Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 160: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (54)



Sau khi hai cánh môi tách ra, Diệp Mộ Sanh đỏ mặt nói: “Cởi quần áo đi……”
Lúc này Diệp Mộ Sanh đã bị lột sạch quần áo, lõa lồ nằm dưới thân Cố Mạch Hàn, da thịt trắng nõn như ngọc, mà Cố Mạch Hàn vẫn còn đang mặc quần áo.
“Được, tôi cởi đây.” Nhìn gương mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh phiếm đỏ ửng, Cố Mạch Hàn cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của mình, lại lần nữa đè lên trên người Diệp Mộ Sanh.
Cảm nhận được phía sau của mình rất ngứa, Diệp Mộ Sanh cắn môi, liếc nhìn Cố Mạch Hàn, có chút ngượng ngập nói: “Hàn Hàn, em muốn……”
“Đừng gấp, tôi giúp em giải quyết trước.” Cố Mạch Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, bàn tay tiếp tục di chuyển lên xuống ở nơi nào đó của Diệp Mộ Sanh.
Đợi Diệp Mộ Sanh phóng thích ra ngoài, Cố Mạch Hàn trên trán đầy mồ hôi nhìn chất lỏng trên tay, mỉm cười, ôn nhu nói: “Mộ Mộ, bây giờ đến tôi thưởng thức nha.”
“Vâng……” Diệp Mộ Sanh gật đầu, chủ động nâng chân lên, khiến phía sau của mình hiện ra ở trước mắt Cố Mạch Hàn: “Trong nhà không có dịch bôi trơn, anh dùng tạm thứ trên tay anh…… Giúp em bôi trơn phía sau…… Sau đó đi vào.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Bàn tay Cố Mạch Hàn dính chất lỏng chậm rãi vươn vào cúc huyệt của Diệp Mộ Sanh.
“Mộ Mộ, em biết nhiều ghê…… Em nói đi, có phải em đọc rất nhiều tiểu thuyết này không. Hửm?” Lúc nói hửm, mặt Cố Mạch Hàn đầy ý cười đưa ngón trỏ vào phía sau Diệp Mộ Sanh, khiến cho Diệp Mộ Sanh phát ra thanh âm mê người.
“Không có……” Cảm nhận được ngón tay Cố Mạch Hàn di chuyển ở nơi nào đó, bàn tay Diệp Mộ Sanh chống đỡ ở phía sau nắm chặt ga giường, chân cũng không tự chủ được kẹp chặt eo Cố Mạch Hàn.
Cậu thật sự không đọc nhiều tiểu thuyết, cậu chỉ là được làm nhiều mà thôi……
Nghĩ đến người trước mắt là bạn đời hai kiếp của mình, Diệp Mộ Sanh giương môi cười: “Hàn Hàn, em yêu anh.”
Nghe thấy Diệp Mộ Sanh đột nhiên tỏ tình, Cố Mạch Hàn sửng sốt, động tác trên tay ngừng lại, nhưng rất nhanh hoàn hồn, cưng chiều nói: “Tôi cũng yêu em.”
Nghĩ đến miêu tả trong tiểu thuyết, Cố Mạch Hàn lại len vào một ngón tay, tiếp tục khuếch trương phía sau cho Diệp Mộ Sanh……
Đến khi cảm thấy ổn rồi, lúc này Cố Mạch Hàn mới nói: “Mộ Mộ, tôi đi vào, nếu đau thì em nhớ nói cho tôi nhé.”
“Vâng……” Diệp Mộ Sanh gật đầu, nhắm mắt lại, nắm chặt ga giường.
“Mộ Mộ……” Cố Mạch Hàn một bên gọi, một bên từ từ đưa vào trong thân thể Diệp Mộ Sanh.
Phía sau được lấp đầy, gương mặt Diệp Mộ Sanh phiếm hồng, mở hai mắt ngập nước, lông mi ướt đẫm hơi rung động, một tiếng rên trong trẻo tràn ra từ khuôn miệng sưng đỏ: “A…… Ưm……”
Cố Mạch Hàn vốn dĩ muốn dịu dàng đi vào, nhưng thời khắc nghe thấy tiếng rên của Diệp Mộ Sanh, hắn cảm giác tựa như có một dòng điện chạy trong người, cả người run lên, không kìm nén được mà tăng tốc.
“Mộ Mộ, em đúng là yêu nghiệt.” Cố Mạch Hàn nói.
“A…… A…… Thế à?” Diệp Mộ Sanh hơi ngước mắt, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn cười nói.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Cố Mạch Hàn lại nói: “Mộ Mộ, cảnh H trong kịch truyền thanh 《 một khúc hồng trần 》 chúng ta kéo đèn.”
Mặc dù Diệp Mộ Sanh đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn nhướng mày hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì tôi không muốn người khác nghe thấy em thở dốc.” Cố Mạch Hàn giải thích.
“Được, chúng ta kéo…… A……” Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, đột nhiên đã bị Cố Mạch Hàn đâm trúng điểm mẫn cảm, nháy mắt kêu lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.