Ngôi nhà trệt đang ở ngay trước mắt nằm sâu trong ngõ nhỏ.
Triệu Hương Phụ đi phía trước, bước chân chợt ngừng lại.
Cánh cửa sắt lớn đã tróc sơn mở ra, bốn năm nam nhân dáng vẻ lưu manh từ bên trong chui ra.
Ra vào nơi xóm nghèo cho thuê phòng này hơn phân nửa đều nhếch nhác, một cô gái toàn thân đều là vẻ dịu dàng trong sáng như vậy, cũng chỉ có vị đại tiểu thư đáng yêu Triệu Hương Phụ này, đám côn đồ chỉ cần ngửi mùi thơm, liền nhận ra cô tới.
Bọn chúng không có ý tốt tiến tới, vây quanh Triệu Hương Phụ.
"Ồ, đoán xem ai tới này, đây chẳng phải là bạn gái của cái tên mặt nhỏ trắng trắng ở tầng bốn sao?"
"Cô bé, tan học à, bạn trai cô không có ở nhà, có muốn cùng mấy anh trai đây đến chơi đùa với cô một chút không?"
"Ha ha ha ha mỹ nữ, cô xem mấy chú này, thân thể chú cường tráng, so với tên mặt trắng kia tuyệt đối mạnh hơn!"
Triệu Hương Phụ ôm sách trong ngực, từng bước một lùi lại, bất tri bất giác lưng đã ướt đẫm mồ hôi dán lên tường vây.
Trong ngõ nhỏ rất tối, cô không thấy quá rõ bản mặt tên lưu manh, nhớ loáng thoáng có điểm giống khách trọ tầng ba, mỗi lần cô lên tầng tìm bạn trai, đều sẽ bị bọn chúng dùng ánh mắt vô sỉ nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt kia khiến cô rất không thoải mái.
"Các anh.. Các anh làm gì! Tôi, bạn trai tôi ở ngay tầng trên, tôi gọi người đó!"
Cô ngẩng đầu nhìn thấy cửa sắt ngôi nhà trệt tầng bốn, tầng cao nhất mơ hồ có ánh lửa chiếu ra, cũng chính là hy vọng của cô.
"Làm, đương nhiên làm chứ!"
"Này, thật không nghĩ tới cô nhiệt tình như vậy."
"Cô bé, ngược lại cô cứ gọi đi, cô thử nhìn một chút, có người đến cứu cô hay không?"
Một bàn tay mập mạp như heo đưa tới, Triệu Hương Phụ ôm chặt lấy chồng sách dày trong ngực, nhắm mắt lại thét lên: "Mã Hào cứu mạng! Cứu em! Mã Hào! --"
Ngôn La dấu mình trong bóng tối ngẩng đầu.
Trước mắt nàng vẫn là một cơ thể ảo, nói một cách bình thường, ngoại trừ nữ chính ngoài kia, người bình thường không thể nhìn thấy nàng.
Sau cửa sắt, màn cửa của căn nhà lầu bốn khẽ lay động, giống như có người đang đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chăm chú xuống dưới lầu.
Ngôn La đương nhiên biết, nam chủ cặn bã Mã Hào đang ở chỗ này.
Toàn bộ quá trình anh ta ở đó không nói tiếng nào nhìn bạn gái của mình bị làm nhục, thưởng thức trang giấy trắng ấy từ từ bị vấy bẩn.
Không đứng ra cứu giúp, cũng không báo cảnh sát.
Sau đó, nữ chính Triệu Hương Phụ đau khổ không thể tả, rất uất ức thành bệnh, vào lúc này Mã Hào đứng ra, anh ta nói sẽ không để ý đến những nỗi nhục nhã mà cô từng trải qua, còn trừng trị đám lưu manh một phen giúp Triệu Hương Phụ hả giận.
Triệu Hương Phụ cảm động đến không nói nên lời, chậm rãi thoát khỏi bóng ma tự ti, từ đó càng đem trái tim của mình trao cho hắn, lấy 20% cổ phần công ty làm của hồi môn.
Vốn là Triệu tổng kiên quyết phản đối cả hai đến với nhau, nhưng cũng vì đứa con gái sốt ruột này, mà đối với Mã Hào đã nhìn với con mắt khác, đề cử hắn làm giám đốc, không nghĩ tới Mã Hào lòng lang dạ sói, liên kết với kế toán bày mưu hại Triệu tổng, đem ông đưa vào ngục giam, tiện thể tiếp quản doanh nghiệp Triệu thị.
Một công ty to lớn như vậy, rơi vào tay Mã Hào.
Có được tất cả những gì mình muốn, Mã Hào liền không kiên nhẫn diễn kịch nữa, suốt ngày ăn chơi đàng điếm bên ngoài, về sau bị nữ chủ bắt gian không những không hối cải, còn lừa cô đến sân thượng cao ốc Hoa Thụy, quyết định một cước đạp cô ngã xuống dưới, tạo hiện trường giả để họ cho rằng cô tự sát, toàn bộ tài sản của Triệu gia cứ như vậy rơi vào trong tay Mã Hào.
Ngôn La không tiếng động cười lạnh.
Nếu nàng là vị Thần Thủ Hộ của nữ chủ xuyên tới, làm sao có thể để nam chủ cặn bã tùy ý hại bông hoa trắng như nữ chủ chứ?
"Vật chứa."
Ngôn La hướng về không trung vươn tay ra.
[Đã nhận!] Tứ Bất Tượng thú lên tiếng, ở trong hư không mân mê một trận, tiện tay rút ra một thứ gì đó hướng hư không bên ngoài ném xuống, vừa vặn ném trúng người Ngôn La.
"Phốc!"
Đứng sau màn cửa con ngươi Mã Hào bỗng nhiên co giật!
Là ảo giác sao?
Tại sao hắn lại có cảm giác..
Trong ngõ nhỏ giống như nhiều ra một thứ gì đó?
"Cứu mạng a a a---!"
Bàn tay heo của tên lưu manh đã chạm đến cánh tay Triệu Hương Phụ, Triệu Hương Phụ cầm số sách thật dày không đầu không đuôi hướng bọn họ đập loạn xạ, con gái sức lực nhỏ, rất nhanh cô liền yếu thế, cả người bị đè ở trên mặt tường, muốn động cũng không động được.
"Tính tình còn rất nóng nảy, tôi thích." Tên lưu manh cười một cách thô bỉ, ngón tay thô ráp đưa tới quần jean của Triệu Hương Phụ.
Trước khi đụng tới cúc áo, cổ tay của hắn bị một bàn tay trắng thuần tưởng chừng không nhìn thấy mạch máu nắm lấy.
"Xuỵt---!"
Đám côn đồ cùng nhau quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp mà tinh tế, dáng người kia vừa thất chính là một cô gái.
"Ồ, có thêm một cô bé này!" Sửng sốt qua đi, đám côn đồ cười vang, cũng vây cô lại. "Thế nào, cô bé, cũng vui chơi cùng các anh trai một chút chứ?"
Dưới bóng đêm, cánh môi hồng nhạt của cô lúc mở lúc đóng, phun ra mấy chữ ngắn gọn.
"Các anh, quá ồn ào."
Ngón tay tinh tế, không tốn sức chút nào mà rung rung.
Nương theo cánh tay chính là tiếng hét thảm vang lên, chỗ cổ tay của tên côn đồ "răng rắc ầm" vang lên một tiếng, lại bị nàng trực tiếp bẻ gãy!
Máu tươi nóng hổi, từ chỗ đứt ở cổ tay ào ạt tuôn ra, mùi máu tươi tràn ngập trong ngõ nhỏ chật hẹp.
"Tay! Tay của lão tử!"
"Được, cô bé, là một người tàn nhẫn."
Đám côn đồ chưa kịp phản ứng không biết chuyện gì xảy ra, buông Triệu Hương Phụ không có uy hiếp ra, vẻ mặt dữ tợn nhắm hướng Ngôn La đi tới.
Trong bóng đêm, ánh mắt Ngôn La lạnh nhạt nhẹ nhàng thoáng nhìn, chẳng biết tại sao dưới chân đám côn đồ khẽ run rẩy, sợ đến nỗi phía sau lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Đại ca đi mau, nó là nữ quỷ, cổ tay của tôi, a a a cổ tay của tôi bị bẻ gãy rồi!"
Phải là hạng người gì, có thể tay không bẻ gãy cổ tay nam nhân trưởng thành?
Một giọt mồ hôi, hòa lẫn với máu, nhỏ xuống sâu bên trong ngõ nhỏ.
Ngôn La nghiêng đầu, nhìn qua bóng dáng mấy người đó.
Con ngươi đen tuyền, lóe ra sự lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
"Cảm.. Cảm ơn cô." Sau khi thoát Triệu Hương Phụ ngồi bệt trên mặt đất, lưng tựa ở trên tường rào, chưa hoàn hồn nhìn Ngôn La nói lời cảm tạ.
Ngôn La thu hồi ánh mắt, mỉm cười, "Không cần khách khí, bảo vệ cô, là nhiệm vụ của tôi."
"Cô.. Nhiệm vụ?"
Triệu Hương Phụ nghi hoặc nhíu mày, cô từ trong thanh âm nhận ra cô gái trước mắt chính là người bán hàng đa cấp kia, thế nhưng, người này vì sao lại nói điều kỳ quái khó hiểu như thế?
"Đúng thế. Tôi là của cô.." Ngôn La vươn tay ra, "Bà con xa, em họ của cô."
"Hả?"
[Hả? ] Trong hư không, Tứ Bất Tượng thú bị làm cho bất ngờ. [Từ từ, từ khi nào cô đã trở thành em họ nữ chủ? ]
"Không lâu nữa đâu." Ngôn La dùng ý niệm trả lời hệ thống, ngược lại khuôn mặt hướng nữ chủ Triệu Hương Phụ, cười thật chân thành hiền lành, "Là chú, à, cũng chính là ba ba của chị, để cho em tới đón chị về nhà."
"Tôi.. Tôi có em họ?" Triệu Hương Phụ cũng hồ đồ rồi.
Triệu tổng xuất thân nghèo khổ, mấy chục năm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới có được huy hoàng ngày hôm nay.
Từ ghi chép của Triệu Hương Phụ, họ hàng ở quê của ông luôn luôn có lòng tham không đáy lúc nào cũng đòi tiền ba ba, còn ghét bỏ nói ba ba keo kiệt. Bởi vì những việc này, cả hai bên cãi nhau rất gay gắt, hai cha con đã nhiều năm không trở về.
Cô lại có em họ?
Hoàn toàn không có ấn tượng gì..
"Đúng vậy." Tay vươn ra, thời gian dài không được đáp lại, Ngôn La biểu tình tự nhiên thu tay về, một chút cũng không thấy xấu hổ, tự mình nói, "Chị họ, chị là tới tìm bạn trai sao? Vừa mới thấy mấy người kia nói, bạn trai chị không ở nhà đâu."
Triệu Hương Phụ ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất, cửa sổ một mảnh tối tăm.
Cô nghĩ có chút không xác định, rõ ràng vừa mới đó cô còn nhìn thấy có ánh sáng lộ ra.