Hai ngày sau, án Ngũ hoàng tử đã có thể định đoạt.
Đức Huệ Đế tự mình dùng gia pháp hung hăng dạy dỗ hắn, đánh đến Ngũ hoàng tử da tróc thịt bong máu tươi chảy ròng, sau đó bắt hắn đến lãnh cung sám hối ba tháng, sau ba tháng tức khắc đi thủ hoàng lăng, không có sự cho phép của Đức Huệ Đế không được hồi kinh.
Hình phạt thoạt nhìn rất thảm, đặc biệt là lúc dùng roi đánh, phải làm trò trước mặt rất nhiều người, Liễu tướng đương nhiên cũng có mặt, tận mắt nhìn thấy hắn bị đánh máu me bê bết như chó, nếu không phải Khang Vương cùng mấy đại thần khuyên can, tư thế Đức Huệ Đế giống như muốn đánh chết Ngũ hoàng tử.
-- đã làm đến mức này, đối phương lại là hoàng đế, tức giận của Liễu tướng bớt đi không ít.
Đánh không nói, còn nhốt Ngũ hoàng tử lại, nhốt lại không nói, còn bắt hắn đi thủ hoàng lăng, không cho hắn trở lại kinh thành.
Nhìn bên ngoài, đối với Ngũ hoàng tử sống trong nhung lụa yêu thích hưởng lạc mà nói, trừng phạt như vậy còn thảm hơn chết.
Nhưng cẩn thận nghĩ, Đức Huệ Đế một không khai trừ tông tịch Ngũ hoàng tử, hai không có nói vĩnh viễn không cho hắn hồi kinh.
Chịu chút khổ da thịt lại bảo vệ tông tịch và thân phận hắn, ngày sau biểu hiện tốt, Đức Huệ Đế ra một chiếu thư Ngũ hoàng tử liền có thể trở lại kinh thành, Đông Sơn tái khởi cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Phương thức xử lý này Bách Thần cơ hồ hoàn toàn nhất trí.
Đức Huệ Đế biết rõ xử lý như thế sẽ làm Liễu tướng mặt phục tâm không phục, nhưng hắn vẫn làm như vậy.
Hiểu được tâm tư đế vương cũng giống như mò kim đáy biển. Nhưng có thể thấy, Đức Huệ Đế đối Liễu tướng, sợ là đã có cái nhìn khác.
Nói như thế, chỉ cần Khang Vương và Tiêu Lẫm bên kia tìm được manh mối, muốn thuyết phục Đức Huệ Đế đánh đám người Kỳ Lân Phường kia không phải chuyện khó -- chẳng sợ trong đó liên lụy đến Liễu tướng, cũng có thể cùng nhau thu thập.
……
Đã nhiều ngày Tiêu Lẫm đều rất bận, còn phải cùng Khang Vương thương nghị đại sự, buổi tối không thể ở lại trong nhà, trừ bỏ đón đưa Bách Thần, thời gian hai người bọn họ ở chung rất ít.
Thời gian gặp nhau tuy thiếu, nhưng bọn hắn đối đãi lẫn nhau đều đầy đủ lý giải bao dung, chỉ cần lòng cùng nhau, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
……
Hôm nay sau khi Đại Lý Tự tán nha, Tiêu Lẫm dựa theo lệ thường tới đón Bách Thần.
Xe ngựa tới viện môn, Tiêu Lẫm lại không giống mấy ngày trước đây đưa hắn vào cửa sau đó hôn chúc ngủ ngon rồi rời đi, mà là cùng hắn vào viện. “Hôm nay không trở về vương phủ?” Đóng cửa lại, Bách Thần có chút kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ.
Tiêu Lẫm gật đầu: “Gần đây đều không bồi ngươi tốt, đêm nay ta không trở về phủ.”
“Vừa rồi trên xe ngựa sao ngươi không nói?” Bách Thần ra vẻ tức giận, “Lộng hành?”
“Cái này là tạo bất ngờ cho ngươi.” Tiêu Lẫm sờ sờ mũi Bách Thần, “Thế nào, vui không?”
Bách Thần ra vẻ đứng đắn: “…… tạm được.”
“Không vui sao?” Tiêu Lẫm ôm Bách Thần vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: “Ta thật sự vui vẻ, đã nhiều ngày nhớ ngươi.”
“Chúng ta không phải mỗi ngày đều gặp mặt sao.” Bách Thần trong lòng ấm áp, vươn tay ôm lấy hắn, “Ngươi lời này giống như chúng ta đã lâu không gặp vậy.”
Tiêu Lẫm: “Bởi vì ta một khắc đều không muốn chia lìa ngươi.”
…… Đậu má, lại liêu.
“Đồ ngốc.” Bách Thần sờ sờ đầu đại kim mao, “Chờ phong ba qua đi, chúng ta rời kinh thành đi du sơn ngoạn thủy được không?”
Gần đây quá áp lực, hắn cũng muốn thả lỏng một chút.
“Được.” Tiêu Lẫm hôn hôn trán Bách Thần, “Ngươi muốn đi chỗ nào, chúng ta liền đi chỗ đó.”
“Ai nha, không thấy gì hết á!”
Thanh âm Băng Nhi đột nhiên xuất hiện, Bách Thần tách Tiêu Lẫm ra, vừa quay đầu nhìn, phát hiện nha đầu này đến động tác giả bộ che mắt cũng lười làm, nàng bưng cái ky từ phòng bếp ra tới, ngữ khí nghe có vẻ rất kinh ngạc, biểu tình lại cực kỳ bình tĩnh.
Bách Thần hiện tại da mặt cũng dày lên, hắn ho khan một tiếng, “Ăn cơm đi.”
……
Hai người ăn cơm xong, cửa vang lên tiếng gõ.
“Đã trễ thế này sẽ là ai?” Tình thế hiện tại không như trước, Bách Thần có chút cảnh giác.
“Ta đoán là Khương Hạo Nhiên, hắn bên kia có lẽ có manh mối.” Tiêu Lẫm nói, “Vừa lúc ta bên này cũng có chút manh mối, cũng đỡ phải đi một chuyến hội hợp với hắn.”
Để ngừa vạn nhất, Tiêu Lẫm tự mình đi mở cửa.
Quả nhiên là Khương Hạo Nhiên, hắn cũng bọc áo choàng màu đen, loại này quần áo của vai ác quần chúng này trên người Khương Hạo Nhiên làm Bách Thần càng nhìn càng muốn đánh.
Không đợi hắn phun tào, Tiêu Lẫm liền trào phúng: “Đến đây tìm chúng ta vì sao còn lén lút?”
“Ai lén lút.” Khương Hạo Nhiên vào nhà cởi áo choàng ra, “Bổn thiếu gia đây là cẩn thận, hiểu không?”
“Trên đường có người theo dõi ngươi sao?” Tiêu Lẫm hỏi, “Nếu ngươi bị người đuổi kịp, dù che cả mặt cũng vô dụng.”
“Ta từ đường khác đến đây.” Khương Hạo Nhiên uống một ngụm trà, mắt trợn trắng, “Ngoại trừ ảnh vệ xuất quỷ nhập thần của ngươi, không gặp người nào khác.”
Võ công Khương Hạo Nhiên chỉ kém Tiêu Lẫm một chút, cùng người luyện võ bình thường so sánh đã xem như cao thủ, bằng không hắn cũng sẽ không kết giao nhiều bằng hữu giang hồ như vậy, trong đó đa số đều là không đánh không quen nhau.
“Ngươi có phải có manh mối gì không?” Tiêu Lẫm không vô nghĩa, trực tiếp vào vấn đề.
“Nếu không có, ta mới sẽ không buổi tối chạy đến nơi này tìm ngươi.” Khương Hạo Nhiên nghiêm mặt nói, “Ta mới vừa gặp mặt bằng hữu nghe được tin tức này liền đến đây tìm ngươi.”
Bách Thần đoán hẳn là manh mối quan trọng, vội vàng hỏi: “Khương công tử, tin tức ra sao?”
“Bằng hữu của ta tìm được tin tức là A Trát Đồ đích thật có đoàn quân sư, trong đó có người Đột Kiệt, còn có người Trung Nguyên.” Ánh mắt Khương Hạo Nhiên đảo qua trên người Bách Thần và Tiêu Lẫm, thấp giọng nói, “Trong đó có một người Trung Nguyên thần bí, nghe nói mang mặt nạ, hai chân tàn phế, ngồi xe lăn.”
Bách Thần trong lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu hiện ra một cái tên đã lâu không nghe thấy. Quay đầu nhìn Tiêu Lẫm, thấy vẻ mặt của hắn cũng có chút đọng lại.
“Người này là ai?” Ánh mắt Tiêu Lẫm trở nên lạnh lùng.
Khương Hạo Nhiên nhún vai: “Bằng hữu ta cũng không biết, chỉ là lúc đi mua thuốc gặp qua người này, hắn tựa hồ được A Trát Đồ rất trọng dụng.”
“Mặc kệ người này là ai, các ngươi đều phải cẩn thận chút.” Khương Hạo Nhiên bổ sung nói, “Đặc biệt là hắn hiện tại đã cấu kết cùng người Đột Kiệt.”
Khương Hạo Nhiên tuy rằng không nói rõ, nhưng nghe khẩu khí này, sợ là cùng suy đoán với bọn họ.
“Ừm.” Tiêu Lẫm rất nhanh khôi phục bình tĩnh, “Mặc kệ là ai, đều phải diệt trừ. Vừa lúc ta bên này cũng có chút tin tức, bọn họ kiêu ngạo không được mấy ngày đâu.”
Khương Hạo Nhiên hỏi: “Người ngươi phái đi theo dõi hành tung của Liễu gia và Thái Tử người có manh mối?”
“Liễu tướng, Liễu Như Phong và Thái Tử đã nhiều ngày nhìn qua đều rất bình thường.” Tiêu Lẫm nói, “Không bình thường chính là Liễu gia.”
“Xin chỉ giáo?” Bách Thần hiếu kỳ nói, “Phủ tể tướng có vấn đề?”
Tiêu Lẫm nói: “Phủ Tể tướng ở kinh thành không có vấn đề, có vấn đề chính là phủ Liễu tướng ở biệt trang.”
Khương Hạo Nhiên hỏi: “Cái vấn đề gì?”
“Người lớn Liễu gia vốn không ăn nhiều, ngày thường cũng đều ở tại trong kinh thành, biệt trang vùng ngoại ô theo ta được biết chỉ có ba bốn gia đinh ở nơi đó giữ nhà quét tước, nhưng gần đây ta phái người điều tra phát hiện mỗi cách hai ba ngày sẽ có người từ trong thành vận chuyển rau quả thịt các loại đến biệt trang Liễu gia, bọn họ rất cẩn thận, đều vận chuyển buổi tối.” Tiêu Lẫm nói, “Thôn trang kia ta từng đi qua, có vườn rau, hạ nhân còn nuôi gà vịt, hoàn toàn không cần phải đi bên ngoài mua đồ ăn.”
“Dù phải mua đồ ăn cũng không cần hai ba ngày đều đi mua.” Bách Thần lập tức phản ứng lại, “Đây đích xác quá không bình thường, thật giống như bên trong thôn trang kia có rất nhiều người.”
Tiêu Lẫm nói: “Mấu chốt nhất chính là, thức ăn vận chuyển đều là dê bò thịt.”
Khương Hạo Nhiên chấn động.
“A Trát Đồ ở nơi đó.” Bách Thần hiện tại có thể khẳng định.
Ở xã hội phong kiến chủ yếu làm nông này, trâu là công cụ sản xuất rất quan trọng, người thường ăn không nổi, kẻ có tiền cũng sẽ không ăn. Người Tân triều hằng ngày ăn thịt cá gà vịt ngỗng và thịt heo tương đối nhiều, thịt dê ngẫu nhiên ăn, không ăn thịt bò, từ trên xuống dưới đều là như thế này.
Chỉ có dân tộc du mục mới thích ăn thịt dê bò.
Chi tiết bại lộ hết thảy, dù che giấu thế nào cũng vô dụng.
“Lá gan Liễu tướng thật không nhỏ, cư nhiên dám để cho đám người đó trú ngụ ở biệt trang của mình.” Khương Hạo Nhiên biểu tình khinh thường, “Không biết là lão hồ đồ, hay là lòng muông dạ thú.”
“
Có lẽ đều có đủ cả.” Tiêu Lẫm nghiêm túc nói, “Việc này không thể kéo dài, cần mau chóng giải quyết.”
Khương Hạo Nhiên gật đầu.
Kế tiếp, ba người thảo luận một ít biện pháp giải quyết, nhưng thực thi lại không dễ dàng như vậy, ít nhất cần có Đức Huệ Đế duy trì mới được.
Lại hàn huyên một chút, sắc trời đã khuya, Khương Hạo Nhiên cũng trở về cùng phụ thân hắn thương lượng, vội vã đi rồi.
……
“Tiểu Thần, ta đêm nay cũng phải hồi vương phủ mới được.” Tiêu Lẫm ngữ khí xin lỗi, “Thật vất vả có một chút thời gian bồi ngươi.”
“Không sao.” Bách Thần thở dài, “Vừa rồi Khương công tử nói nam nhân bên cạnh A Trát Đồ mang mặt nạ ngồi xe lăn, ta hoài nghi là……”
“Tiêu Xuyên.” Tiêu Lẫm bình tĩnh nói, “Ta cũng có cảm giác này.”
“Lúc ấy ngươi nói tìm được thi thể thấy không rõ mặt trong lòng ta liền có một tia bất an.” Bách Thần nói, “Hiện giờ bất an này càng ngày càng mãnh liệt, thật là tai họa để lại ngàn năm.”
“Nếu hắn còn chưa chết.” Tiêu Lẫm nheo nheo mắt, “Ta đây sẽ tiếp tục giết hắn một lần, làm hắn bị chết thật sự.”
“Hắn không chết chắc chắn trở về trả thù, ngươi đêm nay hồi phủ nhất định phải nhắc nhở Vương gia Vương phi.” Bách Thần có chút lo lắng, “Đặc biệt là Tiểu Mạt, nàng là một cô nương, một chút võ công cũng không có.”
“Vương phủ hiện tại có rất nhiều ảnh vệ, Tiêu Xuyên không có ngu xuẩn đến nổi trở về tìm đường chết.” Tiêu Lẫm nói, “Hắn hiện tại tàn phế, đầu quân cho người Đột Kiệt, hiện tại nhất định cũng tránh ở biệt trang Liễu gia không dám hiện thân, chúng ta cần nhanh chóng giải quyết bọn họ mới được.”
“Tiêu Xuyên hận nhất chính là ngươi và ta.” Bách Thần khó hiểu, “Có lẽ còn có Liễu Như Phong vứt bỏ hắn, hắn sao lại tiếp xúc cùng Liên tướng?”
“Hắn nhất định đã cải danh đổi họ, ngoại hình đã đại biến, Liễu tướng không nhất định có thể phát giác.” Tiêu Lẫm kéo Bách Thần, gắt gao ôm hắn, lo lắng nói, “Ta hiện tại không yên tâm nhất đó là ngươi, chỉ hận chính mình không thể phân thân.”
“Ta muốn cùng ngươi đi bắt người Đột Kiệt.” Bách Thần kiên định nói, “Cùng nhau, diệt tận gốc bọn họ.”
Tiêu Lẫm sửng sốt, sau đó gật đầu: “Được.”
Hắn thích người này, vừa thông minh vừa đáng yêu, còn tràn ngập dũng khí.