Thấy Bách Thần cầm lư hương cẩn thận ngửi ngửi, Lạc Lan Dạ đã đi tới.
"Có phát hiện sao?"
Bách Thần buông lư hương, chắp tay nói: "Hồi đại nhân, mùi còn sót lại của cái lư hương này không chỉ có đàn hương, còn có thứ khác."
"Hủm?" Lạc Lan Dạ cầm lư hương ngửi thử, nhíu mày nói: "Đích thật có chút mùi ngọt ngọt, lần đầu ta ngửi được loại mùi này." (mấy cô đừng thắc mắc tại sao mùi lại ngọt, giờ mấy cô cầm kẹo lên hửi cũng cảm thấy ngọt mà đúng hôn?)
"Ti chức cho rằng, việc Ngũ hoàng tử nổi điên giết người, có lẽ là do nhân tố bên ngoài tác động." Bách Thần nói, "Một người bình thường, sẽ không vô cớ nổi điên đánh giết người khác, đặc biệt là thê thiếp được mình sủng ái, thật không hợp với lẽ thường."
Lạc Lan Dạ gật đầu, nhìn hắn một cái, "Ngươi thấy thế nào, cứ nói thẳng đi."
Bách Thần nhìn thị vệ trong phòng nói: "Có thể cho phép ti chức xem xét lại tình hình rồi phán đoán không?"
"Có thể, ngươi tùy ý nhìn xem đi." Lạc Lan Dạ là người thông minh, tự nhiên cũng biết nơi đây không thể tùy tiện nói ra, cũng liền không có cưỡng cầu hắn.
Bách Thần quyết định tiếp tục tìm manh mối.
Ngoại trừ các ngăn tủ ngăn kéo, hắn còn tìm kỹ ở mép giường, thậm chí liền gầm giường cũng không buông tha.
Không thu hoạch được gì, rất không bình thường.
Nếu Ngũ hoàng tử đêm qua dùng cấm dược sau đó nổi điên lập tức giết người, như vậy nơi đây hẳn là chưa kịp dọn dẹp thuốc đi, trừ phi có ai đó thừa dịp nơi đây hỗn loạn đã vào đem thuốc đi.
Nghĩ đến đây, Bách Thần quay đầu hỏi ngự tiền thị vệ dẫn đầu: "Ngươi có biết đêm qua sau khi xảy ra chuyện, nơi này còn có ai không?"
Sau khi xảy ra chuyện thì các thị vệ này là người đầu tiên đến đây trông coi, hắn suy nghĩ một lúc sau đó nói: "Hoàng Thượng nghiêm cấm những người khác tiến vào, sau khi án mạng xảy ra chỉ có chúng ta cùng thị vệ của Ngũ hoàng tử ở đây."
"Các sủng thiếp nam hầu khác của Ngũ hoàng tử đâu?" Lạc Lan Dạ hỏi.
Thị vệ cung kính nói: "Còn vài vị phu nhân công tử, sau khi xảy ra án mạng liền đi ra ngoài."
Lạc Lan Dạ lại đi hỏi thị vệ của Ngũ hoàng tử, đáp án cũng không sai biệt lắm.
"Đêm qua Ngũ hoàng tử làm cái gì?" Bách Thần đột nhiên hỏi.
Thị vệ nhìn hắn một cái, biểu tình có chút sợ hãi, bộ dáng không biết có nên mở miệng hay không.
"Bách đại nhân hỏi ngươi thì ngươi nói đi." Ngự tiền thị vệ nói.
"Dạ." Thị vệ Ngũ hoàng tử cúi đầu nói, "Hôm qua Ngũ điện hạ rất giống mọi khi, sau khi dùng bữa tối ở trong viện thì vào phòng, còn, còn gọi hoàng tử phi cùng các phu nhân...... Một lúc sau, tiểu nhân liền nghe thấy một trận kêu la, vào trong viện mới biết đã xảy ra chuyện."
Bách Thần:......
Ngũ hoàng tử chơi lớn thật, cư nhiên chơi three some...... Khụ khụ.
Có lẽ là tối hôm qua hắn dùng thuốc nên phi thường hưng phấn, chuẩn bị chơi trò cực kỳ kích thích, không nghĩ tới liều thuốc quá lớn, làm cho hắn sinh ra ảo giác, cuồng tính quá độ.
Đuổi thị vệ đi, mắt thấy nơi này không có thu hoạch gì, Lạc Lan Dạ quyết định đi xem thi thể người bị hại.
Mấy cổ thi thể được đặt ở một cái hầm gần đây, Ngũ hoàng tử yêu thích đồ ăn đồ uống lạnh, nên nơi đó đặt các khối băng rất lớn, hiện tại có thể dùng để đặt thi thể.
Lạc Lan Dạ và Bách Thần mang theo ngỗ tác, dưới sự dẫn dắt của thị vệ đi vào hầm.
Vừa đi vào liền cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương, bên trong rất rộng, khắp nơi đều có khối băng lớn nhỏ.
"Hai vị đại nhân, thi thể đặt ở bên trong trong phòng." Thị vệ dẫn đầu giới thiệu, "Hoàng Thượng có phân phó, bởi vậy thi thể không có rửa sạch, vẫn còn nguyên dạng."
Lạc Lan Dạ gật đầu: "Ừm, đợi sau khi ngỗ tác bước đầu xem xét thi thể sau đó sai người rửa sạch thi thể tiến hành khám nghiệm kỳ càng."
(Tấm hồn thiếu nữ sợ ma edit ban đêm...)
Khi nói chuyện, mọi người đã tiến vào phòng nhỏ chứa thi thể.
Nơi này vốn dĩ là nơi để bảo quản thức ăn, có từng hàng ngăn tủ, hiện tại trên từng ngăn tủ có tấm ván cửa, trên tấm ván cửa để bốn thi thể chỉnh tề.
Cả bốn người đều huyết nhục mơ hồ, tử trạng thê thảm. Trong đó có hai người ăn mặc thiếu vải, có hai người quy quy củ củ mặc trung y.
Người mặc thiếu vải chính là hoàng tử phi Liễu Như Thủy cùng thiếp thị, hai người còn lại là người bị vạ lây
"Ngỗ tác, bắt đầu đi." Lạc Lan Dạ phân phó.
"Rõ." Ngỗ tác lĩnh mệnh, bắt đầu khám nghiệm.
Tiến cung không thể mang tiểu đồ đệ giúp đỡ, Bách Thần liền cùng ngỗ tác khám nghiệm, ngỗ tác trong lòng quả thực thở phào một hơi.
-- có Bách đại nhân ở đây, hắn không sợ nữa.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Liễu Như Thủy đã bị máu dính đến không nhận ra diện mạo, toàn thân có rất nhiều vết thương do kiếm gây ra.
Nhưng Bách Thần phỏng đoán vết thương trí mạng hẳn là một kiếm ở vị trí trái tim kia.
Cảnh Liễu Như Thủy mặc váy lụa trắng ở trong cung Thái Hậu nhẹ nhàng khởi vũ xuất hiện trước mắt, hiện tại đã thành một khối thi thể.
Cuộc sống mà, không gì có thể lường trước được.
Ngỗ tác lau vệt máu đi, bắt đầu khám nghiệm.
Thân thể Liễu Như Thủy và thị thiếp đều có nhiều vết thương, vết thương trí mạng đều là một kiếm trước ngực.
Một kiếm này lực đạo mười phần, trực tiếp chọc thủng động mạch làm cho hai người mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.
Mà hai thị thiếp còn lại là bị một kiếm lưu loát chém ở cổ tử vong.
Từ đây có thể thấy được lúc Ngũ hoàng tử giết Liễu Như Thủy thị thiếp lả lướt kia là lúc hắn hưng phấn nhất.
Sau đó hắn tuy rằng không khống chế được sát ý của mình, nhưng đã bình tĩnh rất nhiều, đây là một loại khoái cảm khác.
...
...
Nghiệm thi được một nữa, có thị vệ tới báo, nói là Liễu tướng đã tới rồi, phi thường kích động, muốn trông thấy con gái đáng thương của hắn.
Lạc Lan Dạ suy nghĩ một trận, nói với Bách Thần: "Ta đi ra ngoài xem Liễu tướng, ngươi ở đây thủ."
"Vâng, đại nhân." Bách Thần gật đầu, chỉ có đại lão mới có thể đi ứng phó một đại lão khác.
-- đặc biệt là thời điểm Liễu tướng đang rất phẫn nộ và bi thương.
Lạc Lan Dạ sau khi ra ngoài, Bách Thần cùng ngỗ tác tiếp tục nghiệm thi, thị vệ ở bên ghi chép, không bao lâu liền hoàn thành khám nghiệm sơ sơ.
Ra khỏi hầm, dương quang ấm áp ngày mùa thu rọi vào, cổ âm hàn khắp toàn thân kia mới tan đi.
Vừa vào trong viện, liền nhìn thấy Lạc đại nhân ở cùng Liễu tướng nói chuyện.
Liễu tướng cảm xúc kích động, khuôn mặt luôn ôn hòa có chút vặn vẹo, hắn một bên nói chuyện một bên dùng tay áo lau nước mắt.
Bách Thần đi qua, hành lễ sau đó nói: "Liễu đại nhân, nén bi thương, chú ý thân thể."
"Nhi nữ của ta chỉ mới hai mươi tuổi, thế nhưng lại chết thảm như vậy, thật làm lão phu đau lòng!" Khóe mắt Liễu tướng lại chảy nước mắt, "Nữ nhi của ta đã thê thảm như thế, không thể để nàng nằm nơi lạnh lẽo này, lão phu đã được Hoàng Thượng chấp thuận, đem thi thể tiểu nữ về hạ táng, làm đám tan cho nàng."
Người cổ đại đối với nghiệm thi giải phẫu có một loại hiểu lầm rất lớn, cảm thấy như vậy sẽ làm linh hồn người chết không được an bình, càng là người quyền cao chức trọng, đối với chuyện này càng kiêng kị.
Bách Thần bất động thanh sắc mà nhìn Lạc Lan Dạ liếc mắt một cái, còn chưa nghiệm thi xong, Liễu đại nhân lại muốn đem thi thể đi, rất không hợp quy cũ đó có được khônggg.
Nhưng Liễu tướng nói hắn đã được hoàng đế cho phép -- chuyện này đến tột cùng như thế nào?
Bách Thần đoán Lạc Lan Dạ cũng không có cách khác, nhân tình áp đảo pháp luật, đây lại là lệnh của hoàng thượng.
Quả nhiên, Lạc Lan Dạ nói: "Nếu Hoàng Thượng đã đáp ứng, vậy Thừa tướng đem thi thể hoàng tử phi đi đi, hy vọng nàng sớm siêu sinh."
Liễu tướng không nhiều lời nữa, mang theo mấy thị vệ vào hầm.
"Chúng ta đến lãnh cung xem Ngũ hoàng tử." Lạc Lan Dạ nói, "Bên này để cho bọn họ làm theo trình tự đi."
"Vâng, đại nhân."
Bên này Liễu tướng chặn ngang, chi bằng qua chổ Ngũ hoàng nhìn xem.
Cũng may vừa rồi nghiệm thi bước đầu, tình huống đại khái cũng hiểu biết, huống chi thị thiếp lả lướt và Liễu Như Thủy bị giết cùng nhau, trên người nàng hẳn cũng có thể tìm ra manh mối.
Lưu lại mấy bha dịch của Đại Lý Tự và ngỗ tác ở đây làm công tác kế tiếp, Bách Thần cùng Lạc Lan Dạ vội vàng đi tới lãnh cung.
Không nghĩ tới đi được nửa đường thì gặp Khang Vương và Tiêu Lẫm.
Vấn an chào hỏi xong mới biết Khang Vương bọn họ vội vàng tiến cung cũng là vì việc này, nghe nói hoàng đế triệu tập hoàng thất tông thân quan trọng vào cung, thương thảo chuyện xử phạt Ngũ hoàng tử.
Tông thân mở họp, đại khái là muốn thương lượng có nên xóa tên Ngũ hoàng khỏi hoàng thất hay không. Sau khi xóa tên, Ngũ hoàng tử sẽ không phải hoàng tử cao quý, thậm chí không thể mang họ Tiêu, sẽ biến thành một thứ dân bình thường, đây là một loại trừng phạt rất lớn, không khác gì từ thiên đường rơi xuống địa ngục, ở một góc độ khác mà nói, so giết chết hắn còn thảm hại hơn.
Ở nơi đông người, Tiêu Lẫm và Bách Thần không thể khanh khanh ta ta, hai người dùng ánh mắt quan tâm đối phương một chút, thì phải vội việc của mình, vô luận có bao nhiêu lời muốn nói, cũng chỉ có thể chờ trở lại tiểu viện rồi nói.
Cáo biệt Khang Vương, Bách Thần cùng Boss của hắn đi tới lãnh cung, châu ngọc cung.
Nghe nói nơi này vốn là nơi ở của phi tử bị phạt ở tiền triều, tới triều đại này đã thay đổi, nơi này biến thành nơi giam giữ hoàng tử hoàng tôn không tuân thủ quy củ hoặc phạm sai lầm.
Lãnh cung lụi bại tiêu điều, cỏ cây khô héo, ngay cả cửa sổ cũng rách nát, cảnh sắc khiến cho lòng người cảm thấy khó chịu.
Ngũ hoàng tử bị nhốt ở trong đại điện, ngoài cửa có cấm vệ quân canh gác.
Lạc Lan Dạ đưa ra lệnh bài, mang theo Bách Thần vào cửa.
Hồ đại nhân cùng Lư đại nhân đang ở bên trong tận tình khuyên bảo Ngũ hoàng tử, nhưng Ngũ hoàng tử giống như người câm không nói một lời.
Nhìn thấy Lạc Lan Dạ đến, Hồ đại nhân cảm thấy được giải thoát, hắn nói: "Bệnh suyễn của lão phu phát tác, ta ra ngoài hít thở không khí một chút."
Dứt lời liền đi ra cửa, động tác cực nhanh, bước đi hữu lực, chổ nào giống bệnh suyễn đâu???