xong việc.

Tống Triều Từ nhìn cánh tay của mình, lại nhìn Ngôn La.

Ngôn La hiểu ý, không tình nguyện cầm lấy thìa, múc một miếng sườn đưa tới bên môi hắn.

Môi mỏng của người kia lộ rõ sự bạc tình bạc nghĩa, không hề động một chút nào.

"Lại làm sao?" Ngôn La thật sự muốn gọi hắn một tiếng đại gia, tại sao có thể có hạng người khó phục vụ như vậy?

"Tôi muốn ăn chính là thịt kho tàu, không phải thịt sườn."

"Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn! Anh cũng không nhìn một chút bây giờ người băng bó thành cái bánh chưng, phải ăn kiêng theo lời dặn của bác sĩ, hiểu không? Bà đây cho anh ăn là có phúc lắm rồi, anh còn kén cá chọn canh!"

Giọng điệu Ngôn La hung hăng, nhưng Tống Triêu Từ mơ hồ nhận ra một chút quan tâm trong đó, uất ức trong lòng giảm dần, cũng không làm khó nàng, ăn đồ ăn mà nàng đút cho.

Lần này, xảy ra sự cố.

Cũng không biết như thế nào, lúc uống trà sữaTống Triều Từ lại bị sặc, một lúc bị thịt sườn làm nghẹn, một lúc bị răng cắn phải, thật sự là ăn một bữa cơm đến chấn động lòng người, giống như đang đánh một trận chiến lớn.

"Tôi đã nói rồi, để cho tôi cho anh ăn, chỉ sợ anh hưởng thụ không dậy nổi." Ngôn La bĩu môi chế giễu hắn.

Tống Triều Từ vẫn không dám tin.

Một hai anh phải đề phòng sức mạnh của cô, để Ngôn La tiếp tục cho hắn ăn, kết quả đút đút, đột nhiên nghe được một tiếng vang động trời.

Giường trong phòng bệnh, vô duyên vô cớ bị sập.

Lần này, Tống Triều Từ rơi không nhẹ, đầu quấn đầy băng vải bắt đầu rướm máu, máy giám sát nhịp tim cũng bắt đầu không ổn định, bác sĩ vội vàng chạy tới tiến hành cứu giúp.

Ngôn La đưa mắt nhìn Tống Triêu Từ tiến vào phòng phẫu thuật, "Chậc chậc" hai tiếng, lắc đầu: "Tên quỷ xui xẻo này, thật sự là uổng công vóc người tốt, thân thể lại quá yếu ớt."

Editor & Beta: Tân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.