Từ sau khi Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh rời khỏi tông môn, trên tông môn lâm vào khốn cảnh.
Lúc trước tất cả mọi người cho rằng hai huynh muội này xuống núi một hai ngày sẽ trở về, thậm chí bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt để an ủi Vệ Băng Thanh. Dù sao nhìn bộ dạng Vệ Chiếu như thế kia, thì cũng có vẻ trực tiếp chuẩn bị hậu sự được rồi.
Đại phu trên núi đều không cứu được, dưới núi thì càng không thể.
Mà không có Vệ Chiếu, bọn họ liền có thể thân cận tiểu sư muội hơn.
Trên núi vốn dĩ nam nhiều nữ ít, vừa xinh đẹp lại vừa biết điều như tiểu sư muội lại càng hiếm thấy.
Dược nhân trưởng thành sẽ theo thời gian biến hóa mà càng trở nên hoàn mỹ, mà thân thể này của Vệ Chiếu cũng là bởi vì có ký chủ của hệ thống đến mà thay đổi, đây cũng là nguyên nhân Vệ Chiếu chắc chắn hai người sẽ không bị phát hiện.
Chỉ là ai biết lần chờ đợi này ròng rã rất nhiều ngày, Vệ Băng Thanh giống như đã mất đi bóng dáng.
Ngay từ đầu, bọn họ còn tưởng rằng tiểu sư muội mất đi huynh trưởng thân sinh, ở dưới chân núi chuẩn bị hậu sự cho huynh trưởng, cho nên mới chậm trễ. Nhưng mà mười ngày trôi qua, tuần đầu cũng đã xong xuôi, Vệ Băng Thanh thế mà vẫn chưa về, chuyện này làm người ta không khẩn trương không được.
Đại sư tỷ rất nhanh liền phái người xuống núi điều tra, thế mới biết hóa ra Vệ Băng Thanh căn bản không hề tìm đại phu, mà là mang Vệ Chiếu chạy trốn?
Có cái gì mà phải trốn chứ?
Tất cả mọi người rất không hiểu, dù sao Vệ Băng Thanh ở trên núi rất được sủng ái yêu thương, thời gian trôi qua cũng tốt, bọn họ không hiểu nổi lý do Vệ Băng Thanh muốn chạy khỏi nơi này.
Nhưng người chạy cũng đã chạy mất, hiện tại bọn họ đuổi theo cũng chẳng kịp nữa rồi.
Đợi đến lúc Vô Hạc Tử xuất quan, biết Vệ Băng Thanh mang theo Vệ Chiếu chạy, thì vô cùng tức giận, ra lệnh cho chúng đệ tử trên núi đi tìm huynh muội bọn họ.
Hắn vất vả lắm mới xác định được thân phận của Vệ Băng Thanh, đang định thử một lần, ai biết người lại trốn thoát mất rồi?
Nhưng Vệ Băng Thanh chạy trốn như thế, thì hắn càng chắc chắn hơn.
Vệ Băng Thanh tuyệt đối chính là hậu nhân của dược nhân chạy trốn khỏi Dược Thần cốc kia.
Truyền thuyết nói song tu cùng dược nhân có thể nâng cao nội lực, nếu như có thể cướp được tấm thân trong sạch của nàng, thì công lực có thể tăng lên một giáp.
Một giáp công lực, xem như một tên lưu gia hỏa cũng sẽ biến thành cao thủ đỉnh cao, huống chi Vô Hạc Tử vốn chính là loại cao thủ nhất lưu rồi?
Thế nhưng ngay lúc này, Vệ Băng Thanh lại chạy mất rồi?
A, một người tuổi còn nhỏ, một người nửa chết nửa sống, có thể chạy đi đâu được?
Vô Hạc Tử cũng không để hai người bọn họ trong mắt, Vệ Băng Thanh lâu ngày chưa từng xuống núi, trên người lại không có bao nhiêu bạc, có thể chạy đi đâu?
Nhưng mà ai biết lần chạy này chính là hơn ba năm, Vô Hạc Tử cũng từ vốn đã định liệu từ trước, biến thành biết vậy chẳng làm.
Ai mà biết Vệ Băng Thanh rốt cuộc là chết ở bên ngoài hay là bị người khác nuôi nhốt rồi?
Chẳng lẽ Vô Hạc Tử hắn thật sự không có số mạng vô địch thiên hạ?
Vô Hạc Tử đã mất đi một dược nhân như Vệ Băng Thanh, càng trầm mê bế quan, chỉ hi vọng mình có thể nâng cao một phần công lực của mình.
Đợi đến lúc đại hội võ lâm bắt đầu, Vô Hạc Tử liền dẫn theo mấy đồ đệ mình yêu thích đến bổ sung kiến thức.
Nhưng ở đại hội võ lâm, chuyện mọi người đàm luận không phải là ai võ công cao, không phải là ai có có thể trở thành minh chủ võ lâm đời tiếp theo, mà là thảo luận về một nữ ma đầu chuyên cắt tôn tử căn của người ta.
Bây giờ nữ ma đầu này thậm chí còn bắt một trong tứ đại cao thủ Tiêu Như Phong, bán cho những nữ tử khác với giá một lượng bạc, càng làm trong võ lâm nhấc lên vô số gợn sóng.
Tiêu Như Phong này lai lịch bí ẩn, ai cũng muốn biết bí mật võ công của hắn, thế nhưng từ sau khi người đầu tiên đi lên tìm Tiêu Như Phong gây phiền phức bị nữ ma đầu kia chặt đứt gốc rễ, liền không có bao nhiêu người dám tiếp tục đi.
Không tiếc mạng sống thì rất dễ, nhưng muốn đánh cược bằng tôn nghiêm nam tính và hạnh phúc đời sau thì không thể được.
Huống chi Tiêu Như Phong trêu ra nhiều nợ phong lưu như thế, chúng kẻ thù không thừa cơ giẫm một cước thì đã không tệ rồi, ai còn nguyện ý đi cứu hắn?
Bởi vậy, trong một tháng, nữ tử đi tìm Tiêu Như Phong vô số, nhưng sau khi trở về các nàng lại không nói một lời.
Đợi đến khi Dược Thần cốc từ ngàn dặm xa xôi phái người tới được, thì bọn họ mới biết được hóa ra Tiêu Như Phong là đệ tử của Dược Thần cốc?
Khi người Dược Thần cốc đi cứu Tiêu Như Phong, mới phát hiện nữ ma đầu kia đã đi mất. Tiêu Như Phong được người Dược Thần cốc cứu về, bọn họ đã chuẩn bị xong tư tưởng Tiêu Như Phong bị giày vò đến sắp chết, ai ngờ Tiêu Như Phong chỉ là chuyện phòng the quá độ, tổn thương căn bản, nội công đang dần dần khôi phục lại, cũng không mất gốc rễ.
Chuyện này làm người Dược Thần cốc rất lúng túng.
Bọn họ vốn muốn giúp Tiêu Như Phong báo thù, kết quả chỉ có chút chuyện nhỏ ấy, nói đến báo thù thì không ai chấp nhận được.
Nếu nói vì ma đầu vũ nhục danh dự của Tiêu Như Phong, thì cái lý do ấy cũng không thể đứng vững, bởi vì người đến tìm Tiêu Như Phong đều là những nữ tử từng bị Tiêu Như Phong cô phụ, bọn họ gặp những nữ tử kia cũng không có cách thẳng thắn hùng hồn mà nói chuyện, chứ nói gì đến chuyện dám đánh người ta? Nếu thật sự dám làm như vậy, thì Dược Thần cốc bọn họ cũng triệt để chẳng còn chút danh dự nào nữa.
Lúc này tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong, làm người của Dược Thần cốc kìm nén đến quá sức.
"Đừng... Đừng bỏ qua cho Vô Hạc Tử." Sau khi Tiêu Như Phong tỉnh lại nhìn thấy sư phụ mình thì nói một câu như vậy, "Vô Hạc Tử cấu kết với nữ ma đầu kia, ngấp nghé dược nhân của Dược Thần cốc chúng ta!"
Sau khi nói xong một câu như vậy Tiêu Như Phong lại ngất xỉu lần nữa.
Lúc đêm hôm khuya khoắt Vô Hạc Tử bị Dược Thần cốc bắt đi, làm liên đới mấy đệ tử cũng bị bọn họ phế đi võ công.
Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh cải trang giả dạng ở căn phòng đối diện Vô Hạc Tử, tận mắt nhìn hắn bị bắt đi, lúc này mới đi đường vòng rời đi.
A.
Nằm trong tay Dược Thần cốc, Vô Hạc Tử chỉ sợ là sẽ sống không bằng chết, chỉ có thể làm dược nhân thí nghiệm thuốc.
Cũng coi như cầu người được người!
"Ca, chúng ta không lưu lại xem đại hội võ lâm sao?" Kỳ thật Vệ Băng Thanh còn muốn tỉ thí với những người này một chút đó.
"Cao thủ chân chính sẽ không tới chỗ như thế. Tiêu Như Phong đã là đỉnh cấp cao thủ ở trong đám bọn họ, những người khác còn kém hơn Tiêu Như Phong cả mấy lần, so tài với bọn họ lãng phí thời gian." Vệ Chiếu liếc nàng một cái, trả lời, "Muội muốn tìm cao thủ so tài thì không thể ở chỗ này."
"Vậy chúng ta phải đi đâu?" Vệ Băng Thanh cảm thấy đi ra ngoài cùng ca ca rất tốt, tối thiểu bên ngoài có đủ loại đồ ăn, ăn ngon chơi vui cũng có rất nhiều nha.
Hình như cái gì ca ca cũng biết, thật sự quá đáng tin.
Nàng thì cái gì cũng không biết, lúc nào cũng cần ca ca dạy dỗ.
"Chúng ta đến núi Côn Luân." Vệ Chiếu cười nói, "Nơi đó là thánh địa của võ học, chỉ khi đến đó muội mới có thể nâng cao võ công."
Hơn nữa những người chiếm đoạt núi Côn Luân cơ hồ đều là đỉnh cấp cao thủ, ở trong tuyến kịch bản ban đầu, đến cuối cùng Vệ Băng Thanh cũng đến nơi đó, hiện tại chỉ là đi sớm hơn một chút mà thôi.
Chỉ là trong thế giới ban đầu, Vệ Băng Thanh đến núi Côn Luân hoàn toàn là bởi vì không thể tiếp tục chờ đợi ở bên ngoài nữa, đến núi Côn Luân sẽ gặp phải thứ gì hoặc là phát sinh chuyện gì, cũng không biết, xem như mở ra hình thức kết cục.
Bây giờ sớm đi, kỳ thật cũng coi như cho Vệ Băng Thanh và Vệ Chiếu một con đường sống mới.
Nói không chừng ở đó có thể giải quyết vấn đề thể chất của Vệ Băng Thanh thì sao?
Tối thiểu hiện tại người của Dược Thần cốc không dám đến núi Côn Luân gây sự với Vệ Băng Thanh. Nếu như Vệ Băng Thanh có thể ở trên núi Côn Luân nâng cao võ công của mình thêm một trình độ nhất định, thì nói không chừng có thể đơn thương độc mã giải quyết hết Dược Thần cốc.
"Núi Côn Luân, rất xa sao?" Vệ Băng Thanh tương đối lo lắng vấn đề bạc trên người bọn họ có đủ chèo chống cho đến khi bọn họ đến được nơi đó không.
"Tiêu tiết kiệm một chút là được rồi." Vệ Chiếu nghĩ nghĩ rồi trả lời, "Có lẽ trên đường chúng ta có thể cướp giàu giúp nghèo, thuận tiện muội cũng có thể rèn luyện tài nấu nướng của mình một chút."
"Muội sẽ cố gắng." Vệ Băng Thanh siết chặt nắm đấm, "Ca ca nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ muội hầu hạ huynh đi."
Vệ Chiếu ho khan vài tiếng, đi vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.
Hắn lại mắc phải phong hàn, lại phải trải qua thời gian uống thuốc mỗi ngày, thật bực bội.
Vệ Băng Thanh đã học được cách đánh xe ngựa từ chỗ nữ tiêu sư, hiện tại tự nhiên cũng gánh vác trách nhiệm đánh xe này.
Nàng đổi một thân nam trang, vì để đóng vai giống hơn một chút, nên trên lưng quấn thêm vài vòng, cả người từ một thiếu nữ uyển chuyển biến thành một tráng hán cao lớn thô kệch. Mặc dù hành động có chút không thuận tiện, nhưng tối thiểu không làm người khác chú ý.
Vệ Băng Thanh cũng không hiểu khi những nữ tử khác giả nam trang sao lại tâm lớn như vậy, ngay cả ngực cũng không quấn, râu ria cũng không có, mà cứ như thế đổi một thân nam trang liền ra đường, ai mà không biết ngươi là nữ giả nam trang chứ?
Hai huynh muội bọn họ rời đi sau khi Dược Thần cốc đi được một ngày, lúc này, đại hội võ lâm đã tiến vào hồi cuối, ánh mắt của người trong võ lâm cũng dần dần đặt trên đại hội, không ai chú ý đến một đôi chủ tớ rời khỏi nơi này.
Bởi vì Vệ Chiếu ngã bệnh, khi Vệ Băng Thanh đánh xe thì có ý hãm tốc độ lại, trên xe ngựa trừ Vệ Chiếu ra, thì còn lại đều là lương khô và dược liệu, khiến cho phụ trọng của xe ngựa cũng không nhỏ.
Đầu năm nay cướp bóc thổ phỉ, cơ hồ đều có bản lĩnh chỉ cần nhìn vết tích của bánh xe đi qua liền biết trên xe ngựa có hàng hóa gì hay không.
Chiếc xe ngựa này của Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh ép ra những đường rất nặng, rơi vào trong mắt đám thổ phỉ này tất nhiên cũng thuộc hàng dê béo thượng hạng.
Cùng với chiếc xe ngựa này chỉ có mỗi hai người, nếu không cướp bóc một phen thì thật có lỗi với danh hào sơn tặc của bọn họ!
"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi ngang qua đây, lưu lại tiền qua đường!"
Mấy thổ phỉ quơ đại đao, dùng lời kịch quê mùa tám trăm năm không đổi, bao vây chiếc xe ngựa này lại.
Vệ Băng Thanh cũng đang yên lặng đánh giá những tên thổ phỉ này, nhìn binh khí của bọn chúng đều rất mới, xem bộ dáng thì có vẻ là một đám thổ phỉ có tiền.
Rất tốt, nàng cũng đang thiếu bạc.
Cho dù trên thân phụ trọng nhiều, nhưng Vệ Băng Thanh cũng không để mấy thổ phỉ này vào mắt.
"Trên xe chúng ta không có bạc, chỉ có một ít dược liệu, khụ khụ." Vệ Chiếu vén rèm lên, ho hết sức lợi hại, "Xin mấy vị tráng sĩ nhường đường một chút."
"Thiếu... Thiếu gia, sao ngài lại ra làm gì?" Vệ Băng Thanh thanh âm thô trầm hỏi.
"Bên ngoài loạn lạc, tất nhiên là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện." Vệ Chiếu làm bộ nói.
Đương nhiên là bởi vì hắn trông thấy ấn ký trên đao của những tên thổ phỉ này.
Ha ha.
Hắc Phong trại.
Thật sự là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi cứ vào.
Trong tuyến kịch bản ban đầu, sau khi Vệ Băng Thanh chạy ra khỏi tông môn bị sơn tặc bắt về chơi bầy đàn, chính là bị những tên sơn tặc của Hắc Phong trại này bắt.