Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 255: Tiên phàm (3)



Thiên thanh khí lãng, đầu thôn có bóng dáng trẻ con chơi đùa, hôm nay không phải ngày đi học, đám trẻ chơi đùa đông đảo náo nhiệt.

Cẩm Vinh tuy vô tâm làm hài đồng ham chơi, nhưng cũng bị Đường Kính Như đuổi ra ngoài, trẻ con cả ngày ở trong phòng, không thấy nửa điểm hoạt bát, nàng hy vọng Cẩm Vinh đọc sách thức lễ, nhưng cũng muốn nàng làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, sống vui vẻ.

Cẩm Vinh coi như du xuân giải sầu, dù sao cũng không trở ngại việc tu luyện.

Biết mẫu thân giấu giếm chuyện cũ, Cẩm Vinh cũng có lý giải với thân thể này, nguyên lai là bán tiên.

Vô luận ra sao, thiên phú tư chất ngộ tính đúng là thượng đẳng.

Lại nói trời sinh thần giả, trời sinh tiên cốt, tu tiên bất quá nước chảy thành sông.

Nhưng bán tiên cũng không kém, có căn cơ tu tập, có tiên khí từ khi còn là bào thai, trưởng thành càng dễ dàng hấp thu linh khí.

So với phàm nhân, tu hành tiến triển cực nhanh.

Ngày ấy sau khi đi miếu thổ địa, Cẩm Vinh cũng không nói những chuyện biết được cho Đường Kính Như, một câu " trời phạt " đã khiến cho mẫu thân ngày đêm không ngủ, thất hồn lạc phách, nếu nàng đã biết người nọ khả năng bị cầm tù ở Đông Hải, chỉ thêm ưu tư mà thôi.

Cẩm Vinh nhưng thật ra mượn lời Thổ Địa Công chải vuốt rõ ràng thần tiên yêu ma trật tự giới này,

Nói ngắn ngọn, Ngũ giới phân người, tiên, yêu, ma, quỷ, nhân gian có môn phái tu tiên, cầu tiên vấn đạo.

Nếu Thiên Đình lập tức phái thiên binh thiên tướng tiến đến vấn tội, Cẩm Vinh khả năng còn sẽ cảnh giác chút, nhưng nếu 5 năm cũng chưa động tĩnh, không cần biết cụ thể nguyên do ra sao, có lẽ là quyết định làm lơ.

Cho dù có nguy hiểm, cô đã chuẩn bị tốt không dưới sáu biện pháp chạy trốn tu vi không đủ, nhưng kiến thức dư dả, đủ để bảo vệ Đường Kính Như.

Nếu điểm này đều làm không được, Cẩm Vinh cũng uổng công luân hồi nhiều kiếp như vậy.

Lam Hoa tiên quân bị giam ở Đông Hải có thể chính là cha hờ của mình đời này, trước mắt việc này Cẩm Vinh liền bất lực.

Cũng không có biện pháp, bảo cô dùng thân thể năm tuổi đi lên Thiên Đình đói người là không thể.

Tĩnh tâm mưu đại sự, Cẩm Vinh trước nay đều rất kiên nhẫn.

Cẩm Vinh cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện hy vọng Lam Hoa tiên quân có thể chống đỡ đến khi mình đi cứu hắn, nếu không, hắn chết đi, Đường Kính Như cũng sẽ rất khổ sở.

......

Tiểu hài tử không thiếu bạn chơi cùng, đám trẻ sau khi bị Cẩm Vinh cự tuyệt, cũng không tắt được hứng thú vui chơi của chúng, nhanh nhẹn kéo nhau đi chỗ khác.

Ngồi yên trên bãi cỏ, Cẩm Vinh từ khi đến đây cũng chưa chơi với chúng buổi nào, xem đám trẻ bắt châu chấu, đấu khúc cầu, Cẩm Vinh không hiểu được thú vui của bọn chúng.

Trong bụi cỏ bỗng nhiên có động tĩnh, Cẩm Vinh nhìn qua, bụi cỏ lại bất động, giống như ảo giác, Cẩm Vinh duỗi tay tìm tòi ở bên trong.

Lập tức tóm được một con thỏ trắng như tuyết, một người một thỏ mắt đối mắt nhìn nhau một cái, không màng ánh mắt kinh ngạc của đám trẻ con, xách thỏ về nhà.

"Nương." Kêu nhiều năm như vậy, Cẩm Vinh cũng kêu thực thuận miệng, vừa bước vào cửa liền hô.

"Cẩm Vinh trở lại à." Đường Kính Như trên mặt tự nhiên lộ ra ý cười, cũng dừng thêu thùa trong tay.

Cẩm Vinh vui vẻ nói, "Nương, con tóm được một con thỏ, chúng ta đêm nay làm thịt thỏ kho tàu đi."

Vừa nhắc đến món thịt thỏ kho tàu, rõ ràng cảm nhận được đám lông xù xù một đoàn run rẩy.

Đường Kính Như dịu dàng cười, đứng dậy đi tới, nhìn con thỏ Cẩm Vinh đặt ở phòng bếp, ngẩn người, bởi vì con thỏ này toàn thân tuyết trắng, không có một tia tạp sắc, nhìn linh khí mười phần, làm nhân tâm sinh thương tiếc.

Tuy rằng lúc này thỏ trắng sợ hãi co mình, ngược lại lộ ra lông tơ trên người càng mềm mại.

Đường Kính Như tuy xuất thân thơ lễ, nhưng cũng biết con thỏ nóng nảy cũng cắn người, con thỏ ngoan ngoãn giãy giụa cũng không giãy giụa như nó là hiếm thấy, Đường Kính Như nhìn nhìn thỏ trắng, lại nhìn nhìn nữ nhi ngồi xổm bên cạnh bồn gỗ nhìn chằm chằm con thỏ.

Cảm thấy vẫn là nữ nhi càng đáng yêu chút.

Không biết là bởi vì nhận ra mạng nhỏ đang bị đe dọa hay gì, thỏ trắng thế nhưng nhô đầu ra, thầm thì chít chít hai tiếng.

Đường Kính Như cảm thấy thỏ trắng càng thêm linh tính một chút,

Cẩm Vinh nhìn thỏ béo, lại cười tủm tỉm nói, "Đã lâu không ăn thịt a."

Thỏ béo cứng người, dưới tầm mắt nhìn như ôn nhu không thể động đậy. Đường Kính Như không phát hiện, nghe nữ nhi nói xong trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, không khỏi bị lời này chọc cho vui vẻ, hai ngày trước mới ăn thịt mà.

Thỏ trắng nhấc thân mình béo mập, vậy mà bắt đầu chắp tay như van xin Đường Kính Như khoan dung.

Đường Kính Như cả kinh, chẳng lẽ là thỏ thành tinh?

"Thì ra đã khai mở linh trí." Cẩm Vinh như suy tư gì, đánh giá linh trí mới khai mở không bao lâu, pháp lực đều còn chưa có, nhìn không khác thỏ bình thường. Nếu không có bản năng cầu sinh cũng sẽ không nhận được ra khác ở chỗ nào.

Kinh ngạc qua đi, Đường Kính Như cũng hoàn toàn không sợ hãi, mà là nói, "Cẩm Vinh, vẫn là đem nó thả đi."

Phản ứng của Đường Kính Như cũng ở trong dự kiến, những năm gần đây tuy mai danh ẩn tích, tích đức thiện sự lại làm không ít.

"Vậy nghe nương." Cẩm Vinh bắt con thỏ trở về, vốn dĩ bắt thỏ về chỉ vì muốn hống nàng vui vẻ.

Thỏ béo lại chắp tay thi lễ với Đường Kính Như, cũng không quên hướng Cẩm Vinh bái bái, làm nó cảm thấy bị uy hiếp nhấp vẫn là tiểu cô nương này.

Tuy rằng nghe lời Đường Kính Như, nhưng Cẩm Vinh không vội, quay sang nói với mẫu thân, "Chờ ăn cơm xong, con lên núi thả nó, bằng không thả nó ở gần thôn, thể nào cũng lại bị bắt cho xem."

Một con thỏ ngốc đến yêu cũng chẳng thể xưng, nếu như bị những người trong thôn hầm ăn, chỉ sợ nương sẽ càng thương tâm hơn.

Đường Kính Như cười cười, cảm thán nói, "Cẩm Vinh thật chu đáo."

Đường Kính Như còn lấy một cái sọt tre, tạm thời úp lên con thỏ béo, còn chuẩn bị chút nước cùng đồ ăn. Thỏ trắng tựa hồ cũng biết mạng nhỏ đã bảo toàn, nằm im gặm rau củ.

Làm xong này đó, Đường Kính Như cũng không quên nữ nhi, "Chơi lâu như vậy, con đói bụng chưa."

"Nương mua được từ Tống thẩm một con cá, làm cá kho cho con ăn." Đường Kính Như sờ sờ đầu nữ nhi, ôn nhu cười nói.

Đường Kính Như tuy rằng không thích khoe khoang tiền tài, nhưng rất chú tâm vấn đề ăn uống hàng ngày.

Nhìn nàng rửa tay xuống bếp thành thạo, một chút cũng không nhìn ra đã nàng từng là tiểu thư khuê các mười ngón không dính nước.

Cơm nước xong, con thỏ được Cẩm Vinh thả trên núi có miếu Thổ Địa Công, sau đó việc này liền bị vứt ra sau đầu, mà đối với Cẩm Vinh mà nói, biết được trời phạt, lại nhận ra thỏ tinh khai linh trí, Đường Kính Như tựa hồ biết cái gì, cũng không nói toạc, chỉ dạy dỗ Cẩm Vinh ở bên ngoài phải biết giữ mình.

Nàng cũng không hy vọng Cẩm Vinh sống bình thường như những thường nhân kia.

Mấy ngày nay Đường Kính Như bận rộn làm một bức thêu cho gia đình phú hào trong huyện, muốn nhanh chóng hoàn thành trước ngày hẹn.

Cẩm Vinh chỉ cần thoáng động tay là có thể làm bức tranh thêu hoàn thành, miễn cho Đường Kính Như mệt nhọc như vậy, không nghĩ tới Đường Kính Như tính tình cẩn thận, liếc mắt một cái liền nhìn ra thêu thùa bất đồng, tuy không bỏ được đối Cẩm Vinh thuyết giáo, nhưng cũng nghiêm túc yêu cầu đừng vận dụng pháp thuật vào những việc này.

Cẩm Vinh lần đầu tiên cảm giác được quản gia gian nan.

Cũng không biết vì sao, ở bên cạnh Đường Kính Như tâm tình bình tĩnh, cùng với tu hành, ngày tháng trôi thực mau.

Chẳng mấy mà Tiết Trung Nguyên đã đến, các hộ gia đình đều tế tổ làm pháp sự. Đường Kính Như tuy không giống những nhà khác ở thôn Liên Đài, đã an cư ở đây mấy chục năm, thân nhân đều táng ở trong thôn, nàng cũng vẫn nhờ người mua không ít giấy thỏi tiền vàng, trong nhà cũng chuẩn bị đồ cúng.

Tế bái dâng hương, hóa tiền vàng, Đường Kính Như không để Cẩm Vinh cùng làm, mà một mình tế bái, năm rồi cũng là như thế.

Thôn xóm một mảnh tịch liêu thanh tịnh, Đường Kính Như một mình ở trong viện, tay đốt từng cọc tiền vàng, lệ tuôn đầy mặt, "Nữ nhi bất hiếu, liên luỵ cha mẹ......"

Chờ đến khi nước mắt đã cạn, Đường Kính Như mới làm Cẩm Vinh lại đây, "Cẩm Vinh, tới bái ông ngoại bà ngoại con."

Cẩm Vinh trịnh trọng hành lễ dập đầu trước hai vị. Kiếp này đầu thai chuyển thế đến, lại chưa đoạn tuyệt thân duyên, như vậy nhất bái gặp mặt thân nhân.

Cẩm Vinh đã lạy xong, nén hương trước bài vị tựa hồ sáng vài phần, khói nhẹ lượn lờ.

Đường Kính Như khóe mắt ươn ướt, dường như lại nhớ tới chuyện cũ.

Trong ấn tượng của Cẩm Vinh, nhị lão vì bệnh qua đời, cũng là như thế mẫu thân mới có thể gia đạo sa sút, mang theo con gái lưu lạc tới nơi này, nhưng hiện tại ngẫm lại, chỉ sợ có bí ẩn.

Đường Kính Như trong lòng bi thương, cha mẹ thân thể khoẻ mạnh, nếu không phải do nàng, như thế nào mất sớm.

6 năm trước, Đường gia là nhà thi thư thanh quý một phương, cha mẹ Đường có con gái duy nhất Đường Kính Như, nề hà cứu Lam Hoa tiên quân bị thương nặng, sau này càng cùng chi tướng luyến thành hôn, mang thai.

Tiên phàm yêu nhau, thiên địa bất dung.

Thân là tiên nhân, Lam Hoa tiên quân đã chịu hình phạt như vậy, phàm nữ như Đường Kính Như nào tránh nổi hậu quả.

Cha mẹ lần lượt qua đời, gia đạo suy bại, thân nhân ly tán, bất quá là thiên phạt giảm đi phúc phận của nàng, còn lại Lam Hoa tình nguyện vì nàng gánh vác.1

Cha mẹ ly thế, Đường Kính Như chỉ cảm thấy bản thân bất hiếu. Vì tình cảm nam nữ mà gây ra họa lớn cho Đường gia.

Chẳng lẽ nàng thật sự sai rồi sao?

Nàng không sợ chết, lại không nghĩ khiến cha mẹ, khiến người khác khổ sở vì nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.