Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 147: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (41)



Sau màn diễu binh vào sáng ngày cuối cùng của huấn luyện quân sự là khép lại tháng ngày huấn luyện của các tân sinh viên Đại học W.
Sau khi tập trung để giải tán, các lớp luyến tiếc các huấn luyện viên đẹp trai, đặc biệt là các cô gái, vì thế hầu hết mọi người chạy tới quấn lấy huấn luyện viên, hỏi phương thức liên lạc.
Diệp Mộ Sanh đang cầm giấy khen đứng đầu đội ngũ trên tay, cậu liếc mắt nhìn mấy cô gái đang khóc rưng rức vây quanh các huấn luyện viên, khi đang chuẩn bị rời đi, có người đột nhiên vỗ vai Diệp Mộ Sanh: “Mỹ nhân, cậu xem ai tới kìa?”



Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn theo tầm mắt của người đó, cậu thấy Cố Mạch Hàn đang đi về phía mình. Khi hai ánh mắt chạm nhau, lúc đầu Diệp Mộ Sanh rất ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.
Bởi vì có hướng dẫn vị trí boss phản diện, cho nên thật ra Diệp Mộ Sanh đã sớm biết ngay từ khi bắt đầu diễu binh thì Cố Mạch Hàn đã tới rồi.
Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn mình, Cố Mạch Hàn bước nhanh hơn về phía Diệp Mộ Sanh đang mặc quân phục. Mà Diệp Mộ Sanh cũng nhấc chân bước về phía hắn.
Đi đến trước mặt nhau, hai người đồng thời dừng lại, trong mắt mang theo ý cười, nhìn nhau. Một lúc sau, cả hai lên tiếng cùng một lúc.



“Hàn Hàn……”
“Mạc Mạc……”
Cả hai đều không ngờ rằng người kia sẽ lên tiếng, sửng sốt vài giây, hai người đều cười.



Nhìn Diệp Mộ Sanh học quân sự một tháng nhưng vẫn trắng nõn, mặc quân phục tạo ra cảm giác cấm dục, Cố Mạch Hàn ôn nhu nói: “Chúc mừng cậu đã kết thúc một tháng quân sự, còn có giải nữa.”
“Cảm ơn.” Diệp Mộ Sanh đáp.
Cố Mạch Hàn cười nói: “Đi thôi, tôi giúp cậu lấy đồ từ ký túc xá, đợi chút nữa tiện đưa cậu về nhà.”
“Tôi vốn dĩ định gọi xe trở về, không ngờ anh lại đến.” Diệp Mộ Sanh nhấp miệng, cởi chiếc mũ lưỡi trai để lộ mái tóc ngắn xoăn tự nhiên, vừa nói vừa sửa tóc.
Liếc nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn nói: “Gọi xe quá phiền phức, vừa hay sáng nay tôi không có tiết nên tới đón cậu. Chúng ta về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước đi.”
Cố Mạch Hàn xoay người về phía trước, Diệp Mộ Sanh không nhúc nhích, cậu đứng đó nhìn bóng lưng của Cố Mạch Hàn, gọi: “Hàn Hàn……”
“Làm sao vậy?” Cố Mạch Hàn ngoảnh lại, nhìn về phía Diệp Mộ Sanh cầm mũ hỏi.
Diệp Mộ Sanh nhìn Cố Mạch Hàn muốn nói lại thôi, lúc Cố Mạch Hàn muốn hỏi lại Diệp Mộ Sanh thì cậu lại đội mũ lên, bước một bước nói: “Không có gì, đi thôi.”
Nhìn Diệp Mộ Sanh lướt qua mình bước về trước, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên nghi hoặc, sau đó đi theo.
Về đến ký túc xá và thu dọn đồ đạc xong xuôi, Diệp Mộ Sanh cởi quân phục và mặc quần áo thường ngày, hai người cầm hành lý lên xe của Cố Mạch Hàn.
Trong xe, Cố Mạch Hàn nói với Diệp Mộ Sanh bên cạnh: “Mạc Mạc, đến nhà tôi trước nhé. Hôm qua tôi đã mua thức ăn, bây giờ đã hơn 11 giờ, đến nhà tôi ăn cơm đi. Cơm nước xong tôi lại đưa cậu về nhà.”



Nghe Cố Mạch Hàn nói đến nhà hắn, Diệp Mộ Sanh nghĩ tới A Cáp lông mềm mại, lập tức gật đầu đáp: “Ok, cảm ơn Hàn Hàn.”
"Từ đây đến nhà tôi mất khoảng nửa giờ lái xe, rất nhàm chán. Cậu không mang theo điện thoại di động thì cứ chơi của tôi. Mật khẩu là 24680." Nghĩ đến Diệp Mộ Sanh không mang điện thoại trong thời gian huấn luyện quân sự, Cố Mạch Hàn đã đưa điện thoại cho Diệp Mộ Sanh.



Diệp Mộ Sanh không cầm điện thoại, lắc đầu: “Cảm ơn, không cần. Tôi nói chuyện với anh thì sẽ không nhàm chán nữa.”
Cố Mạch Hàn cất điện thoại mỉm cười: “Vậy được, chúng ta tâm sự đi. Hay là Mạc Mạc kể cho tôi một chút về một tháng học quân sự của cậu nhé.”
“Được.” Diệp Mộ Sanh gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.