Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 122



Nhìn Hồ đại nhân bước đi hữu lực, Bách Thần không thể không nể phục lão cáo già này.

Nhìn bên ngoài Châu ngọc cung giống như cung điện cổ xưa, giấy cửa sổ đều ố vàng thành màu đen, có nơi đã mục nát nhưng không ai sữa chữa.

Ngũ hoàng tử ngồi trên một chiếc ghế, nhìn qua có vẻ đã rửa mặt xong, trung y trên người không có vết máu và vết bẩn, búi tóc cũng không tán loạn, hắn nhìn chằm chằm sàn nhà, hai mắt vô thần, sắc mặt tiều tụy, mấy ngày không gặp, gương mặt càng hõm sâu vào hơn.

Tựa như một cái xác không hồn, không có thần sắt kiêu ngạo như ngày xưa.

Lư đại nhân đứng ở một bên, nhìn thấy Lạc Lan Dạ đến, chắp tay hành lễ, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thể moi thông tin từ Ngũ hoàng tử.

Bách Thần thầm nghĩ cũng đúng, ít nhất hiện tại Ngũ hoàng tử vẫn là hoàng tử, lại không thể tra tấn bức cung, nếu hắn chết sống không mở miệng, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Lạc Lan Dạ lộ ra thần sắ lý giải nói: "Lư đại nhân vất vả, ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút, nếu Hồ đại nhân thân thể còn không thoải mái, theo ngài ấy đi Thái Y Viện xem một chút."

"Vâng, đại nhân."

Lư đại nhân theo sau cũng rời đi.

"Ta cùng với bách đại nhân muốn cùng điện hạ tán gẫu một chút." Lạc Lan Dạ xoay người nói với ngự tiền thị vệ, "Ngươi trước ở ngoài cửa chờ đi."

Thị vệ do dự một chút, ôm quyền nói: "Dạ."

Đợi sau khi hắn mang theo mấy tên thủ hạ ra cửa, đại điện trống trãi trở nên im ắng. Nơi này hướng không tốt, ban ngày ban mặt cũng phải đốt nến, ánh nến lay động, sấn đến mặt Ngũ hoàng tử có chút dữ tợn.

L

ạc Lan Dạ cũng không có sốt ruột dò hỏi Ngũ hoàng tử, mà là ngồi xuống ghế đối diện hắn.

Hắn dùng ánh mắt nhìn Bách Thần, ý bảo Bách Thần hỏi.

Lạc Lan Dạ tuổi trẻ, năng lực lại cao, biết một đống người đã đến nơi này, đặc biệt Hồ đại nhân, Ngũ hoàng tử lại không ngốc, hiển nhiên sẽ không lộ ra tin tức gì, hắn để Bách Thần đi dò hỏi Ngũ hoàng tử, hẳn là có lý do riêng.

Bách Thần gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Ngũ hoàng tử, cũng không có nhỏ nhẹ ôn tồn khuyên hắn, trực tiếp: "Điện hạ, xin thứ cho thần lỗ mãng nói thẳng, hiện tại ngài chỉ có nói ra chân tướng đêm qua mới có thể có một tia hy vọng."

Ngũ hoàng tử mày hơi nhíu một chút.

Bách Thần rèn sắt khi còn nóng, ngữ khí thả chậm, "Ngài đối hoàng tử phi sủng ái có thừa, như thế nào không lý do giết nàng, hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói với chúng ta không? Chúng ta đến đây là muốn giúp ngài, phụ tử liên tâm, Hoàng Thượng cũng muốn biết vì cái gì."

Bách Thần một người diễn đạt, vừa có chuyên môn vừa đa năng.

Tuy nói lần này Ngũ hoàng tử giết chết bốn người, nhưng ba người khác đều là thiếp thất, tính nô tịch, thích giết thì giết. Giết chính thê do hoàng đế ban hôn mới là có tội, đặc biệt chính thê còn là con gái Thừa tướng, cũng là thân phận quý tộc. Đức Huệ Đế không xử lý Ngũ hoàng tử, đối với Liễu tướng cùng cả triều văn võ đều không công bằng.

Nhưng Đức Huệ Đế muốn biết vì cái gì, hắn đang êm đẹp vì sao biến thành ác ma giết người không chớp mắt. Nếu như con hắn bị người hãm hại hoặc là có nguyên nhân, hắn còn có thể vì Ngũ Hoàng tử tìm ra con đường sống. -- chẳng sợ hoàn toàn từ bỏ đứa con trai này, cũng hy vọng hắn có thể sống tốt.

Bách Thần dùng ôn nhu của hoàng đế cũng là hy vọng Ngũ hoàng tử đừng có chết không mở miệng, như vậy sẽ không thể cứu vãn, càng quan trọng là sẽ tiện nghi cho nhưng kẻ xấu khác.

Ngũ hoàng tử chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt toàn tơ máu, nhìn chằm chằm Bách Thần, ánh mắt lúc thì phi thường nghiêm túc chuyên chú, lúc thì trống rỗng.

"Ai cũng không giúp được ta." Ngũ hoàng tử cuối cùng nói chuyện, trong thanh âm mang theo khàn khàn, "Tự làm bậy không thể sống."

Hắn nói rõ không hợp tác, nhưng cũng chứng minh một điều

-- hắn dùng dược là thật, có người hướng dẫn hắn dùng dược cũng không phải giả.

Bách Thần nhíu mày nhìn chằm chằm Ngũ hoàng tử, nhìn thẳng hắn trong chốc lát, từ cặp con ngươi đen nhánh kia biết rõ hắn có chết cũng không nói.

Bởi vì nói so không nói càng nghiêm trọng.

Không nói là đơn thuần cuồng bạo giết người, nếu hắn mở miệng nói có người dụ dỗ hắn dùng dược, như vậy chứng cứ đâu? Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện liền bị nhốt ở nơi này, làm sao có chứng cứ. Không có chứng cứ là bịa đặt để thoát tội, càng quan trọng là tiêu dao tán thuộc về cấm dược, hắn thừa nhận chính mình dùng dược. Dược, kia là phạm vào lệnh cấm của Thái Tổ, thuộc tôi nặng nhất.

Phủ Ngũ hoàng tử không thể lục soát ra cái gì, xiêm y cũng thay đổi, hiện tại có thể nói là chứng cứ gì cũng không có. Hắn hiện tại rất bị động, căn bản không tín nhiệm Đại Lý Tự thật sự sẽ giúp hắn.

Bách Thần giờ phút này tâm như gương sáng, biết rõ không thể có được tin tức hữu hiệu gì từ Ngũ Hoàng tử, không bằng tự điều tra. Sau đó Bách Thần hỏi mấy vấn đề bình thường, Ngũ hoàng tử cũng không mặn không nhạt mà trả lời hắn.

T

ình thế bất lợi, cấm địa hoàng cung cũng không nhất định an toàn, Bách Thần không nghĩ chủ động nói về chuyện dùng dược, liền nhìn về phía Lạc Lan Dạ.

Lạc Lan Dạ đứng dậy, "Điện hạ thừa dịp trong khoảng thời gian này hảo hảo ngẫm lại đi, đây có thể là cơ hội duy nhất của ngài."

Ngũ hoàng tử cười khổ một chút, hơi hơi gật gật đầu.

"Chúng ta đi." Lạc Lan Dạ nói, "Điện hạ hiện tại cần phải bình tĩnh."

Hai người rời khỏi đại điện, đem tình huống báo cho Hồ đại nhân.

Hồ đại nhân nói: "Ngũ hoàng tử cái gì cũng không chịu nói thì bẩm báo hoàng thượng theo sự thật. Án này nhân chứng vật chứng đều có, chỉ đợi Hoàng Thượng định đoạt."

Án này thật sự đã sáng tỏ, không cần cố sức tìm kiếm truy bắt ngoại phạm, Đại Lý Tự chỉ cần theo trình tự xử lý là có thể báo cáo kết quả công tác. Nhưng nơi này là đầu sóng, không phải kết án thì có thể kết thúc.

Nhưng trước mắt Hồ đại nhân rõ ràng không muốn tra nữa, bọn họ làm cấp dưới cũng không thể nhiều lời.

Vì thế làm theo trình tự, Hồ đại nhân lưu tại trong cung phụ trách bẩm báo cho Đức Huệ Đế, Lạc Lan Dạ hồi Đại Lý Tự chủ trì đại cục, Lư đại nhân cùng Bách Thần cũng lưu tại trong cung xử lý việc vặt vãnh.

...

...

Bách Thần trở lại phủ Ngũ hoàng tử, cùng ngỗ tác rửa sạch sẽ ba thi thể kia và khám nghiệm lại một lần.

Khám nghiệm xong đã trời tối, đem ghi chép giao cho Hồ đại nhân, cuối cùng Bách Thần có thể về nhà.

Trong đầu hắn có chút ý tưởng, cũng có rất nhiều nghi hoặc.

Vừa đi đến cửa cung, liền thấy Tiêu Lẫm đứng ở nơi đó, thân ảnh thon dài đưa lưng về phía hắn khoanh tay mà đứng, cũng không biết người này đợi bao lâu, tựa hồ sắp hợp thành một thể với bóng đêm.

Lúc bận việc thì không cảm thấy, nhưng vừa nhìn thấy người này, liền giống như thấy cảng, có thể dựa vào. Cả ngày mệt mỏi cùng buồn ngủ nháy mắt điên cuồng dâng lên, cả người ê ẩm, đầu cảm thấy đau.

(Cảng này giống như bến cảng, thuyền đi về đậu ở cảng, đấy là tui nghĩ vậy còn ý tác giả thì tui hổng biết=))))

Trước đây một mình, Bách Thần chưa bao giờ có loại ý nghĩ than vãn này, chuyện gì cũng một người gánh vác, một người nghĩ cách giải quyết, nhưng hiện tại không giống, có người cùng hắn chia sẻ đau khổ và sung sướng, cùng chịu mưa cùng đón ánh mặt trời.

Đường về sau, hắn không cô độc.

Bách Thần trong lòng nóng lên, còn chưa tới kịp kêu hắn, Tiêu Lẫm đã xoay người lại.

"Vất vả cho ngươi rồi." Hắn đi tới, sờ sờ đầu Bách Thần, ngữ khí ôn nhu, "Đi thôi."

"Ờmmmm."

Lên xe ngựa, Bách Thần mới hỏi hắn có đợi rồi không, trong lòng có chút áy náy.

"Không lâu." Tiêu Lẫm nói, "Chờ ngươi bao lâu ta đều nguyện ý."

"Trước kia sao ta không phát hiện ngươi miệng lưỡi trơn tru như thế." Bách Thần cười cười, lại hỏi chính sự, "Hoàng Thượng cùng Tiêu thị tông thân các ngươi chuẩn bị xử trí Ngũ hoàng tử như thế nào?"

Tiêu Lẫm nói: "Mọi người đều ở thế cầu tình cho Ngũ hoàng tử, nhưng nếu như hắn không tìm ra một lý do hợp lý, có lẽ phải xóa bỏ tông tịch biếm như thứ dân."

"Ngũ hoàng tử không chịu mở miệng." Bách Thần bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Mà chúng ta biết rõ hắn dùng dược lại không thể nói ra."

"Vu khống Hoàng Thượng sẽ không tin, còn chọc phải đại phiền toái." Tiêu Lẫm hỏi, "Chổ ở của Ngũ hoàng tử cũng không có phát hiện gì sao?"

"Cái gì cũng không soát được." Bách Thần tiến đến bên tai Tiêu Lẫm, "Có lẽ xong việc đã bị người khác dọn dẹp. Hơn nữa rất kỳ quái, ngay cả Ngũ hoàng tử cũng rửa mặt chải đầu thay đổi quần áo sạch sẽ."

"Vậy thì càng không cần chứng cứ." Tiêu Lẫm nói, "Vô luận là ai làm Ngũ hoàng tử mắc mưu, đều không phải người thường."

Bách Thần còn muốn nói cái gì, Tiêu Lẫm dùng ngón tay chặn miệng hắn, ý bảo hắn hiện tại đừng nói chuyện, chờ về nhà lại nói tiếp.

Xe ngựa chạy nhanh, lại không đi đường về tiểu viện, vòng tới vòng lui, đi tới một cái hẻm nhỏ.

"Đây là chỗ nào?" Bách Thần xuống xe thấy trước mắt là cái nhà lớn bằng nhà hắn.

"Đây là nhà trước đây Khương Hạo Nhiên mua, vẫn luôn không ở." Tiêu Lẫm nói, "Chúng ta thương nghị chuyện quá quan trọng, tiểu viện đã không an toàn."

Bách Thần thầm nghĩ vẫn là Tiêu Lẫm suy xét chu đáo, bọn họ hiện tại tra án đã chạm đến người nào đó, nên cẩn thận thì hơn

Tiêu Lẫm để mã phu đi bộ một vòng, nửa canh giờ sau tới đón bọn họ.

Mã phu lái xe rời khỏi, Tiêu Lẫm cảnh giác nhìn bốn phía, gõ cửa.

Mở cửa chính là Khương Hạo Nhiên, hắn thấy Tiêu Lẫm nắm Bách Thần tay vào cửa, xem thường tới nổi mũi đều hất lên trời cao.

"Các ngươi có thể đừng như vậy hay không......" Khương Hạo Nhiên đem hai người bọn họ vào đại sảnh sau đó bất mãn nói, "Có thể suy xét cảm thụ của người chưa thành thân một chút không? Hửmmm?"

Tiêu Lẫm: "Không thể."

Khương Hạo Nhiên: "...... Bây giờ ta đuổi người!"

Bách Thần bật cười: "Được rồi được rồi, hai ngươi đừng đấu võ mồm nữa, nói chính sự đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.