Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 105



Màn đêm bao phủ, Chiêu Linh điện tịch tĩnh vô thanh, gió thu xào xạc, khẽ cuốn lên vài góc màn che, ẩn hiện như cách một tầng mây mù.
Trong nội điện chỉ có vài ánh đèn, Khương Ngưng Tuý khoác tầng y sam mỏng, ngồi cạnh ngọn đèn lật xem thư tịch.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một vài động tĩnh rất nhỏ, dưới đêm đen tĩnh mật hiển nhiên càng rõ ràng. Khương Ngưng Tuý hơi hoảng thần, khẽ kéo sa y phía đầu vai, nàng đứng dậy, cất bước nhanh chóng đến ngoài điện.
Trăng sáng như gương, tản ra ánh sáng vằng vặc, Nhan Y Lam một mình đứng cạnh hồ sen, một thân y sam diễm lệ kia lấn át cả nguyệt sắc thanh lãnh, lại có chút đơn bạc. Trái tim vẫn còn lưu lại chút run động ban đầu, Khương Ngưng Tuý đứng ngoài đại điện hồi lâu, cho đến khi nhịp dập bình ổn, nàng mới từ từ bước xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Nhan Y Lam.
Khương Ngưng Tuý nương theo ánh trăng đưa mắt nhìn nàng, đôi môi khẽ mấp mấy, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng ngữ khí thanh lãnh cùng lời nói ra lại đầy chế nhạo.
"Trưởng công chúa lại đến quấy nhiễu giấc ngủ của người khác."
Dường như bị lời này kinh động, lại như giờ khắc này mới phát hiện, bên cạnh xuất hiện một người, Nhan Y Lam mỉm cười, thần sắc tịch đạm rốt cuộc cũng mang chút màu sắc. Nàng nghiêng đầu nhìn sang, ranh mãnh nói:
"Ngươi lại chưa ngủ, sao có thể nói là quấy nhiễu chứ."
Khương Ngưng Tuý hỏi:
"Nếu biết ta chưa ngủ, vậy sao còn đứng bên ngoài?"
Nụ cười của Nhan Y Lam mang theo chút vui thích, nàng nói:
"Chỉ là muốn nhìn dáng vẻ lúc ngươi vội vàng ra ngoài tìm ta một chút thôi."
Sớm phải biết, tính tình của Nhan Y Lam rốt cuộc tệ hại ác liệt thế nào. Khương Ngưng Tuý thần sắc trầm xuống, đôi mắt thanh lãnh như mặt hồ nháy mắt lạnh như hàn đàm. Nàng liếc nhìn Nhan Y Lam, trong lòng lại có chút tức giận, nhưng chỉ là không biết đang giận bản thân hay là giận Nhan Y Lam đã trắng trợn vạch trần.
Định xoay người rời đi, để Nhan Y Lam một mình hóng gió ngoài điện, nhưng chỉ chốc lát lại cảm thấy làm vậy không khác nào 'không đánh đã khai', Khương Ngưng Tuý không bận tâm đến lời trêu cợt kia nữa, mà nghiêm túc hỏi:
"Trưởng công chúa hôm nay sao lại đến Chiêu Linh điện của ta?" Ý chính là, sao tối nay Ương Huyền Lẫm có thể ngầm cho phép Nhan Y Lam đến chỗ nàng?
Ý cười trên mặt có chút phù phiếm không thật, Nhan Y Lam nhìn Khương Ngưng Tuý.
"Chỉ là muốn đến gặp ngươi một chút."
Nhan Y Lam cực ít dùng loại ngữ khí này nói với nàng, Khương Ngưng Tuý có chút nghi hoặc, giống như là xuyên qua thần sắc của Nhan Y Lam phát giác ra cái gì khác thường. Nàng không nói gì mà trầm mặc quan sát, đáng tiếc ý nghĩ này cũng không được như nguyện, bởi vì một giây tiếp theo, tầm mắt của nàng bỗng nhiên tối sầm. Nhan Y Lam vươn tay phủ giữa chân mày nàng, tựa như muốn thay nàng xoá đi cái nhíu mày đó.
Thuận thế búng trán Khương Ngưng Tuý một cái, Nhan Y Lam nhướng mi, cười nói:
"Sao ta đến, ngươi trái lại không mấy vui vẻ thế?"
"Cũng không ai bảo Trưởng công chúa đến." Đẩy ra bàn tay đang làm chuyện xấu của Nhan Y Lam. Khương Ngưng Tuý lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người dẫn đầu rời đi Chiêu Linh điện.
Mặc dù ngoài miệng cương quyết, nhưng vào đến đại điện, Khương Ngưng Tuý lại cố ý thả chậm nhịp bước, đến tận khi Nhan Y Lam cùng theo đi vào, nàng mới trở tay thay hai người đóng cửa.
Có lẽ vì đã một đoạn thời gian không đến Chiêu Linh điện, Nhan Y Lam nhìn quanh, trong mắt không khỏi có chút hoài niệm. Nàng chậm rãi đi vào điện, cúi đầu cầm lấy thư tịch mà Khương Ngưng Tuý vừa đọc lúc nãy, quay đầu nói:
"Ngươi đang đợi ta?"
"Không phải." Câu trả lời vĩnh viễn luôn nhanh hơn ý thức, Khương Ngưng Tuý theo bản năng phủ nhận, nàng vội vả đoạt lấy quyển thư tịch kia, tiện tay đặt qua một bên, thanh âm bình bình.
"Ta chỉ là không ngủ được mà thôi."
Trên thế gian, sợ là chỉ có mình Khương Ngưng Tuý mới có thể mạnh miệng đến trấn định như thường, lại như chuyện đương nhiên như vậy. Nhan Y Lam bật cười, nhìn thân ảnh Khương Ngưng Tuý đưa lưng về phía nàng dưới ánh nến, trong lòng lại bất giác có chút chua xót, nàng đưa tay, không tự khống chế mà từ phía sau ôm lấy nàng.
Cái ôm bất ngờ khiến Khương Ngưng Tuý lảo đảo một cái, nàng miễn cưỡng chống người, duy trì thăng bằng, định lên tiếng trách cứ sự tuỳ hứng lúc này của Nhan Y Lam, nhưng trái tim lại không tự chủ mà thắt chặt, chặt đến khiến nàng khó mà hô hấp.
Cái ôm này xa đến như cách mấy nghìn thế kỷ, trong mấy ngày đêm này, các nàng gặp nhau mà không thể ôm, nhìn nhau mà không thể nói, như hai đường thẳng song song, rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ muốn ra hết, nhưng cuối cùng chỉ có thể vội vàng liếc mắt một cái, sau đó mỗi người mỗi ngã.
Nghĩ đến đây, Khương Ngưng Tuý thoáng đứng thẳng người, nàng quay đầu nhìn sang hướng Nhan Y Lam.
"Ngươi..."
Chỉ một âm tiết, những lời còn lại đều dung hoà vào nụ hôn của Nhan Y Lam, một nụ hôn đột ngột, khiến Khương Ngưng Tuý không tránh kịp, thân thể bị giam giữ, tiến thối không được, chỉ có thể mặc Nhan Y Lam mang nàng trói buộc thật sâu trong tay, răng môi từng đợt truy đuổi, lý trí lại như dần bị hút sạch, từng chút từng chút hao mòn.
Cái hôn cường thế bá đạo, chậm rãi lại lâu dài, Khương Ngưng Tuý khước từ không được, cuối cùng chỉ có thể đắm chìm trong thiên la địa võng mà Nhan Y Lam tạo ra, khó mà chạy thoát.
Qua hồi lâu, Khương Ngưng Tuý vô lực vòng tay trên vai Nhan Y Lam thở dốc, hô hấp chưa thể lắng xuống, nhưng cảm giác được nụ hôn của Nhan Y Lam đang rơi ở phía bên tai, khiến khí tức nàng lần nữa rối loạn.
"Ngưng Tuý." Thanh âm của Nhan Y Lam như liệt tửu, cơ hồ thiêu đốt đôi tai Khương Ngưng Tuý. Nàng nói đến đây, vòng tay càng siết chặt Khương Ngưng Tuý, từng câu từng chữ trầm thấp lại mang theo chút khàn.
"Ta rất nhớ ngươi."
Hiếm khi nghe được Nhan Y Lam nói lên mấy câu tình cảm, nhưng giờ khắc này Khương Ngưng Tuý lại không thưởng ra bao nhiêu ngọt ngào, trái lạim nàng chỉ cảm thấy trái tim bị cảm giác khổ sở chiếm đầy, cảm thụ chua xót từ đáy lòng tràn lan, lấp kín giữa ngực. Quá nhiều cảm xúc khiến Khương Ngưng Tuý không cách nào thích ứng, nhưng nàng đã quen với tính cách thanh lãnh của bản thân, cho nên từ đầu đến cuối đều không thể nói ra lời nào để chống lại cảm tình mãnh liệt như vậy. Hai tay nàng từ trên vai Nhan Y Lam từ từ trượt xuống, vụn về ôm lấy người kia.
"Ta biết." Nàng đặt cằm trên vai Nhan Y Lam, vì thế Nhan Y Lam không thấy được nét mặt vô cùng nhu nhuyễn trên gương mặt vốn bình tĩnh của nàng. Nàng nói đến đây, mi mắt khẽ rũ, ngữ khí ôn nhu lại chân thành.
"Ta sẽ luôn ở đây chờ ngươi."
Có lẽ, đây là lời hứa giống lời tỏ tình nhất mà Khương Ngưng Tuý từng nói ra, ngữ điệu bình thản, nhưng từng lời nói ra lại như lời thề chém đinh chặt sắt, mà chỉ có Nhan Y Lam biết, những lời này của Khương Ngưng Tuý hiếm thấy đến mức nào. Nàng nói được, sẽ làm được. Khương Ngưng Tuý người này, cho đến giờ chưa từng biết nuốt lời.
Nhan Y Lam ý dục bất minh cười một tiếng, sườn mặt ẩn trong tối chập chờn, như là đang cực lực giấu đi cảm thụ trong lòng. Nàng không nói lời nào, chỉ lần nữa hôn Khương Ngưng Tuý, không để tâm tất cả mà truy đuổi, dường như muốn huỷ đi tia lý trí cuối cùng của cả hai, đến chết mới thôi.
Khương Ngưng Tuý vô lực kháng cự, lý trí sớm bị ném đến chín tầng mây, biết rõ sẽ như lửa quấn thân, khiến bản thân không thể tránh thoát, nhưng nàng chỉ yên lặng nhắm hai mắt, để mặc bản thân chìm đắm trong hơi thở của Nhan Y Lam, tất cả giác quan đều phù phiếm như đang trên mây, chỉ có xúc cảm mà Nhan Y Lam mang đến lại chân thật như vậy, khiến nàng cam tâm tình nguyện luân hãm.
Cả đêm phóng túng, đến khi Khương Ngưng Tuý mở mắt ra lần nữa đã là ngày hôm sau.
Ngoài điện cực kỳ huyên náo, Khương Ngưng Tuý đầu óc vẫn còn hỗn độn ngồi dậy, nàng nhẹ giọng gọi Thanh Phù, đáng tiếc, trong điện một mảnh trống vắng, đừng nói là Thanh Phù, ngay cả thân ảnh một hạ nhân cũng không có.
Kéo cả một thân mỏi mệt đi đến thiên điện, Khương Ngưng Tuý vừa ngồi xuống liền nghe thanh âm cánh cửa vang động, quay đầu đã nhìn thấy Lục Hà vội vội vàng vàng tiến đến, sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, thấy Khương Ngưng Tuý đã tỉnh, nàng mím môi, bất an đi đến bên cạnh.
"Nương nương." Lục Hà cúi người hành lễ, bộ dáng muốn nói lại thôi, ấp úng hồi lâu mới cất lời.
"Bắc Ương vương mời người đi qua."
Bắc Ương vương?
Yên lặng đặt ly trà trong tay xuống, Khương Ngưng Tuý nghiêng đầu nhìn Lục Hà, thấy nàng nặng nề gật đầu một cái, Khương Ngưng Tuý mới trầm mặc thu hồi tầm mắt.
"Thay ta sơ trang."
Từ khi Ương Huyền Lẫm đến Nhan Quốc, giữa bọn họ vì Nhan Y Lam mà quan hệ có chút vi diệu, tuy nói không kiêng kỵ nhau, nhưng chưa bao giờ chân chính giao phong, xem ra lần này, Ương Huyền Lẫm là người trong nén được tức giận trước.
Có lẽ nhất định đã nếm không ít đau khổ chỗ Nhan Y Lam, lựa hồng cũng phải chọn trái mềm, nếu đã thúc thủ vô sách với Nhan Y Lam, vậy thì trong mắt Ương Huyền Lẫm, Khương Ngưng Tuý có vẻ dễ khi dễ hơn. Một Thái tử phi trẻ người non dạ, dựa vào sự che chở của Nhan Y Lam mà đổi được bình yên, trong mắt Ương Huyền Lẫm, không khác nào là một sinh vật không chịu nổi một kích.
"Nương nương thật sự phải đi sao?" Thay Khương Ngưng Tuý đổi cung trang, Lục Hà vẫn không ngừng lo lắng, nàng không khỏi đề nghị.
"Hay là bẩm báo việc này với Trưởng công chúa, hết thảy để Trưởng công chúa làm chủ."
Khương Ngưng Tuý đứng dậy, bình tĩnh nói:
"Không cần."
Dù sao, giữa nàng cùng Ương Huyền Lẫm, sớm muộn cùng phải có một ngày như vậy.
=========
Thời điểm, nội quan mời Khương Ngưng Tuý vào đại điện, Ương Huyền Lẫm đang chấp tay đứng giữa điện. Trong đăng hoả sáng choang, thân ảnh của hắn càng trở nên anh tuấn cao lớn, giống như một cây tùng sinh trưởng trong hàn thiên tuyết địa, vô hình trung khiến người khác sinh ra một cỗ cảm giác bị áp bách.
Chậm rãi xoay tròn bích ngọc ban chỉ, Ương Huyền Lẫm mở miệng, lời nói cũng rành mạch như động tác của hắn.
"Có biết, vì sao cô vương chỉ gọi mình ngươi đến không?"
Khương Ngưng Tuý đạm nhiên hồi đáp:
"Tâm tư của Bắc Ương vương, ta không dám tuỳ tiện suy đoán."
Lời nói của Khương Ngưng Tuý luôn lộ ra một cỗ cung khiêm*, nhưng vẫn mang theo lãnh mạc cự nhân nghìn dặm. Ương Huyền Lẫm không nói gì, đôi mắt sâu như hàn đàm chợt loé, hắn nghiền ngẫm quan sát nàng từ trên xuống dưới. Ký ức về một Thái tử phi khiếp nhược năm đó đã quá mơ hồ, chỉ nhớ mang máng đó bất quá là một hài tử, tất nhiên không thể so cùng vị tỷ tỷ chinh chiến sa trường kia của nàng. Hôm nay nhìn kỹ lại, hắn mới bừng tĩnh phát hiện, nhiều năm không gặp, tiểu cô nương ngày trước giờ đã lớn như vậy.
Bạch sa như tuyết, mi mắt xinh đẹp, đường nét tinh xảo, thật giống một đoá hồng mai diễm lệ trưởng thành trong tuyết. Rõ ràng chỉ là an tĩnh đứng nơi đó, cũng khó che đi lãnh liệt giữa mi mày. Cho dù đối mặt với quốc vương Ương Quốc như hắn, tư thái cùng nét mặt cũng không thấy nửa điểm sợ hãi.
Loại lãnh đạm này, không thể nghi ng có thể làm trỗi dậy bản năng chinh phục ở nơi sâu nhất trong lòng Ương Huyền Lẫm, hắn lạnh lùng cười nói:
"Cô vương đã đáp ứng Phượng Nghi, sẽ thả ngươi đi." Nói đến đây, Ương Huyền Lẫm quay lưng lại, khoát tay một cái, thanh âm không mang theo bất kỳ biểu lộ gì.
"Ngươi đi đi."
Khương Ngưng Tuý ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thoáng qua vô số ưu tư, cuối cùng bình tĩnh lại, nàng mạc nhiên lắc đầu.
"Không thể nào."
"Không có gì là không thể, nếu không phải nàng tự mình mở miệng cầu ta, cô vương làm sao có thể cam tâm tuỳ ý bỏ qua cho ngươi?" Ương Huyền Lẫm hồi thần, cao cao tại thượng nhìn nàng, biểu tình trong mắt tựa như vừa thương hại, lại vừa giễu cợt.
"Cô vương khuyên ngươi không nên quá không biết điều, ngươi có thể sống sót rời đi đã là sự nhân từ lớn nhất cô vương ban cho ngươi."
Sự thật quá mức đột ngột khiến Khương Ngưng Tuý hơi nhíu mày, nàng thấp giọng lẩm bẩm:
"Nàng đã nói, nàng sẽ có cách."
"Đó là gạt ngươi."
Khương Ngưng Tuý vẫn không tin.
"Nàng đã nói, nàng muốn rời đi cùng ta."
Ương Huyền Lẫm cười tàn nhẫn.
"Đó cũng là gạt ngươi."
"Ta không tin." Dường như có một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực, xé nát toàn bộ trái tim, đau đến không cách nào hô hấp. Khương Ngưng Tuý khó khăn hít một hơi, lồng ngực vẫn khó chịu. Lần đầu tiên nàng cảm thấy, thế gian này có vài lời chân tướng, còn đả thương người hơn cả đao kiếm. Đôi môi mấp máy vài lần, nàng bình tĩnh nói:
"Trừ nàng, không ai có thể thay nàng mở miệng bảo ta rời đi."
Ương Huyền Lẫm từ từ đi xuống, đến bên người Khương Ngưng Tuý, từng chữ từng chữ giống như bước chân ép đến gần của hắn, đều khiến Khương Ngưng TUý không chút thời gian thở dốc.
"Tính tình Phượng Nghi thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết, nếu không có nàng ngầm cho phép, cô vương há có thể tuỳ tiện gọi ngươi đến? E là nàng dù chỉ còn một chút quan tâm đến ngươi, đều sẽ không trơ mắt nhìn cô vương mang ngươi đi." Đương lúc nói chuyện, Ương Huyền Lẫm đã đứng trước người Khương Ngưng Tuý, mỗi lời của hắn lúc này giống như ý cười băng lãnh đến tận cốt tuỷ kia, dùng Nhan Y Lam làm vũ khí cứng rắn nhất, từng chút từng chút đánh tan lý trí kiên cố của Khương Ngưng Tuý.
"Bất kể ngươi tin hay không, cuối cùng, vẫn là cô vương lấy được nàng."
Dứt lời, hắn khẽ nhíu mi, ánh mắt lãnh liệt như đao nhìn Khương Ngưng Tuý.
"Khương Ngưng Tuý, ngươi thua rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.