Lấy thân báo đáp tới tạ tội đi. Ngươi có thể lựa chọn, hoặc là vui vẻ mà lấy thân báo đáp, hoặc là khóc sướt mướt cũng lấy thân báo đáp.
- - Tống Triều Từ
* * *
Góc váy giật giật, Tứ Bất Tượng thú lôi kéo khuyên giải nhưng Ngôn La không chút dao động, mặt mày lạnh thấu xương.
Triệu Hương Phụ cúi đầu nhìn những tòa nhà cao tầng dưới chân mình, cuối cùng khát khao được sống đã đánh bại cảm xúc bé nhỏ trong mình, nháy mắt khí thế đã yếu đi không ít: "Thực xin lỗi, chỉ là tôi quá sợ hãi nhất thời không khống chế được tính tình."
"Tính tình cô quả nhiên không tốt, nếu mà đối phó với nam chính, anh ta cũng không đến mức đem cô tra tấn thành như vậy."
Ngôn La không chút khách khí mà trêu chọc lại.
"Trước hết tính tình của tôi rất nóng nảy, tốt nhất cô đừng có nói cái giọng ra lệnh đó với tôi. Tôi là Thần Bảo Hộ của cô, không phải người hầu, cô nên nhớ trên đời này còn rất nhiều nữ chính như cô, tôi có thể lựa chọn bảo hộ cô, cũng có thể không lựa chọn. Mong cô hãy nhớ cho kỹ, hai chúng ta chỉ làm theo nhu cầu, địa vị bình đẳng, cô không nợ tôi cái gì, cũng như, tôi không nợ cô cái gì."
".. Tôi đã biết, thực xin lỗi."
"Làm một nữ chính trong cuốn tiểu thuyết bi kịch vì tình, giá trị tồn tại của cô chính là bị nam chính chà đạp thương tích đầy mình, làm người đọc đau lòng, đau gan, đau dạ dày. Bởi vì cô bị nam chính hãm hại mà chịu khổ, khó giữ được cái mạng nhỏ này, oán khí tận trời, khí vận suy giảm lớn, vận mệnh như vậy mới có thể dùng ý thức triệu hồi được tôi, cầu xin tôi cứu cô thoát khỏi nước sôi lửa bỏng."
Bàn tay Ngôn La nhẹ nhàng vung lên, lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện ra một chuỗi lắc tay tơ hồng, trên lắc tay có một thanh kiếm nhỏ bằng bạc.
"Triệu Hương Phụ, trước mặt cô có hai lựa chọn. Cùng chúng tôi kí khế ước, cô có thể sống sót, thay đổi vận mệnh, trở thành người chiến thắng cuộc đời. Nếu cô không muốn ký kết khế ước.."
Ngôn La hơi hơi mỉm cười.
Theo nguyên bản của truyện, nữ chính liền chết ở nơi này.
Kế tiếp sẽ là nam chính ăn năn hối lỗi, ảo tưởng ra tình tiết nữ chính còn sống tự ngược chính mình, tra nam liền như vậy không hiểu sao lại bị tẩy trắng, cứ như vậy mà có hàng tá người hâm mộ cuốn sách này. Sau đó độc giả đều cảm thấy nam chính quá si tình, tựa hồ hoàn toàn quên mất mấu chốt nữ chính bị hắn giết chết.
Triệu Hương Phụ nhìn xuống về phía dưới chân xe cộ rậm rạp như những con kiến.
Không ký kết khế ước, chờ đợi cô sẽ là cái gì, không cần nói cũng biết.
Ngón tay chậm rãi hướng về phía tơ hồng.
[Chúc mừng nữ chủ "Triệu Hương Phụ" khế ước Thần Bảo Hộ, khóa lại hệ thống chính xuyên nhanh.] Tứ Bất Tượng thú gấp đến mức không chờ nổi mà nhảy ra, [Rất vui khi được gặp cô, tôi là người duy nhất trên thế giới có ba chứng nhận tiêu chuẩn chính thức về hệ thống mau xuyên đó. 】
Triệu Hương Phụ cực kỳ khiếp sợ nhìn Tứ Bất Tượng thú trán hói như con người. "Chân tóc của ngươi có một chút đáng lo ngại."
Tứ Bất Tượng thú: [..]
To gan! Cư nhiên dám nghi ngờ vẻ đẹp bất khả chiến bại của hệ thống ba đây mà!
Hiện tại nó hủy hợp đồng giết chết con tin còn kịp không?
Nếu đã ký kết khế ước, Ngôn La tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nàng chỉ thuận tay lôi kéo Triệu Hương Phụ, Triệu Hương Phụ liền thuận thế mượn lực trèo lên trên sân thượng, nhặt về cái mạng nhỏ.
Trở về vấn đề chính, Triệu Hương Phụ đối với bộ dáng xấu xí của hệ thống hiển nhiên không có hứng thú, quay đầu hỏi Ngôn La, lúc này trong giọng nói có vài phần tôn trọng, "Khế ước về sau, tôi phải làm cái gì?"
"Trân trùng sinh mệnh, rời xa người đàn ông phụ bạc kia."
"Vậy cô, cô có thể vì tôi làm việc gì?"
"Cô hẳn nên hỏi chính mình, cô có thể vì chính mình mà làm cái gì." Ngôn La mở ra tay không biết nói gì, "Cuộc sống do cô chọn, dù tôi có làm hết cho cô thì trước sau vẫn cô không thay đổi, như vậy sẽ đối với cô không tốt chút nào."
Triệu Hương Phụ vừa buồn bực vừa mâu thuẫn.
"Tôi không biết. Tôi là thật sự rất yêu anh ta. Tôi biết, tôi không thể lại yêu anh ta, nhưng bản thân tôi làm không được, nếu cảm tình có thể dễ dàng bị kiểm soát như vậy, thì đấy không thể gọi là cảm tình."
Giữa nam nữ chính luôn tồn tại một bức tường vô hình, vì định mệnh mà vướng vào nhau, không dễ dàng gì có thể chặt đứt được.
Ngôn La suy tư một lát, trên mặt hiện ra ý cười tràn đầy tự tin, "Cần tôi giúp cô giải quyết vấn đề gốc không?"
"Đương nhiên."
Được sự đồng ý của nữ chủ Triệu Hương Phụ, Ngôn La vui sướng mà búng tay một cái, thời gian ngưng đọng lại một lần nữa mở ra.
Chiếc váy dài được nàng vén lên, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp không chút khách khí liền nhắm ngay mông của nam chính Mã Hào đạp một phát.
* * *?
Triệu Hương Phụ miệng hình chữ O, trơ mắt nhìn cảnh tượng chồng mình rơi xuống từ sân thượng 88 tầng.
Cô thậm chí nghe được tiếng kêu thảm thiết của anh ta.
"A a a a a -- ầm! Loảng xoảng!"
Cuối cùng là vài tiếng nặng nề mà mạnh mẽ, như thể có đồ vật nào đó bị đập vỡ bởi đồ vật rắn chắc.
Nhưng điều nàykhông quan trọng.
Sau đó, dưới lầu lại không còn có tiếng động.
"..."
"..."
[..]
Tốt, hiện tại nam chủ chết thẳng cẳng, nữ chủ cũng có thể không bị "tình yêu" kỳ quái chó má tra tấn, người đọc có phải rất hài lòng hay không?
Ngôn La lão tỷ vừa lòng gật gật đầu.
Thần thanh.
Khí sảng.
Làm xong hết thảy, Ngôn La thu hồi cái chân vừa làm bậy của mình, thuận miệng cảm khái nói: "Tòa nhà cao ốc Hoa Thụy, nhảy lầu giải sầu."
Cảm khái xong, nàng định đi xuống dưới xem xét thăm dò, bỗng nhiên sờ sờ cái mũi đang ngứa.
"Ồ? Như thế nào lại cảm giác có người theo dõi mình nhỉ? Là ảo giác sao?"
* * *
Tầng dưới cùng.
Dần dần, người qua đường tò mò tụ tập lại xung quanh, thì thầm to nhỏ về vụ tai nạn vừa xảy ra.
Một người đàn ông mặt to béo từ trên trời rơi xuống không may rơi trúng ngay chiếc xe lăn đi ngang qua, lực tác động cường đại đến mức khiến cho người nằm trên xe lăn bị vết thương cũ chưa lành tắt thở ngay tại chỗ.
Bánh xe đẫm máu lăn ra thật xa.
Cây đa cổ thụ lớn bên kia đường, hai linh hồn màu đen một lớn một nhỏ đứng sừng sững.
Hồn thể ở trạng thái màu đen còn có sương mù, mọi người xung quanh đi lại đối với họ như không nhìn thấy. Khi người qua đường đi xuyên qua thân thể họ, thân hình họ giống như những hòn đá đánh vỡ sự trầm tĩnh của mặt hồ, tạo thành một vòng những gợn sóng xung quanh sau đó lại lụi tàn biến mất.
Xuất hiện.
Rồi biến mất.
Bất ngờ.
Lại xuất hiện.
Áp suất không khí xuống thấp, màn sương mù liên tục bao phủ lấy hai linh hồn ẩn dật ấy.
"Chết rồi?" Thân thể của Tiểu Hồn chỉ cao có nửa người, dũng cảm xem xét hơi thở người bị thương trên xe lăn, giọng nói run run, không dám tin tưởng mà nói thầm, "Chủ tử, ngài chính là như vậy bị.. Đè chết?"
Vẫn là bị một lão nam nhân từ trên trời rơi xuống mà chết?
Chết như vậy cũng quá qua loa lại còn không đẹp nữa chứ!
Nó chỉ nghe qua là trên trời rớt bánh có nhân, rớt tiền mặt, rớt Lâm muội muội, cho tới bây giờ nó mới biết bầu trời còn sản xuất cả lão nam nhân béo ú nha!
Nhìn xem người khác, họ đều là chết dưới hoa mẫu đơn, ông chủ nhà nó, ngay cả cỏ đuôi chó không hái đến một cây, vậy mà liền chết ở dưới thân một lão nam nhân mặt đầy dầu mỡ..
Tiểu Hồn lấy tay che mắt lại, không nỡ nhìn thẳng.
Hồn thể cao lớn quá mức mơ hồ, sớm đã nhìn không ra hình dạng ban đầu. Sắc mặt hắn tối tăm đến cực điểm, ánh mắt lạnh lùng hướng về chỗ bắt đầu của vấn đề-- sân thượng.
"Trong vòng ba phút, ta phải toàn bộ tin tức về nàng."
"Tên họ: Ngôn La
Danh hiệu: Mau xuyên Thần Bảo Hộ, hào quang nữ chính
Giới tính: Không biết
Tuổi: Không biết
Nơi sinh: Không biết
Tổ chức: Không biết
Địa điểm xuất hiện: Tầng thượng của tòa nhà Hoa Thụy.
Thời gian xuất hiện: Năm phút trước.
Hành động vĩ đại: Đá nam chính Mã Hào rớt xuống lầu ở một thế giới, ngoài ý muốn làm chết người ngồi trên xe lăn trọng thương chưa lành, không biết tên, đạt được thành tựu hai lần giết chất."