Bách Thần dừng bước, ba từ "Bách công tử" xuất phát từ miệng khối băng sơn phải làm cho hắn kinh ngạc giống như trước đây biết nam nhân cũng có thể gả đi.
Vào Vương phủ mấy ngày nay, Tiêu Lẫm hầu như không nói chuyện với Bách Thần, có nói thì cơ bản cả chủ ngữ cũng không có, càng đừng nói gì đến xưng hô đàng hoàng như vậy.
Khóe miệng Bách Thần hơi hơi cong lên. Cuối cùng, đêm nay đã thành công rồi.
Bách Thần xoay người, "Tiêu công tử, còn có việc gì sao?"
Tiêu Lẫm làm ra cái thủ thế: "Ngồi xuống nói chuyện."
"Được." Đại sự trước mặt, đói bụng gì đó chỉ có thể để sau.
Trong phòng đã được thông gió và dọn dẹp sơ nên mùi khó ngửi kia cũng tiêu tán đi.
Ngọc Yên vẫn luôn đứng ngoài phòng chờ, nghe nói bên này xong việc lập tức bưng trà lên, còn châm đàn hương, săn sóc rất là cẩn thận.
Ánh mắt ả chứa đầy lo lắng nhưng lại không dám hỏi nhiều, sợ chọc chủ tử tức giận nên chỉ yên lặng đứng kế bên Tiêu Lẫm cầm quạt quạt cho y.
"Uống trà." Tiêu Lẫm nói, vẫn như cũ, vô cùng ngắn gọn.
“…… Cảm ơn.”
Trải qua mấy ngày nay tiếp xúc, Bách Thần cũng coi như là hiểu rõ chút ít. Băng sơn này chính là có bản lĩnh nói chuyện khách khí trở thành y chang như đòi nợ.
Trà hoa lài tươi mát lại thanh nhã, uống vào lưu lại hương thơm ngọt dịu. Chỉ là uống vào mấy khớp lại càng thêm phần đói bụng.
"Ngọc Yên, lúc này không còn sớm, nơi này không cần người hầu hạ, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Tiêu Lẫm đột nhiên lên tiếng, tay cầm quạt Ngọc Yên cứng lại.
Mới được vào chưa tới mười lăm phút liền phải đi ra, trong lòng ả cảm thấy ủy khuất, chẳng lẽ là bị tiểu thiếu gia ghét bỏ sao? Còn nữa, tiểu thiếu gia muốn giữ tiểu phu nhân mới cưới này qua đêm ở Tùng Trúc Uyển sao?
Tưởng tượng đến cái khả năng này, lòng ả liền ẩn ẩn đau. Biết rõ thân phận bản thân thấp kém, nếu tiểu thiếu gia chịu thu ả, ả cũng chỉ là tiểu thiếp, lấy cái gì cùng chính thất tranh sủng? Nhưng vì cái gì lại không chịu tỉnh cứ muốn hy vọng xa vời?
Xem ả không kìm được ức chế lộ ra các loại thần sắc phức tạp, Bách Thần thầm nghĩ tiểu cô nương này suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngàn vạn lần đừng có xem hắn là tình địch có được không?
Tiêu Lẫm: “Ta cùng Bách công tử có việc muốn nói.”
Có lẽ là niệm Ngọc Yên tuy không suy xét chu đáo mọi chuyện nhưng lại cẩn thận phục hầu y nhiều năm nên Tiêu Lẫm lại nói nhiều thêm mấy chữ.
"Nô tỳ đã biết." Ngọc Yên hít sâu một hơi, gắng gượng cười, khom mình hành lễ với Tiêu Lẫm và Bách Thần sau đó lui ra.
Ngọc Yên hiểu rõ tính cách của chủ tử nhà mình. Kêu lui xuống ả có thể chờ ở bên ngoài, nhưng nếu kêu đi nghỉ ngơi vậy là đại biểu kêu ả phải về phòng.
Bởi vậy khi ả rời khỏi thư phòng lập tức trở về phòng mình.
Lâm Phi Vân vẫn như cũ dáng người đĩnh bạt mà đứng cạnh cửa, này hoàn toàn là hành động theo bản năng. Từ khi tiểu thiếu gia xảy ra chuyện, cho dù là ở Tùng Trúc Uyển chỉ một giây thôi cậu cũng không dám lơ là.
Tiêu Lẫm thực vừa lòng với biểu hiện của Lâm Phi vân, lúc này mới bắt đầu nói chính sự cùng Bách Thần.
"Việc hợp tác mà ngươi nói......" Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, "Có thể thử một lần."
Bách Thần có chút kinh ngạc vì y dứt khoát như thế, nhắc nhở nói: "Tiêu công tử, không cần quyết định nhanh như thế. Chờ qua một đêm xem đầu gối ngươi trị liệu có hiệu quả không rồi quyết định cũng không muộn. Ta không muốn cho ngươi có bất luận nghi ngờ gì."
"Không cần." Tiêu Lẫm nói, "Biết rõ kết quả, không cần lãng phí thời gian."
Bách Thần sinh ra hứng thú, nói thẳng: "Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?"
Tiêu Lẫm liếc mắt nhìn hắn một cái: "Hiện tại ngươi không thể hại được ta."
........ Cái bộ dáng tự tin cường đại khiến mọi người kính nể này ở đâu ra vậy...
Nếu Tiêu Lẫm đã nói trắng ra như vậy thì Bách Thần cũng không giấu diếm gì nói: "Thật cao hứng vì Tiêu công tử nguyện ý tin tưởng ta, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Còn về chân của ngươi cách mỗi ngày liền châm cứu một lần, lại phối hợp với phương thuốc của ngự y trước đây, ta tin chắc rằng tỷ lệ khôi phục sẽ rất lớn. Nếu ngày mai đầu gối ngươi hoàn toàn tiêu sưng liền có thể bắt đầu trị liệu."
Tiêu Lẫm đột nhiên hỏi: "Ngươi chỉ muốn hợp ly rồi sau đó sẽ về Hầu phủ?"
"Không." Bách Thần lắc đầu, phi thường thẳng thắn, "Sau khi hợp ly ta sẽ không về Hầu phủ."
Tiêu Lẫm hơi hơi nhướng mày, cái đáp án này hoàn toàn ngoài dự đoán của y, "Sau khi hợp ly ngươi không có nơi nương tựa, vậy sao lại không chịu trở về nhà?"
"Nơi đó không phải là nhà của ta." Bách Thần mỉm cười, viên lệ chí kia dưới ánh nến lay động tựa như một giọt nước mắt, dường như nó sẽ lập tức từ khóe mắt chảy xuống.
Bách Thận chậm rãi nói: "Người nhà chân chính sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Tiêu Lẫm trầm mặc.
"Nói đến việc này, ta còn có một chuyện muốn nhờ." Bách Thần nghiêm túc; "Hy vọng Tiêu công tử có thể đáp ứng."
“Chuyện gì?”
Bách Thần nói: "Ta muốn tham gia triệu tập dự thi mùa đông năm nay của Lại Bộ, hy vọng ngươi có thể đồng ý. Có ngươi đồng ý thì Vương gia chắc chắn sẽ cho phép ta tham gia khảo thí. Có sự nghiệp thì ta không cần trở lại Hầu phủ."
Chế độ hộ tịch ở tân triều tương đối rời rạc. Khi nam hay nữ xuất giá sau đó lại hợp ly, nếu bọn họ có công danh hoặc là ruộng đất thì có thể tự lập môn hộ, không cần trở về nhà mẹ đẻ.
"Có thể." Yêu cầu này cũng không khó khăn gì, chỉ cần động miệng một cái là được nên Tiêu Lẫm khônh do dự mà đáp ứng ngay.
"Bất quá..." y chuyển sang chuyện khác, ngữ điệu mang theo sự nghiền ngẫm, "Bách công tử và Hầu phủ công tử trong lời đồn ở kinh thành, hoàn toàn như hai người khác nhau."
Bách Thần cười, nửa thật nửa giả nói: "Đã chết qua một lần tự nhiên con người cũng sẽ thay đổi. Nếu vẫn chẳng phân biệt được nặng nhẹ, không nhận ra trắng đen, vậy không phải là ngu xuẩn hết thuốc chữa sao?"
Biểu tình Tiêu Lẫm bình tĩnh, không nói gì nữa.
Nhưng Bách Thần nhìn ra lạnh lẽo trong mắt người này lại mất đi vài phần.
Hai người trong căn phòng nhìn như vân đạm phong khinh nhưng kỳ thật đã trao đổi một gian, ý đồ hợp tác tăng mạnh.
Lâm Phi Vân thấy hai người nói chuyện không sai biệt lắm lại lấy thêm trà.
"Ục......" một thanh âm không đúng thời vang lên trong phòng.
Dạ dày Bách Thần cư nhiên vào lúc này lại kháng nghị hắn.
Tiêu Lẫm:……
Lâm Phi Vân có chút kìm nén không được ý cười, hỏi: "Tiểu phu nhân đói bụng sao?"
Nội tâm Bách Thần vô cùng xấu hổ, nhưng ngoài mặt vẫn còn muốn làm bộ bình tĩnh, "Hồi nãy qua bên đây hơi vội nên chưa có ăn cơm chiều, hiện tại việc cũng tương đối ổn thỏa rồi, ta đi về đây."
Tiêu Lẫm gật đầu, "Nếu ngày mai đã tiêu sưng được, ta sẽ bảo Lâm Phi vân báo cho ngươi biết."
"Vậy ta cáo từ."
Sao cũng được, hắn vốn chính là con người cũng ăn hoa màu ngũ cốc. Cần cái hình tượng cao lãnh xuất trần gì đó chi cho mệt, ngẫm như thế, Bách Thần liền bình tĩnh lại.
Tiêu Lẫm nói: "Phi Vân, thay ta tiễn Bách công tử về."
"Vâng, tiểu công tử."
Lâm Phi Vân tiễn Bách Thần đến trong sân Phong Vũ Lâu, "Tiểu phu nhân ngủ ngon."
Bách Thần ôm quyền: "Sư phó, sáng mai gặp."
"Được." Một khi đổi xưng hô Lâm Phi Vân thoải mái hơn rất nhiều, cậu lộ ra ý cười, "Mội ngày rèn luyện tiêu hao thể lực rất lớn, nên đừng có bỏ bữa."
Bách Thần cười cười, mặt mày cong như trăng khuyết, "Không có lần sau nữa, ngủ ngon."
Dứt lời liền xoay người đi về phía lâu (*).
(*) Lâu ở đây là Phong Vũ Lâu, nơi ở hiện tại của Bách Thần.
Lâm Phi Vân vẫn đứng tại chỗ, bóng đêm che dấu khuôn mặt đỏ ứng của cậu. Gió nhẹ thổi qua nhưng tràn đầy ấm áp.
Sau một lát, cậu cũng xoay người rời đi.
-- tấn ~ giang ~ văn ~ học ~ thành ~ nguyên ~ sang ~ đầu ~ phát ---
Chỉ châm cứu một lần cho Tiêu Lẫm mà cảm thấy toàn bộ thân thể đều bị đào rỗng. Nội tâm Bách Thần muốn hỏng luôn, vì cái gì mà so với khối băng sơn kia hắn còn muốn mệt hơn.....
Hắn đói đến mức đem mâm điểm tâm Băng Nhi lấy về càn quét sạch sẽ. Băng Nhi ở bên nhìn mà còn nghẹn họng trân trối, liên tục nhắc nhở sợ chủ tử nhà mình sẽ gặp vấn đề.
"Tiểu thiếu gia, người ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."
"Người ăn nhiều như vậy lát nữa trước khi ngủ đi vài vòng trong sân cho tiêu thực nha!"
"........ Tiểu thiếu gia, người thật sự còn muốn ăn thêm nữa sao?"
Bách Thần ăn xong khối bánh đậu xanh cuối cùng, thở phào một hơi, bây giờ mới cảm thấy dạ dày được thoải mái.
Hắn lúc này mới rảnh mà trả lời vấn đề của Băng Nhi, "Yên tâm, không sao đâu. Sau khi trải qua rèn luyện ăn uống sẽ nhiều hơn, có lẽ vóc dáng và cơ bắp cũng nhờ vậy mà tăng lên."
"Vậy là tốt rồi." Băng Nhi vỗ vỗ ngực, "Hồi đó người ăn uống rất ít, ngay cả điểm tâm cũng chỉ ăn có một hai khối liền chê ngán. Hiện tại ăn uống rất nhiều, thật tốt."
"Làm ngươi lo lắng rồi." Bách Thần nói, "Trước kia là ta không tốt, làm cho ngươi chịu khổ không ít."
"Không có đâu!" Băng Nhi nói câu này với vẻ mặt hạnh phúc, "Nếu không phải người luôn che chở cho nô tỳ, nô tỳ không biết sẽ bị đại phu nhân và nhị tiểu thư khi dễ bao nhiêu lần. Thiếu gia là người tốt nhất, không phải là người xấu!"
"Nha đầu ngốc." Bách Thần bật cười, ngay sau đó lại nói: "Về sau bọn họ sẽ không khi dễ được ngươi."
Hắn có chút cảm khái, nguyên chủ thân thể này tuy không đàng hoàng nhưng lại đối xử rất tốt với người bên cạnh. Hắn ta không phải người xấu, chỉ là yêu lầm người, sinh ra sai gia đình.
Đời này hắn muốn thay hắn ta hảo hảo sống tốt.
"Thiếu gia, người làm sao vậy?" Băng Nhi thấy cảm xúc Bách Thần có chút âm trầm, ăn nói vụng về mà an ủi, "Thiếu gia người không cần buồn, về sau sẽ tốt thôi."
"Ừ, sẽ tốt."
……
Chủ tớ hai người đứng trên ban công trò chuyện dưới ánh trăng, hoa Nguyệt Quý hồng lay động trong bóng đêm tạo cảm giác mông lung nhưng nhu mĩ. Các sân trong Vương phủ đều đã tắt đèn, không khí càng thêm tĩnh lặng. Nhưng bỗng nhiên từ xa xa truyền đến tiếng ồn ào và thanh âm khóc thảm thiết.
Vì muốn rời khỏi Vương phủ mà A Thần đã rất phấn đấu. A Thần đang dần trưởng thành khỏe mạnh- ing.
……….
Sắc Sắc có lời muốn nói: Ta lên 12 rồi, sợ là phải vùi đầu vào học chăm chỉ cho bằng bạn bằng bè nên thời gian up truyện có thể hơi lâu chút. Xin mọi người thứ lỗi! Thân gửi các tiểu khả ái~
Ái chà chà~ Mong đợi hai người đến với nhau sớm sớm~ À mà tiết lộ một chút, truyện này không có H a~
Có lẽ mấy bạn đang hỏi Sắc Sắc là ai... Là ta đó~ Ta là Thiên Dạ Vũ Sắc~ Là người editor truyện này~ QwQ không ai để ý đến ta hu hu