Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 115



Từ sau khi Nghênh Quế Lâu khai trương, sinh ý của Vọng Nguyệt Lâu giảm đi không ít.

Khách đến đây lúc nào cũng có chổ, đặt phòng cũng không cần đặt trước vài ngày, giữa trưa Tiêu Lẫm phái Như Ý đi đặt chổ, hắn muốn ngồi gần bờ sông bên kia.

-- Muốn đặt chổ bên kia ít nhất phải đặt trước nửa tháng, Bách Thần cùng Tiêu Lẫm là ngẫu hứng đi, bởi vậy vẫn luôn ngồi ở đường phố bên ngoài ăn cơm.

Bách Thần lần đầu tiên vào phòng bên này, cảm giác rất khác nhau.

Bên này rõ ràng lãng mạn rất nhiều, ánh nến bị bao trong đèn lồng hồng nhạt, lộ ra ánh sáng  nhu hòa, trong phòng rũ đầy mành nhẹ, châm hương liệu nhẹ nhàn, làm người ta vui vẻ thoải mái.

Bàn ghế bên trong để gần cửa sổ, thuận tiện khách nhân một bên ăn cơm một bên thưởng cảnh.

Bên cửa sổ có nhất đèn lồng năm màu rũ xuống, khi gió nhẹ thổi qua, ánh nến bên trong cũng chớp chớp, phản chiếu dông nhỏ nơi xa, có loại mãy cảnh lãng mạn.

Lúc này màn đêm đã rơi xuống, dưới cây liễu bên bờ sông có rất nhiều người hóng mát, trong đó chủ yếu là thư sinh trẻ tuổi, bọn họ có đang nói chuyện, có lẳng lặng phát ngốc, không ồn ào, mọi người cùng nhau hưởng thụ thời tiết mát mẻ giữa hè khó có được này.

“Khó trách mấy cái nhã gian ở đây tiêu thụ tốt như vậy, ngắm cảnh ngắm người đến người đi trên đường phố rất thú vị.” Bách Thần ngồi xuống nói: “Cũng coi như là cách hút khách của Nghênh Quế Lâu.”

“Kỳ thật ta thích món ăn của Vọng Nguyệt Lâu hơn.” Tiêu Lẫm đuổi tiểu nhị đi, tự tay rót trà cho Bách Thần, “Rất hợp khẩu vị, có nhiều món đặt trưng.”

“Ta cũng vậy.” Bách Thần nói, “Đặc biệt là vọng nguyệt nhưỡng, đó là rượu rất ngon.”

Tiêu Lẫm đẩy ly trà đến trước mặt Bách Thần, nhéo mặt hắn, “Không biết khi nào, ngươi biến thành mọt rượu nha.”

“Đại khái là trước đêm Tiêu Xuyên thành thân một đêm, ta bồi ngươi ngắm trăng uống rượu.” Bách Thần nhớ tới tình cảnh lúc trước, hơi có chút cảm xúc, “Cũng chính là lần đó, ta bước lên con đường sâu rượu không thể quay đầu.” =)))))

T

iêu Lẫm lắc đầu: “Dùng từ lung tung. Uống rượu vừa phải, rất có ích cho thể xác và tinh thần, đây cũng là ngươi trước kia nói cho ta.”

“Đúng rồi, lần đó ngươi nếu không phải bồi ta uống, lúc gặp Tiêu Xuyên đụng chạm ngươi, có lẽ ngươi không dám trực tiếp đá cái kia của hắn đi?” Tiêu Lẫm lại bổ sung một câu, nói câu này, trên mặt băng sơn nhịn không được lộ ra chút ý cười.

“……” Bách Thần chấn kinh rồi, hắn chớp chớp mắt, “Ngươi làm sao biết?”

Tiêu Lẫm: “Ngươi ở tại bên cạnh ta, có chuyện gì giấu được ta?”

“Khi đó ngươi mới chân chính tin ta đối với hắn không còn tâm tư đi.” Bách Thần liếc Tiêu Lẫm một cái, “Giảo hoạt.”

“Thật oan uổng.” Tiêu Lẫm đem chén đĩa để trước mặt Bách Thần, “Là Phi Vân vô tình nhìn thấy bẩm báo cho ta, thực ra ta nghe xong cũng rất kinh ngạc, ngươi cư nhiên dám đá hắn.”

“Ta cảm thấy ngươi hẳn là càng kinh ngạc đại ca ngươi làm ra chuyện vô sỉ như vậy.” Bách Thần nói, “Hôm sau thành thân, còn có tâm tình trêu hoa ghẹ nguyệt.”

Tiêu Lẫm nói: “Hiện tại nghĩ lại, hắn đại khái là đã muốn cướp đi người ta thích, sau đó lại câu ngươi đi, cùng hắn hợp tác hoàn toàn đạp đổ ta, làm ta vĩnh bất không ngốc đầu dậy được.”

“Hắn lòng dạ hiểm độc ta còn có thể không biết?” Bách Thần hừ lạnh một tiếng, “Quả thực chính là nằm mơ.”

“Cũng may mắn có ngươi, nếu không ta thực sự sẽ bị hắn chỉnh đến không thể xoay người.” Tiêu Lẫm nhìn Bách Thần, nghiêm túc nói, “Ngươi là do ông trời phái tới cứu vớt ta.”

Ờm…… tưởng tượng một chút, nếu tiểu công tử hầu phủ thật sự gả cho Tiêu Lẫm, lấy mê luyến của hắn đối Tiêu Xuyên, chín phần chín sẽ bị mê hoặc, có lẽ thật sự làm chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, Bách Thần vui vẻ tiếp thu  lời ngon tiếng ngọt này, “Biết thì tốt.”

Tiêu Lẫm: “Ta nhất định phải hảo hảo báo đáp ngươi.”

“Báo đáp như thế nào?” Bách Thần ăn đồ ăn, thuận miệng hỏi.

Tiêu Lẫm vẻ mặt đứng đắn: “Dùng thân báo đáp.”

…… Bách Thần gắp một khối xương sườn nhét vào trong miệng của hắn, “Ăn cơm.”

Sao lại có thể nghiêm túc nói nói lời như vậy! Băng sơn ngươi thay đổi!

Tiêu Lẫm yên lặng ăn luôn xương sườn (???),  biểu tình đứng đắn nghiêm túc trung mang theo một tia vô tội cùng ngoan ngoãn, quả thực cùng Tiêu Lẫm hơn một năm trước  thành thân với hắn, hận không thể cách xa hắn tám trượng, khí lạnh phun toàn vũ trụ như hai người khác nhau.

Thế giới thật kỳ diệu, Bách Thần không khỏi  nghĩ đến câu đó.

Mấy bữa sáng, một vò rượu, thưởng thức cảnh đêm, uống chút rượu, trò chuyện bát quái, nhìn người yêu gần trong gang tấc, liền cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc cảm.

Loại hạnh phúc bình thường nhỏ bé này chính là điều Bách Thần vẫn luôn muốn.

Hắn trước kia vẫn luôn cảm thấy Tiêu Lẫm có tính cách như vậy, bất luận lúc nào cũng đều lạnh như băng, sẽ làm người bị thương do giá rét, theo bản năng sẽ né tránh. Hắn thích người vui vẻ hoạt bát, còn chưa đến gần là có thể cảm nhận được ấm áp.

Nhưng hiện tại hắn phát hiện mình sai rồi, cứng rắn cùng lạnh lùng chỉ là bên ngoài, sau khi đánh nát vỏ ngoài sẽ phát hiện bên trong là một trái tim so với bất luận kẻ nào cũng đều chân thành thuần khiết hơn.

“Ngươi đang lén lút cười cái gì?” Tiêu Lẫm thấy Bách Thần chống cằm nhìn ngoài cửa sổ  cười đắc ý, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nhịn không được vươn tay sờ soạng một chút.

Bách Thần thuận thế dùng sườn mặt ở trên tay hắn cọ một chút, “Không có việc gì.”

Tiêu Lẫm cảm giác mặt mình rân rân.

Hắn đột nhiên lĩnh ngộ, nguyên lai chân chính thích một người, ngay cả hành động nhỏ của đối phương cũng có thể làm tin hắn run động không thôi.

“Sao lại đổi thành ngươi phát ngốc rồi?” Bách Thần thấy Tiêu Lẫm sắc mặt ửng đỏ, thầm nghĩ gia hỏa này còn biết thẹn thùng? Quả nhiên là mèo lớn.

Tiêu Lẫm ho khan một tiếng, “Thất thần.”

“Ăn cơm đi.” Bách Thần nói, “Ăn xong chúng ta cũng đi dạo bờ sông một chút, gió mát nhất thoải mái.”

“Ờm.”

……

Ăn cơm xong, hai người tản bộ cạnh bờ sông, thời cổ không có đèn đường, chiếu sáng bờ sông toàn dựa vào ánh trăng cùng ánh đèn lập lòe ở Vọng Nguyệt Lâu, làm nơi này có loại cảm giác bí ẩn ái muội cảm.

Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn cuối hoàng hôn.

Tiêu Lẫm ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng vừa lúc treo ở trên cây liễu, bờ sông ngẫu nhiên có thể thấy được một đôi tình lữ khe khẽ nói nhỏ với nhau, cùng câu thơ này giống nhau như đúc.

Phong có chút đại, chậm rãi chảy xuôi nước sông bị thổi ra gợn sóng, chiếu ra ánh trăng bẹp bẹp, lượng lượng.

(Tui cũng hông biết này là gì đâu=))))

Tiêu Lẫm cùng Bách Thần đi cạnh nhau, không cần cố tình tìm kiếm đề tài, vẫn có thể tìm được hình thức ở chung rất ăn ý.

Mấy ngày liền đều mỏi mệt và áp lực đều bị gió đêm hôm nay đã thổi đi không ít, chậm rãi tan mất hơn phân nửa.

“Thật mát mẻ.” Bách Thần đứng bên bờ sông thoải mái mà duỗi cái eo, gió đêm thổi vào trường bào bay lên.

Người khác thoạt nhìn có chút bất nhã, đổi thành Bách Thần thật giống như mèo con duỗi người, thật lười biếng thật mê người.

Tiêu Lẫm đi qua, yên lặng từ phía sau ôm chặt hắn.

Bách Thần cứng lại, sau đó lại thả lỏng, mềm như bông mà dụi trong lòng ngực hắn.

“Nếu muốn hỏi ngươi……” Tiêu Lẫm nhẹ giọng nói, “Ngươi nguyện ý lại lần nữa cùng ta thành thân không?”

Bách Thần nói: “Đây không phải trò đùa, cần phải nghĩ kỹ.”

“Ta đã nghĩ rất rõ ràng.” Tiêu Lẫm xoay người Bách Thần đối mặt chính mình, “Ta lần đầu tiên thành thân là ngươi, về sau cũng sẽ không cưới người khác.”

“Nhưng ta còn phải suy xét.” Bách Thần nói rất thẳng thắn, tiết tấu này quá nhanh, hắn chưa thể thích ứng được.

“Ta hiểu.” Tiêu Lẫm ôm lấy hắn, “Ta sẽ chờ ngươi, dù sao đời này còn dài, ta không sợ.”

Bách Thần:……

Tại sao lại có cảm giác bị ăn vạ?

“Ừ, xem biểu hiện của ngươi.” Bách Thần chôn ở trong lòng ngực hắn, ồm ồm nói.

Ôm trong chốc lát, hai người chậm rãi tách ra.

Không biết là ánh trăng quá đẹp, hay là viên lệ chí trước mắt Bách Thần quá mê người, Tiêu Lẫm nhịn không được cúi đầu hôn hắn.

Chỉ là như chuồn chuồn lướt nước, hôn trán Bách Thần, lại nhẹ nhàng chạm chạm bờ môi của hắn, rất nghi thức, cũng rất ôn nhu lại thành kính.

Tên này quả nhiên vẫn rất ngây thơ, Bách Thần lại một lần ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ.

Nhưng tôn trọng hắn như thế, lại làm hắn càng thêm thích một chút.

Sống hai đời, đây vẫn là Bách Thần lần đầu tiên yêu đương, giống như học sinh lần đầu hẹn hò ở bờ sông, sau đó ở chổ tối hôn môi, không thể không nói, loại cảm giác này, ngoài ý muốn rất thú dzị.

“Lần sau nghỉ tắm gội, ta mang ngươi đi săn thú.” Tiêu Lẫm nói, “Ngươi nhất định thích.”

“Được.” Bách Thần nói, “Vừa lúc có thể  học tập ngươi.”

Thời gian cũng không còn sớm, hai người vừa nói vừa cười chuẩn bị về nhà, lại thấy hai người từ xa tới.

Là Liễu Như Phong cùng nam tử mang mặt nạ kia, hôm nay hắn như cũ mang theo mặt nạ.

Bách Thần nhất thời có hứng nhiều chuyện, lôi kéo tay Tiêu Lẫm, nghiêng người trốn đến mặt sau cây liễu.

Được bóng đêm che dấu, vị trí bọn họ phi thường kín đáo, rất khó bị phát hiện.

Hắn hướng Tiêu Lẫm ý bảo nhìn xem Liễu Như Phong bọn họ rốt cuộc tới làm gì.

Tiêu Lẫm điểm điểm cái trán hắn, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ: Bướng bỉnh.

Nhìn dáng vẻ Liễu Như Phong có lẽ là cùng tên kia đến đây hẹn hò, hai người tay nắm tay ở bờ sông bước chậm, nếu không phải trên mặt nam nhân mang mặt nạ tăng thêm một tia quỷ dị, sẽ có cảm giác lãng mạn.

Hai người bọn họ vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm, cứ như vậy đi qua Bách Thần bọn họ.

Trò chuyện cũng không nội dung gì, chính là một ít lời ngon tiếng ngọt tình yêu cuồng nhiệt.

Đợi cho không thấy thân ảnh hai người nữa, Bách Thần cùng Tiêu Lẫm mới từ phía sau gốc cây ra tới.

“Có thể nghe ra là tiếng của ai khôbg?” Bách Thần hỏi.

Tiêu Lẫm nói: “Là Thái Tử.”

Bách Thần ngạc nhiên nói: “Bọn họ không phải mấy ngày sau  thành thân sao. Hoàng Thượng thân thể không tốt, đem rất nhiều tấu chương đều giao cho Thái Tử xử lý, hắn cư nhiên còn có thời giang rảnh rỗi ra đây chơi, theo ta được biết, gần đây tấu chương chồng chất như núi.”

Tiêu Lẫm nói: “Cho nên hắn mang mặt nạ, trộm ra đây.”

Bách Thần: “……”

Thái Tử sa vào lưới tình như vậy, nếu thật sự đăng cơ, không biết cảnh tượng sẽ ra sao.

_

______

Để edit 1 chương tui phải nhịn game nhịn tè đó mấy cô tin hông=))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.