Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 28: 28: Nguồn Thịt Hiếm Hoi




“Về rồi, về rồi, bọn họ về rồi!”

“Thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ.”

“Bên trong hẹp hay rộng?”

“Sao lại đi lâu như vậy?”

Chẳng mấy chốc, mọi người vây quanh năm người Liễu Nhứ, bọn họ chỉ có thể trả lời từng người một: “Bên trong có rắn, lúc chúng ta đi đã gặp ba ổ rắn.”

“Nơi gần lối vào và lối ra thì hẹp hơn chút, càng đi sâu vào trong thì càng rộng rãi.”
.
“Nếu tiếp tục đi dọc theo đường hầm, thì có thể nhìn thấy ánh sáng ở lối ra.

Bên ngoài lối ra là một ngọn núi trọc, dưới chân núi có một con đường thấp thoáng, hình như có rất nhiều người đang đi trên đường…”

“Cái gì?! Nhiều rắn như vậy, các ngươi không bị cắn trúng đó chứ?”


Mặc dù đã đoán được trong hang có thể có rắn và côn trùng, nhưng không ngờ liên tiếp gặp phải ba ổ, đặc biệt khi nghe thấy con rắn kia dựng đứng thân mình rồi chủ động tấn công người, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh trong lòng.

Bốn người trong đội tiên phong, lúc ở đường hầm nội không cảm thấy hoảng sợ, khi kể chuyện cho mọi người nghe mới cảm thấy sợ hãi.

“Cũng nhờ Liễu Nhứ phản ứng nhanh, bằng không chuyến này bọn chưa chắc có thể rút lui an toàn.”

Đang nói hăng say, giọng nói của thôn trường đột nhiên vang lên bên tai.

“Mọi người khoan trò chuyện đã, chúng ta tranh thủ dọn đồ đạc vào trong hang đi.”

Đám người Liễu Nhứ dò đường đã tốn hai canh giờ, lúc này sắc trời không còn sớm, bọn họ nên tranh thủ thời gian vượt qua hang động mới đúng.

Cửa động hẹp, chỉ rộng và cao khoảng một mét, bọn họ phải lần lượt khiêng túi đồ trên xe đẩy vào trong.

Xe đẩy nhỏ có thể vào hang khi điều chỉnh góc độ, còn xe lớn hơn chút thì phiền phức rồi.


Cửa động là nham thạch cứng rắn, cho nên việc mở rộng cửa hang là chuyện không thực tế.

Bọn họ chỉ có thể tháo một số bộ phận của xe đẩy lớn ra rồi lắp lại sau khi ra khỏi đường hầm.

Mọi người dọn đồ đạc của nhà mình vào trong hang, sau khi dọn xong phần mình thì giúp đỡ người khác, cứ ra vào hang như vậy, một canh giờ sau, ngay cả con bò già nhà thôn trưởng cũng được đưa vào trong đường hầm...

Cứ cách mấy hộ nhà thì đốt một cây đuốc chiếu sáng, nhà nào cũng chuẩn bị một số cây đuốc, nhưng số lượng không nhiều lắm.

“Nơi này mát mẻ quá!” Một giọng nói non nớt vừa ngạc nhiên lại vui mừng mà nói.

Ánh nắng mặt trời nóng bỏng bên ngoài chiếu xuống khiến mọi người sắp hít thở không thông, còn trong hang động lại mát mẻ quá mức, khiến bọn họ còn muốn mặc thêm quần áo, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, lại giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Có nhiều người như vậy, cho dù hang động có tối tăm lạnh lẽo đến mấy thì cũng không có cảm giác đáng sợ.

Khi một nhóm người đi đến chỗ năm người Liễu Nhứ đánh chết con rắn, vậy mà có mấy người trong thôn gan lớn, nhặt xác rắn lên, nói rằng bọn họ sẽ ra ngoài nấu canh rắn...

Bọn họ còn lẩm bẩm rằng bọn họ không nấu con rắn xấu xa đêm hôm trước để ăn, đúng là lỗ rồi.

“Chuyện này...”

Liễu Nhứ nhìn thấy rắn liền ớn lạnh trong lòng, loại động vật thân mềm này khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với những người trong thôn Tiểu Hà mà nói, con rắn này chính là nguồn thịt hiếm hoi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.