Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 240: Tinh tế (15)



Lê Quân Diệu cùng Cẩm Vinh nói nói mấy câu xong, liền trở về đội ngũ, lúc này, những người khác đều ở trong phòng nghỉ ngơi, trải qua chiến đấu, mọi người đều rất mệt.

Lê Quân Diệu cũng gặp được Tinh Nghiên, thoạt nhìn tuổi tác xấp xỉ Cẩm Vinh, bề ngoài đẹp trai tuấn tú, nhịn không được hỏi nhiều một câu, "Anh...... Cùng Cẩm Vinh là quan hệ gì?"

Tinh Nghiên mỉm cười nói, "Là thuyền trưởng của chúng ta."

Nghe được hắn nói Cẩm Vinh mới là thuyền trưởng phi thuyền này, Lê Quân Diệu thoáng kinh ngạc một chút, cũng không có nghĩ nhiều.

Chờ Tinh Nghiên đi rồi, Sở Úy nói cho Lê Quân Diệu suy đoán của hắn sau khi xem xét con thuyền này,

"Có phải ngươi nghĩ nhiều hay không." Lê Quân Diệu nhíu nhíu mày nói.

Sở Úy lắc lắc đầu, hỏi ngược lại, "Phi thuyền bình thường sẽ bị hạn chế nhiều như vậy sao?"

Lê Quân Diệu cũng không biết mấy năm nay Cẩm Vinh làm cái gì ở Tinh Hải, tựa hồ cũng không đơn thuần là du lịch.

Nghỉ ngơi xong, đám học sinh đều đã đói bụng, liền hướng nhà ăn đi dùng cơm.

Lê Quân Diệu cùng Sở Úy cũng đi tới nhà ăn,

Đi lại một hồi, Sở Úy càng nhận ra nhiều điểm kí lạ, người máy trên phi thuyền rất ít, đa số là do chính trí năng của phi thuyền này điều khiển. Trong nhà ăn cũng vậy, không có người máy phục vụ mà bọn họ phải tự chuẩn bị phần cơm, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn thực phong phú, nhưng những người này nhiều là thiếu gia đại tiểu thư sống trong nhung lụa đại, cho dù chấp hành nhiệm vụ, chuyện nấu cơm giao cho người máy thì tốt rồi.

Cuối cùng cơm nấu lên có thể ăn, nhưng hương vị chẳng tốt đến đâu.

Hơn nữa trước sau cũng không thấy mặt Cẩm Vinh, thật giống như cho bọn họ lên thuyền rồi liền ném ở một bên mặc kệ không hỏi, không gian phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế ở trong khu vực nghỉ ngơi cùng nhà ăn.

Có chút học sinh liền bất mãn, bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán, em gái lê học trưởng thật là ngạo mạn, liền mặt cũng không thèm nhìn bọn họ.

Cho dù là ân nhân cứu mạng, cũng không thể kiêu ngạo như vậy.1

Lúc này thấy Tinh Nghiên lại đây, bưng một chồng bát đ ĩa đã được dùng qua, những tiếng xì xào bàn tán lập tức ngừng lại, bọn họ không biết đôi tai có thể nghe được cả sóng siêu âm Cẩm Vinh trang bị cho Tinh Nghiên đều nghe được rõ ràng.

"Xin lỗi, ta chỉ chuẩn bị phần ăn cho thuyền trưởng cùng thuyền viên." Tinh Nghiên nói với hai vị đội trường Sở Úy cùng Lê Quân Diệu,

Tuy rằng nụ cười trên mặt vẫn thân thiện như cũ, nhưng hai người đều cảm giác được lạnh lùng trong lời nói.

Từ khi có Tinh Nghiên, đồ ăn ở Dạ Thần Hào đều là Tinh Nghiên chuẩn bị, nhưng không có nghĩa hắn có nhiệm vụ làm tương tự cho người ngoài.

......

Bọn họ vẫn còn cách tinh cầu tiếp theo chín tiếng di chuyển,

Đám người Cẩm Vinh ở chủ phòng tụ tập chơi bài, không chơi bao lâu, Linh Phách và Nhạc Nhi trên mặt đã nhem nhuốc giấy với mức, ngay cả Tinh Nghiên trên mặt cũng dán ba bốn tờ giấy, trái lại Cẩm Vinh, trên mặt nửa tờ cũng không có.

Căn bản là Linh Phách không bao giờ nhớ được cách chơi, mà đồng đội Nhạc Nhi cũng không khá hơn, hai người chung đội mà cứ đánh nhau đến ngộ thương, đoàn đội này nhanh chóng tan tác.2

Loại người không biết liền đánh bừa như Linh Phách, không thèm phân biệt địch ta, tính toán cẩn thận như Tinh Nghiên cũng sẽ bị cậu ta liên lụy, nhưng Cẩm Vinh vĩnh viễn không có việc gì.

"Vẫn là thuyền trưởng lợi hại nhất." Linh Phách gãi gãi đầu, nhìn Nhạc Nhi hai mắt đẫm lệ, đứng dậy nói, "Ta đi lấy đồ uống."

"Em đi cùng Linh Phách." Nhạc Nhi khụt khịt một chút, "Bằng không hắn sẽ nghịch hỏng đồ uống của em."

Đồ uống kia là dịch năng lượng thuyền trưởng làm riêng cho Nhạc Nhi.

Linh Phách mấy năm nay tính cách phóng khoảng hoạt bát hơn nhiều, cũng sẽ để ý cảm xúc của người khác, biết mình sai rồi, liền tùy ý Nhạc Nhi cùng đi.

Tinh Nghiên dọn dẹp bãi chiến trường, liền tranh thủ mật báo với Cẩm Vinh hành vi của đám người sau khi lên thuyền, những lời nhàn ngôn toái ngữ râu ria thì bỏ đi, trọng điểm là thái độ của Sở Úy với bố trí trong phi thuyền.

Chẳng sợ bọn họ giữ bí mật, Tinh Nghiên cũng đã tra xét ra tổ tông ba đời đám người này. Trong đó địa vị tối cao không gì hơn Lê Quân Diệu cùng Sở Úy. Những người khác tuy cũng xuất thân đại gia tộc, nhưng luận chỗ đứng lại thua hai người kia.

Tinh Nghiên tương đối để ý Sở Úy, người này sau khi lên thuyền vẫn duy trì cảnh giác, nhạy bén, cực kỳ hiếu kỳ.

Sở Úy thân phận không đơn giản, không chỉ là người thừa kế tương lai của Sở gia, thúc thúc hắn còn là người mạnh nhất quân đội tinh tế Liên Bang, Sở Ứng.

Quan hệ giữa các thế lực trong Tinh Hải cũng rất kì lạ, bởi vì Tinh Hải rộng lớn, vô biên vô hạn, nhiều hiểm nguy, khó kiểm soát, quân đội không thể một tay quản chế toàn bộ Tinh Hải, vì thế đại bộ phận người cũng quen tự do tự tại, muốn làm gì thì làm.

Loại hình như Dạ Thần Hào, trôi nổi hiếm khi chạm đất, vẫn là rất khó thấy. Dạ Thần Hào ở Tinh Hải mấy năm, rất ít khi giao tiếp với quân đội.

Nếu nói chỉ có vài lần giao tế, cũng là chạm vào mặt liền đi.

Thanh danh Dạ Thần Hào quân đội khẳng định biết, có lẽ chưa tới mức nghe tiếng sợ vỡ mật, nhưng cũng là thanh danh hiển hách.

Đây cũng là vì sao Lê Diễm không muốn tiết lộ cho Lê Quân Diệu, nói ra áp lực càng lớn hơn nữa.

Lê gia cũng không tiện xử lý, không bằng làm như không thấy, ở Tinh Hải chỉ có Cẩm Vinh của Dạ Thần Hào, không có Cẩm Vinh xuất thân Lê gia.

Nhưng Tinh Nghiên tuyệt không vì Lê gia mà tín nhiệm quan đội.

Hắn biết rõ chức vị thuyền trưởng và Dạ Thần Hào tượng trưng cho cái gì,

Không chỉ là mạo hiểm, phiêu lưu, còn có tự do, tùy tâm sở dục.

Phục tùng quân đội, chịu hạn chế ước thúc, nghe theo lễ nghi phép tắc, bọn họ căn bản không hợp, càng đừng nói đến dây mơ rễ má rắc rối phức tạp giữa quan hệ các đại gia tộc trong quân đội.

"Không cần để ý, chúng ta còn chưa đến mức phải sợ quân đội liên bang."

Chưa gặp rắc rối với quân đội, đám Linh Phách, Nhạc Nhi bên này lại xảy ra chút vấn đề,

Để đi từ nhà ăn về phòng điều khiển, tất nhiên đi qua gian nghỉ ngơi.

Tiêu Y Tình, đội viên trong nhóm người Lê Quân Diệu Sở Úy vừa mở cửa bước ra, liền thấy Linh Phách cùng một tiểu cô nương đẩy một bình lớn đựng sữa bò.

Đồ ăn trong nhà ăn tự nấu nên chẳng có mùi vị gì, cô ta chẳng ăn được bao nhiêu, hiện tại ngửi được mùi sữa bò, bụng càng đói, Tiêu Y Tình ôn nhu nhỏ giọng nói, "Có thể cho ta một ly sữa bò không? Tiểu muội muội."

"Ta là nam. Hơn nữa......" Linh Phách mắt mèo sắc bén nhìn Tiêu Y Tình, ngữ khí bá đạo độc chiếm nói, "Đây đều là của ta."

Thuyền trưởng nói, uống nhiều sữa bò có thể cao lên, cậu ta rất muốn cao, Nhạc Nhi là con gái mà còn cao hơn cậu, phải biết rằng, Nhạc Nhi khác Tinh Nghiên, hình dáng hiện tại của Nhạc Nhi không thể thay đổi, nhưng Linh Phách có thể, cho nên từ khi nghe được bí truyền này của thuyền trưởng, Linh Phách mỗi lần uống sữa bò đều uống hết một vại, dù sao trên thuyền cũng không ai tranh với cậu.1

Tiêu Y Tình lập tức xấu hổ, "Ngại quá, nhìn bề ngoài ngươi khá giống con gái, cho nên ta mới sẽ......"

Đáng tiếc câu bông đùa này chỉ nhận lại được một tiếng hừ của Linh Phách, cậu ta không thèm để ý mà tiếp tục đi.

"Có sữa bò a." Mấy nữ sinh cùng phòng Tiêu Y Tình nghe thấy tiếng nói chuyện qua lại cũng ló đầu ra, bọn họ thực tế cũng có chút thèm ăn, nhưng thấy đồng bạn bị ủy khuất, lập tức tức giận bất bình,

"Này nhóc con, sao nhóc không hiểu chuyện như vậy."

So lên thì học sinh Liên Bang học phủ với Linh Phách mới 13-14 tuổi, Linh Phách đích xác xem như tiểu hài tử.

"Vậy ta trả tiền, như vậy có thể chứ." Một nữ sinh có chút vênh váo tự đắc nói, trong lòng cảm thấy nhóc con không rõ lai lịch, cho chút tiền là có thể mua chuộc.

Đám người kia chắc chưa chắc không cùng suy nghĩ với nàng ta, Tiêu Y Tình đứng trong đám người này còn tốt tính chán.

"Không cần." Linh Phách lạnh lùng nói,

Nữ sinh thẹn quá thành giận, trực tiếp duỗi tay muốn hắn dừng lại, lại bị một người khác ngăn cản, là Nhạc Nhi.

"Em gái thật xinh đẹp." Mấy nữ sinh kinh diễm nói, tưởng rằng Linh Phách lớn lên đã đủ đẹp, không nghĩ tới còn có em gái xinh xắn dễ thương hơn.

Nữ sinh đứng gần Nhạc Nhi nhịn không được đưa tay muốn sờ mặt cô bé, đáp lại là một trận đau nhức chạy từ lòng bàn tay lên, khiến nàng ta từ trong kinh diễm si mê phục hồi tinh thần lại.

Nhạc Nhi vốn còn muốn bẻ gãy cái tay nàng ta, nhưng đây coi như một nửa khách của thuyền trưởng.

"Con bé này sao lại hư như vậy?" Các nữ sinh khác đỡ lấy nữ sinh bị thương, con mắt trừng hướng Nhạc Nhi, còn nhỏ, bề ngoài lại xinh đẹp, cư nhiên hung tàn như vậy.

Nhạc Nhi không cảm giác chút áy náy nào, các nàng đối với Linh Phách không tốt, còn muốn chạm vào mình, thật bực bội.

"Phát sinh chuyện gì?"

Đây là gian nghỉ ngơi của đám học sinh, nghe tiếng kêu thảm thiết của nữ sinh kia, ra ngoài lại thấy một đám người đứng tụ tập, Sở Úy nhíu nhíu mày, hỏi.

Tiêu Y Tình cũng mấy nữ sinh một bên băng bó cho nữ sinh bị thương, một bên dăm ba câu ngắn gọn giải thích chuyện vừa rồi, Tiêu Y Tình xấu hổ nói, "Nếu không phải do ta, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy?"

Cũng không ai cảm thấy các nàng có chỗ nào sai, ngược lại cảm thấy đửa trẻ mới 13-14 tuổi có thể cư xử vô tình máu lạnh như vậy thật đáng sợ.

Nói đánh liền đánh.

Sở Úy nhíu nhíu mày, còn không kịp nói chuyện, liền có người quát lên với Nhạc Nhi cùng Linh Phách, "Mau xin lỗi."

Những người khác cũng nói theo, "Đúng vậy, mau xin lỗi."

"Làm ra chuyện như vậy, một hai câu xin lỗi sao có thể giải quyết, cho dù là tiểu hài tử cũng không được."

Đối với ân tình ban ngày, bọn họ cũng không bỏ trong lòng,

Không nói thuyền trưởng chính là em gái Lê học trưởng, lấy tài nguyên gia tộc bọn họ, hồi báo ân tình cũng là dễ như trở bàn tay, cho dù là tiền, hay là địa vị thù lao.

Lúc này, Cẩm Vinh cùng Tinh Nghiên cũng đến góp vui, biểu tình nhẹ nhàng, không thấy lo lắng khẩn trương một chút nào.

Đây là lần đầu tiên đám người đi theo Lê Quân Diệu cùng Sở Úy nhìn thấy Lê Cẩm Vinh trong lời đồn.

Trong mắt bọn họ, em gái Lê học trưởng vốn chỉ có một người, là Lê Chi Dụ nổi danh thiên tài, hiện giờ đã tiến vào khoa thiết kế nghiên cứu máy móc, được các giáo sư coi trọng.

Mà Lê Cẩm Vinh tựa hồ vẫn luôn yên lặng vô danh, thậm chí người còn không ở Liên Bang tinh khu.

Không nghĩ tới sẽ là bộ dáng như vậy, cảm giác đầu tiên chính là phóng túng, không chỗ nào cố kỵ, bừa bãi, mặt mày tùy thời đều có thể làm người cảm giác như bị khinh thường, túm lại là lười nhác tùy ý.

Quá không giống người Lê gia.

Cẩm Vinh cũng không thèm nhìn bọn họ, mà nhìn phía Linh Phách, dù chưa nói chuyện, nhưng ánh mắt ý tứ thực rõ ràng, chiêu này của Nhạc Nhi là ngươi dạy?

Bộ xử lý hành động của Nhạc Nhi không có hành động thô bạo như vậy, vừa thấy liền biết là do ở chung với Linh Phách học được.

Linh Phách thè lưỡi,

Nhạc Nhi không hiểu, chỉ là đơn thuần chớp chớp mắt, dáng vẻ càng động nhân.

Tinh Nghiên cũng tương tự, ánh mắt ôn hòa nhìn hai đứa nặc nô này, rất có tư thế phụ huynh, con nhà mình chỗ nào cũng tốt.2

Sở Úy quét đội viên liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng của đội trưởng lập tức làm bọn họ an tĩnh lại, Tiêu Y Tình đỡ lấy nữ sinh bị thương cắn cắn môi, học trưởng đây là che chở người khác sao?

Lê Quân Diệu cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện xung đột như vậy, cố ý ra mặt làm người hoà giải, nhìn về phía Cẩm Vinh, ôn hòa nói, "Bọn họ khiến một đội viên bị thương, việc này nên xin lỗi làm hòa."

Bất luận nguyên nhân đến từ đâu, vì chút tranh chấp mà động thủ làm người khác bị thương vẫn là không đúng lắm.

Cẩm Vinh hơi nhướng mày, cà lơ phất phơ đáp, "Có bản lĩnh anh tự làm hai người bọn họ xin lỗi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.