Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 115



Ngày Bắc Ương vương rời đi, Ngô vương tự thân suất binh hộ tống ra khỏi thành.
Nhan Y Lam đứng trên cổng, cách quân đội nghìn người nhìn Ương Huyền Lẫm dẫn đầu phía xa, hắn một thân huyền y như mực, cho dù đứng trong đám người, nhưng khí thế lẫm liệt kia chỉ cần vừa liếc mắt đã có thể tìm ra.
Thời khắc lên đường gần ngay trước mắt, mà Ương Huyền Lẫm vẫn không cử động, liệt phong thổi qua ống tay áo hắc sắc của hắn, từ xa nhìn lại, cực giống một con đại bàng vươn cánh muốn bay.
Hắn phút chốc quay đầu, ánh mắt lãnh túc xuyên qua bầu trời màu lam, nhìn Nhan Y Lam trên cổng thành, giữa bọn họ cách mấy nghìn binh sĩ, xa như hai thế giới ngoài tầm với.
Cả hai đều biết rõ, hôm nay từ biệt, sẽ không thể gặp nhau được nữa.
Chuyện cũ đột nhiên hiện rõ trước mắt, Ương Huyền Lẫm hốt hoảng, ánh mắt nhìn Nhan Y Lam cũng trở nên bỏng rát, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng thở dài nơi đáy lòng.
Phượng Nghi, rời đi lần này, chỉ có thể gặp nhau trong mộng. Chỉ nguyện thời gian cuối cùng không phụ nàng, những thứ nàng muốn đều có thể đạt được, mà thứ cuối cùng ta có thể làm cho nàng chính là không hỏi đến, không quấy rầy.
Còn về phần khuynh mộ kia, sau này ta chỉ có thể yên lặng chôn trong lòng, duy nguyện, nếu có một ngày nàng ngẫu nhiên nhớ đến ta, trong lòng sẽ không có hận, chuyện này đối với ta mà nói, đã là may mắn lớn nhất.
"Đại vương."
Nhan Linh Qua lúc này được thị nữ dìu tiến vào xa mã, nàng thu hết thần tình của Ương Huyền Lẫm vào mắt, trong lòng không nhịn được mà phát đau. Nàng nhẹ giọng gọi, đứng bên cạnh Ương Huyền Lẫm cùng hắn nhìn chăm chú nữ tử phong hoa tuyệt đại trên cổng thành, muốn nói gì đó, lại cảm thấy cái gì cũng đều vô dụng, không cách nào nói rõ tất cả cảm nhận trong lòng nàng.
"Đi thôi." Có lẽ là đọc được suy nghĩ giờ khắc này của Nhan Linh Qua, Ương Huyền Lẫm khoát tay áo ngăn lại dự định muốn mở lời an ủi của nàng.
Theo tiếng kèn trống bên tai, Ương Huyền Lẫm xoay người, không nhìn mạt hồng y phất phới trên cổng thành nữa, hắn đánh chân đạp yên, mượn lực phóng người lên ngựa, tay áo bay bay, hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, trong ánh sáng buổi bình minh, quân vương một thân hắc y giữa mi mắt thoáng một tia trầm mặc cảm thương, nặng nề nâng ngón tay chỉ trời, uy nghiêm khí thế, mắt nhìn xuống thần dân quân đội của hắn.
"Khởi hành."
Ngô vương lúc này đã lệnh thị vệ mở cửa cung phát ra âm thanh như chuông đồng cổ, kèm theo mệnh lệnh bình tĩnh khi nãy, vang vọng đất trời.
Buổi sớm, mặt trời từ chân trời mọc lên, hiện ra một đường viền vàng óng ánh, mặt trời tươi đẹp như vậy, Nhan Y Lam nhíu mi nhìn, cho chút thất thần.
Lúc lấy lại tinh thần, quân đội của Ương Huyền Lẫm đã sớm theo hắn từ từ xuất cung, cửa thành lớn như vậy, bây giờ chỉ còn lại đầy trời bụi cát.
Có Nhan Quân Nghiêu ở dưới cổng thành chủ trì giải quyết, nơi đây cũng không cần nàng, nghĩ nghĩ, Nhan Y Lam xoay người đi xuống công thành. Làn váy chậm rãi quét qua bậc thềm xám thanh, từ xa nhìn lại, thân ảnh của nàng dưới phượng bào lại trở nên tinh tế như thế, có cơn gió nhẹ rót vào ống tay áo, khiến nó vũ động bay bay, có chút cảm giác không chân thật như tiên như ảo.
Việc Bắc Ương Vương đột nhiên rời kinh, trong một đêm truyền khắp toàn bộ triều dã.
Trong cung xảy ra biến cố lớn như thế, không khác nào nhấc lên sóng to gió lớn trong thành Lâm An. Trong ngoài hoàng cung đều nghị luận ầm ĩ, từ văn võ bá quan đến bách tính đầu đường, không ai là không bàn luận chuyện này.
Nhan Quốc từ trước đến nay phụ thuộc vào Ương Quốc, lão bách tính cũng cụp đuôi sống như con chuột, người người nói đến chuyện Ương Quốc, ngữ khí đều bất giác mang theo ba phần kính sợ. Tuy rằng lúc này Bắc Ương vương quay về Ương Quốc, Trưởng công chúa vẫn dựa theo quy củ những năm trước, thay hắn tổ chức đủ tràng diện, tuy nhiên cũng đã giảm bớt rất nhiều lễ tiết phức tạp, đều khiến người cảm thấy Bắc Ương Vương lần này rời kinh có vẻ quá mức vội vàng.
Cử động không tầm thường này lập tức đưa đến các loại phỏng đoán, trải qua tai miệng tương truyền của mọi người, nhất thời, các loại đồn đoán phân tranh ào đến,
Những lời đồn này đương nhiên cũng truyền vào quân trướng của Ngô vương đang đóng quân ở ngoại thành.
Khương Ngưng Túy nghe được các binh sĩ gác ngoài trướng nhẹ giọng tán gẫu những tin đồn này, nàng hơi ngẩn ra, ánh mắt từ quyển sách trong tay nâng lên, nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe một chút, nàng chậm rãi đặt sách xuống, tâm tư đều bị chuyện Bắc Ương vương rời kinh hút đi.
"Nương nương." Thanh Phù tiếp tục châm một chén trà nóng cho Khương Ngưng Túy, thấy dáng vẻ nàng như có điều suy nghĩ, liền nói rõ:
"Nếu Bắc Ương Vương rời đi rồi, xem ra nương nương rất nhanh sẽ có thể hồi cung."
Hồi cung?
Khương Ngưng Túy cười lạnh, nàng tuy không nói gì nhưng trong lòng vẫn hiểu. E là lần này nàng đã là dê vào miệng cọp, Ngô vương nhất định sẽ không dễ dàng cho nàng hồi cung. Nghĩ nghĩ, Khương Ngưng Túy nhíu mày, lòng bất giác có chút phiền muộn.
Nàng chỉ hi vọng, bất luận Ngô vương đưa ra điều kiện trao đổi thế nào, Nhan Y Lam đều không nên đáp ứng quá mức sảng khoái.
Trong lòng vừa nghĩ đến chuyện có quan hệ với Ngô vương, không ngờ vừa hồi thần liền nghe được ngoài trướng truyền đến âm thanh huyên náo, Ngô vương vén rèm đi vào. Hắn đã thay đi giáp võ trên người,chỉ mặc một bộ bạch y thuần sắc, đai lưng thêu đồ án mây bằng chỉ bạc, nếu không phải trong mắt luôn hiện ra loại hàn băng nhiếp người vạn năm không đổi, khuôn mặt này thật sự cũng coi như tuấn mỹ như khắc.
"Đi đổi một bộ y phục thuần sắc." Thấy Khương Ngưng Túy mặc cung trang phức tạp, Ngô vương dừng bước trước cửa lều, hắn vừa phân phó, vừa đi ra bên ngoài.
"Bản vương ở ngoài trướng chờ ngươi."
Lời này không đầu không đuôi, Khương Ngưng Túy kinh ngạc, hỏi:
"Phải đi đâu sao?"
Thân ảnh của Ngô vương dừng một chút, thân hình của hắn cao lớn, đứng trước cửa trướng giống như một đạo bình phong che lại toàn bộ ánh mặt trời từ bên ngoài. Nghe được câu hỏi của Khương Ngưng Túy, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ đáp:
"Tướng Quân phủ."
Hôm nay chính là ngày giỗ của Khương Sơ Ảnh.
Lòng Khương Ngưng Túy không nói được là có cảm giác gì, chỉ biết nội tâm chung quy có chút kháng cự. Tuy rằng Tướng Quân phủ nói thế nào cũng coi như là 'Nhà mẹ đẻ' của Thái tử phi, nhưng nói tới nói lui cũng không có bao nhiêu liên quan đến nàng, nàng sợ đến lâu quá sẽ không cẩn thận lộ chút gì trước mặt Ngô vương.
Nhưng nàng không có lý do gì cự tuyệt, chỉ có thể bảo Thanh Phù thay nàng tìm một bộ xiêm y đơn giản, lấy xuống tất cả trâm cài đầu rườm rà trên đầu, chỉ dùng một cây trâm phượng để búi tóc. Nàng nhớ kỹ Thanh Phù đã từng nói, đây là món trang sức lúc sinh tiền Thái tử phi quý trọng giữ gìn nhất, như thế, cũng có thể lộ vẻ bản thân coi trọng nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá phận.
Sau khi tất cả đã thu thập thỏa đáng, Khương Ngưng Túy mới mang theo Thanh Phù bước ra doanh trướng. Ngô vương lúc này đã sai người đưa đến một chiếc xe ngựa, thấy Khương Ngưng Túy đi đến liền phóng người lên ngựa, lên đường đến Tướng Quân phủ.
Xe ngựa đã khởi hành, mà lòng Khương Ngưng Túy thủy chung không được an bình, có chút muộn phiền luẩn quẫn không nói được. Nàng chậm rãi thở ra úc khí trong ngực, nghiêng đầu thấy Thanh Phù vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng treo một mạt tiếu ý không màng danh lợi. Rốt cuộc vẫn là xuất từ Tướng Quân phủ, nghe được phải trở về phủ, Thanh Phù khó tránh khỏi có chút chờ mong.
"Bất tri bất giác, nương nương đã gả tiến cung được một năm rồi." Thanh Phù từ trước đến nay không phải là một người nói nhiều, có lẽ là hiện giờ quá mức vui vẻ vì được trở về Tướng Quân phủ nên khó tránh sẽ nói vài câu.
"Không biết thân thể của phu nhân có tốt hay không, lần trước gặp gỡ, vẫn là khi nương nương vô ý rơi xuống nước hôn mê."
Thanh Phù tự nhiên nói, Khương Ngưng Túy cũng là vô tâm tiếp lời, nàng đích xác cũng không biết nên trả lời thế nào. Xe ngựa lắc lư một đường đi tới, cảm giác lộ trình đến Tướng Quân phủ ngày càng gần, Khương Ngưng Túy mấp máy môi, càng trở nên trầm mặc.
"Nương nương sao vậy?"
Thanh Phù chú ý nãy giờ Khương Ngưng Túy không nói lời nào, không khỏi có chút lo âu nhìn nàng, tuy rằng bình thường Khương Ngưng Túy luôn là mang dáng vẻ sơ viễn đạm mạc, thế nhưng hôm nay Khương Ngưng Túy thực sự trầm mặc có chút không giống ngày thường.
"Không có việc gì."
Nhàn nhạt hồi đáp sự quan tâm của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy quay đầu đi, xuyên qua màn che bị gió thổi lên mà nhìn cảnh sắc bên ngoài. Tính ra, từ lúc nàng xuyên không đến đây, đây là lần thứ hai có cơ hội xuất cung nhìn thế giới bên ngoài. Nàng nhớ lần đầu tiên Nhan Y Lam mang nàng đi dạo tiết Hoa Đăng, các nàng đi qua bao nhiêu nơi, nhìn thấy bao nhiêu cảnh sắc, kỳ thực nàng đều đã không còn nhớ rõ, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ dáng vẻ khi Nhan Y Lam đứng ở bờ sông đêm hôm đó, dưới làn sóng gợn lăn tăn, gương mặt đó không chút kiêu căng cũng không yêu dã, thậm chí phần khí thế bẩm sinh kia cũng nhạt đi vài phần, nhưng lại kinh diễm hơn so với bất kỳ lúc nào.
Khương Ngưng Túy mặc bản thân chìm trong hồi ức, đến khi xe ngựa ngừng lại, nàng mới chợt hoàn hồn, thấy Thanh Phù đã vén rèm xe xuống ngựa, hướng nàng đưa tay ra.
Theo xa liêm được vén ra, ánh mắt Khương Ngưng Túy khẽ nâng liền có thể thấy được tấm biển vàng trên đỉnh đầu. Ba chữ 'Tướng Quân phủ' thình lình đập vào mắt, nàng ngây người, tùy ý Thanh Phù nâng nàng xuống.
Khương Ngưng Túy đứng trước phủ yên lặng quan sát, Ngô vương lúc này cũng đã tung người xuống ngựa, đi đến bên cạnh nàng. Nhìn thấy dáng vẻ xuất thần của nàng, Ngô vương cũng không thúc giục mà chỉ thuận theo cùng nàng lẳng lặng mà đứng.
"Nghe nói lúc Thái tử phi mới vào cung, vô ý ngã xuống ở Khúc Hà viên, sau khi tỉnh lại thì bị kinh sợ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ."
Khương Ngưng Túy đoán không ra Ngô vương vì sao phải nhắc đến chuyện cũ lúc này, nhưng nàng biết Ngô vương nhất định sẽ không phải xuất phát từ mục đích nói chuyện phiếm hay quan tâm này nọ, hắn hỏi như vậy, nhất định có nguyên nhân của hắn. Trong lòng có chút căng thẳng, Khương Ngưng Túy chỉ có thể cẩn thận ứng phó, rất sợ lộ ra chân tướng.
"Nhớ không rõ đều là chuyện vụn vặt." Khương Ngưng Túy tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời.
"Nhưng chuyện liên quan đến Khương gia cùng triều đình, một chuyện ta cũng không dám quên."
"Thật không?" Ngô vương cười đến mức dị thường lạnh lẽo, ưng mâu của hắn đột nhiên hạ cuống, thẳng tấp soi vào mắt Khương Ngưng Túy.
"Nhưng có một số việc, bản vương hi vọng Thái tử phi vẫn có thể nhanh chóng nhớ lại."
Khương Ngưng Túy bất ngờ chạm mắt với Ngô vương, nàng đọc được trong đôi mắt kia cuồng ý muốn phá hủy tất cả, không khỏi sinh ra hàn ý trong lòng. Đang muốn suy nghĩ những lời này của hắn rốt cuộc có ý gì, lại thấy có người từ trong Tướng Quân phủ đi ra, hướng đến chỗ của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.