Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 12



Nhìn thấy Thái tử, tiểu thế tử vô cùng hưng phấn, hắn bắt đầu cựa quậy trong lòng Khương Ngưng Túy, miệng còn thấp giọng kêu la.
"Càn quấy, đã lớn thế nào rồi mà còn muốn người khác ôm?" Nhan Quân Nghiêu nhẹ mắng một tiếng, khuôn mặt luôn ôn nhuận như ngọc tỏa ra một tia uy nghiêm, cả người lập tức bị một loại ung dung nghiêm túc bao phủ.
"Đi xuống."
Tiểu thế tử nhanh chóng 'phịch' một cái nhảy xuống, vội vội vàng vàng tránh thoát khỏi vòng tay Khương Ngưng Túy, nề nếp đứng trên mặt đất, hành lễ.
"Phụ vương."
Trong thế giới của Khương Ngưng Túy, tiểu hài tử hẳn là nên không buồn không lo, không cần biết trong thế giới người lớn đấu đá ngươi lừa ta gạt thế nào, nhưng hài tử vẫn là niềm hy vọng cùng sự kiêu ngạo của mỗi gia đình. Nàng có chút không đành lòng nhìn thân ảnh nho nhỏ trước mắt, ai có thể dự đoán được, ở hoàng cung thiên biến vạn hóa này, ngày sau hài tử này sẽ trở thành người thế nào?
Khương Ngưng Túy vốn không phải người nhiều chuyện, chẳng qua là nhìn tiểu thế tử nàng khó tránh sinh ra một chút không đành lòng, không nhịn được, nói:
"Tiểu thế tử còn nhỏ, bản tính vốn như thế, Thái tử cũng đừng quá trách cứ hắn."
Nghe Khương Ngưng Túy nói như vậy, Nhan Quân Nghiêu cũng không nói thêm gì nữa. Hắn khoát tay bảo tiểu thế tử đứng lên, sau đó cười hỏi:
"Thần nhi từ trước đến giờ nghịch ngợm, không gây phiền toái gì cho nàng chứ?"
Khương Ngưng Túy lắc đầu.
"Không có."
Nhan Quân Nghiêu nhìn thần tình luôn nhạt như nước của Khương Ngưng Túy, ôn nhu nói:
"Hoàng tỷ có làm khó nàng không?"
Khương Ngưng Túy hơi chần chừ, không biết từ 'làm khó' này của Nhan Quân Nghiêu rốt cuộc chỉ cái gì? Là bởi vì quan hệ của hắn cùng Nhan Y Lam cho nên mới quan tâm, hay là bởi vì biết được sự bất hòa không thể nói rõ ràng giữa mình cùng Nhan Y Lam cho nên mới hỏi như vậy.
Nếu Nhan Quân Nghiêu quả thật biết được hết thảy, vậy thì sau này Khương Ngưng Túy ở Đông cung quả thật không thể không cẩn thận hơn một chút. Thậm chí, nàng cũng không khỏi hoài nghi nếu mọi người trong cung đều biết quan hệ của nàng cùng Nhan Y Lam, vậy thì đến bây giờ nàng vẫn sống trong Đông cung đến tột cùng là vì cái gì?
Khương Ngưng Túy cười nhạt.
"Ta dù sao cũng là người của Đông cung, dù cho ta có gì không phải thì Trưởng công chúa nể mặt mũi Thái tử cũng sẽ không làm khó gì ta."
Trong mắt Nhan Quân Nghiêu thoáng qua một tia biểu tình phức tạp, cuối cùng cúi đầu liếc nhìn tiểu thế tử, cười nói:
"Đừng đứng ở bên ngoài nữa, thần nhi cũng đói bụng rồi, ta đã bảo ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món mà nàng thích ăn, mau vào đi thôi."
----
Vào Chiêu Linh điện, đập vào mũi là hương thức ăn thoang thoảng, tiểu thế tử sợ là đã rất đói, đôi mắt to tròn nhìn thức ăn trên bàn. Hắn vô ý thức liếm khóe miệng một cái, vừa sợ vừa len lén nhìn Nhan Quân Nghiêu, sau đó chỉ đành phải trề môi quy củ đứng không dám động.
"Nãi nương, hầu hạ tiểu thế tử dùng bữa." Khương Ngưng Túy nhất thời cảm thấy dáng vẻ của tiểu thế tử vô cùng khả ái, cũng không quá nhiều cố kỵ Nhan Quân Nghiêu đang đứng đằng kia, nàng thấp giọng phân phó nãi nương.
"Nàng cũng đói bụng rồi nhỉ?" Thấy người luôn lãnh đạm như Khương Ngưng Túy lại quan tâm tiểu thế tử như vậy, Nhan Quân Nghiêu cười cười, sủng nịch nói:
"Đừng đứng nữa, vào ngồi đi."
Khương Ngưng Túy gật đầu, theo lời ngồi xuống.
Thức ăn trên bàn mặc dù không đa dạng như buổi yến tiệc hôm qua nhưng trái lại cũng vô cùng phong phú. Nhan Quân Nghiêu săn sóc gắp thức ăn cho Khương Ngưng Túy, cười nói:
"Nàng gần đây gầy đi không ít, nên ăn nhiều vào."
"Đa tạ Thái tử quan tâm."
Dường như hắn cũng đã bắt đầu quen với bộ dáng đạm mạc sơ ly của Khương Ngưng Túy, cho nên khi Khương Ngưng Túy lễ phép nói lời cảm ơn, Nhan Quân Nghiêu cũng không quá mức để ý.
"Cuộc sống trong cung dẫu sao cũng không tự tại như ở Tướng Quân phủ, nàng xưa nay đều trò chuyện cùng Hoán Tuyết, bình thường nếu không có chuyện gì thì có thể bảo Hoán Tuyết mang thần nhi tới bồi nàng."
Nghĩ đến từ lần đầu tiên Khương Ngưng Túy nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu, hắn luôn khiêm tốn ôn hòa, cả người tỏa ra một cỗ khí chất như ngọc. Người như vậy luôn rất khó làm cho người khác sinh lòng chán ghét. Khương Ngưng Túy nhớ đến Thanh Phù đã từng nói, Thái tử phi từ nhỏ đã ái mộ Thái tử, bây giờ nghĩ lại, tựa hồ cũng không phải là không có lý do.
Chẳng qua là, nghĩ đến đây trong lòng Khương Ngưng Túy không nhịn được trầm xuống.
Nếu là như thế, vậy thì Thái tử phi cùng Trưởng công chúa thân mật là chuyện thế nào?
Trái tim bị một tầng nghi ngờ bao phủ, Khương Ngưng Túy vẫn đang trầm tư, đột nhiên nghe thấy bên ngoài đại điện truyền đến một loạt tiếng bước chân. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Trương Thế Toàn - thiếp thân thái giám bên người Nhan Quân Nghiêu đi đến, bẩm:
"Điện hạ, Thái Úy đã đến ngoài cung, có cần truyền chiếu vào hay không?"
Ánh mắt Nhan Quân Nghiêu đầu tiên là quét đến Khương Ngưng Túy, sau đó mới nói:
"Truyền Thái Úy đến Minh Đức điện."
"Vâng."
Trương Thế Toàn lĩnh mệnh lui ra, Nhan Quân Nghiêu xoay đầu hướng Khương Ngưng Túy cười một tiếng, nhìn thấy Khương Ngưng Túy lúc này đã đặt bát đũa xuống, hắn nở nụ cười thay nàng gắp chút thức ăn.
"Cùng ta ăn thêm chút nữa đi."
Nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu cũng không vội rời đi, Khương Ngưng Túy cũng không tiện phật ý hắn, nàng gật đầu, tiếp tục cầm bát đũa, cúi đầu yên lặng ăn.
Khương Ngưng Túy từ trước đến giờ không nói nhiều, cho nên một khi Nhan Quân Nghiêu cũng trầm mặc, toàn bộ Chiêu Linh điện liền không có một chút tiếng vang. Tình trạng như vậy thực sự lúng túng. Vì để giết thời gian, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu ngắm nhìn tiểu thế tử, thấy hắn cũng đang nhìn mình, thừa dịp lúc Nhan Quân Nghiêu không chú ý hắn len lén hướng nàng làm một cái mặt quỷ, bộ dáng kỳ lạ của hắn thành công làm cho nàng không nhịn được cong khóe miệng.
Nhan Quân Nghiêu vẫn nhất mực yên lặng để ý động tĩnh bên này của Khương Ngưng Túy, tất nhiên cũng không bỏ lỡ tình hình lúc đó của Khương Ngưng Túy cùng tiểu thế tử. Nhắc đến cũng kỳ quái, đại khái là bởi vì trong cung có quá nhiều điều giáo quy củ, thần nhi xưa nay lại trời sinh tính tình hay xấu hổ, hướng nội, ngay cả với Dương Tư Mị, hắn cũng vẫn luôn mang theo mấy phần cẩn trọng, duy chỉ có những khi đối diện với Thái tử phi ôn nhuyễn nhu nhược, tâm tính hài tử của hắn nháy mắt đều thể hiện ra không chút che dấu.
Nghĩ xong, Nhan Quân Nghiêu nói:
"Ngưng Túy, ta còn có chuyện quan trọng không thể bên cạnh nàng nhiều hơn."
Khương Ngưng Túy lúc này mới đem tầm mắt từ trên người tiểu thế tử thu hồi.
"Thái tử không cần phải bận tâm đến ta." Nói xong, nhìn thấy tầm mắt Nhan Quân Nghiêu rơi vào trên người tiểu thế tử, trong lòng Khương Ngưng Túy sáng tỏ.
"Còn tiểu thế tử, ta sẽ tự mình đưa đến Thiều Hoa điện."
"Vậy ta đi trước, chờ sau khi chính sự làm xong sẽ trở lại thăm nàng."
Khương Ngưng Túy yên lặng gật đầu, cung tiễn nói:
"Thái tử đi thong thả."
--------
Đưa Nhan Quân Nghiêu đi rồi, khi Khương Ngưng Túy trở lại trong điện lần nữa đã nhìn thấy tiểu thế tử đang ầm ĩ, nghiêng đầu không muốn để nãi nương đút thức ăn. Phát hiện Khương Ngưng Túy đi đến, sắc mặt nãi nương trắng nhợt, rất sợ Khương Ngưng Túy trách tội nàng chiếu cố không chu toàn, ngay cả bàn tay đều run rẩy đến không thể cầm muỗng được.
"Sao vậy?"
Thân thể nãi nương chấn động một cái, vội vàng nói.
"Hồi Thái tử phi, nô tỳ đáng chết, không chiếu cố cẩn thận tiểu thế tử. Tiểu thế tử không biết tại sao lại đột nhiên nổi tính tình, thế nào cũng không chịu ăn cơm..."
"Tiểu thế tử, ngài sao thế?" Thanh Phù tiến lên, mềm giọng dỗ dành tiểu thế tử.
"Tại sao không chịu ăn cơm vậy?"
Thanh Phù không hỏi thì tốt, vừa hỏi một chút, tiểu thế tử vốn đang nhẫn nại nhất thời bĩu môi, ủy khuất nói:
"Phụ vương đi..."
Dẫu sao vẫn chỉ là một hài tử hai ba tuổi, bất luận quy củ học có tốt thế nào, lễ phép ra sao thì cuối cùng vẫn chỉ là một hài tử, chắc có lẽ nhiều ngày rồi hắn không nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu, hôm nay thật vất vả mới được gặp mặt nhưng chỉ được một lúc, đảo mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh Nhan Quân Nghiêu, trong lòng tiểu hài tử thì đây nhất định chính là đại sự rất ủy khuất.
"Phụ vương của ngươi còn có chính sự trong người, tất nhiên không thể bồi ngươi nhiều được." Khương Ngưng Túy nhàn nhạt nói, tựa hồ phát hiện ngữ khí của mình quá mức lãnh đạm, nàng nhìn tiểu thế tử đang hít hít cái mũi, dáng vẻ sắp khóc lên, nàng tận lực mềm giọng, nói:
"Dùng xong ngọ thiện, ta sẽ mang ngươi đến chỗ Trắc phi."
Tiểu thế tử nghe được tên của Liễu Hoán Tuyết, thoáng chốc liền đem mọi sự ủy khuất nãy giờ quên hơn một nửa, cười hỏi:
"Thật sao?"
Khương Ngưng Túy vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói một câu, không nghĩ lại có hiệu quả, nàng đáp.
"Ân."
Mặc dù đã có được sự bảo đảm từ Khương Ngưng Túy nhưng tiểu thế tử vẫn chưa yên tâm, đôi mắt hàm chứa nước nhìn nhìn nàng, nói:
"Vậy...gạt người là chó nhỏ!"
"..."
Khương Ngưng Túy vẫn chưa chuẩn bị kịp đã bị câu nói của tiểu thế tử nhất thời làm nàng không thể nói được gì, chỉ nghe Thanh Phù cùng Lục Hà bên cạnh nhịn không được bật cười. Nàng lặng lẽ gật đầu, sau đó xoay người đi, tựa như là không muốn trò chuyện cùng tiểu tử nữa.
Thấy Khương Ngưng Túy gật đầu, tiểu thế tử quả nhiên cực kỳ nhanh chóng ăn xong cơm trong chén, sau đó thuận theo để nãi nương ôm lấy, đi đến Thiều Hoa điện.
----
Tuy nói Khương Ngưng Túy ở Đông cung đã được một khoảng thời gian, nhưng Thiều Hoa điện của Liễu Hoán Tuyết là lần đầu tiên nàng đến.
Còn chưa bước vào trong điện, Khương Ngưng Túy đã nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết cung kính chờ đợi ngoài cửa. Nhìn thấy nàng đến gần, Liễu Hoán Tuyết cùng nàng hành lễ, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết cong cong nhìn nàng.
"Tỷ tỷ đến thế nào lại không báo sớm một tiếng, ta cũng có thể bảo hạ nhân chuẩn bị tốt một chút."
"Không cần phiền toái." Lời của Liễu Hoán Tuyết đầy nhiệt tình, Khương Ngưng Túy cũng không tiện quá mức lãnh đạm, chỉ là không để tâm nói:
"Ta dẫn tiểu thế tử đến, thuận đường đến xem ngươi một chút."
Khương Ngưng Túy nói xong, đột nhiên nghe trong điện truyền đến một trận cười khẽ, bên trong còn chứa một chút khinh miệt, lại xen lẫn lãnh ý. Tựa hồ nghe ra sự bất kính trong tiếng cười này, Khương Ngưng Túy theo thanh âm nhìn sang, thấy Lục Hoàng tử đang ngồi trên nhuyễn tháp bên trong điện, cúi đầu uống trà, hoàn toàn không có ý định hành lễ.
"Lục Hoàng tử." Thanh âm của Liễu Hoán Tuyết lành lạnh, sau đó nhìn về phía Nhan Quân Hạ, ánh mắt vẫn tràn đầy tiếu ý như cũ.
"Tỷ tỷ đến."
Nghe được lời của Liễu Hoán Tuyết, Nhan Quân Hạ cũng không tiện giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ đành phải đứng lên.
"Hoàng tẩu."
Từ nãy đến giờ, Nhan Quân Hạ đối với nàng không có thiện ý, nàng cũng đã mơ hồ biết được, cho nên Khương Ngưng Túy lúc này cũng không khách khí nhiều, chỉ nhàn nhạt trả lời:
"Không cần đa lễ."
Nhan Quân Hạ cũng chỉ cười lạnh, ánh mắt phong lưu chợt lóe qua một tia khinh thường, sau đó dửng dưng phất phất ống tay, lần nữa ngồi xuống.
Nếu có người không hoan nghênh nàng, vậy thì nàng tiếp tục ở lại nữa cũng đích xác là không quá thức thời, huống chi nàng chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc, cũng không định dừng lại đây quá lâu. Vì vậy, Khương Ngưng Túy thu hồi tầm mắt quan sát Nhan Quân Hạ, nhìn sang Liễu Hoán Tuyết.
"Vậy ta cáo từ trước."
"Đợi đã." Khương Ngưng Túy mới vừa xoay người, đột nhiên nghe được Nhan Quân Hạ gọi nàng. Nàng quay đầu lại, thấy Nhan Quân Hạ từ bên trong đi ra, cười đến vô cùng tà khí.
"Nghe nói Hoàng tẩu mấy ngày gần đây không cẩn thận rơi xuống nước, rất nhiều chuyện cũng không nhớ rõ lắm nhỉ?"
Nghe được trong ngữ khí của Nhan Quân Hạ mang theo bất thiện, Khương Ngưng Túy theo bản năng sinh ra vài tia phòng bị, mặc nhiên đáp:
"Ân."
"Vậy thì, Hoàng tẩu đối với những chuyện đã qua chẳng lẽ không hiếu kỳ chút nào sao?" Khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Quân Hạ hiện lên một tia âm trầm.
"Chọn ngày không bằng tình cờ, hôm nay trùng hợp găp được Hoàng tẩu, không biết Hoàng tẩu có thể nể mặt cùng ta nói vài lời không?"
----
Tê Loan điện.
Nghe tiếng bước chân vội vàng của Bích Diên, Nhan Y Lam từ trong giấc ngủ ngắn tỉnh lại, tựa trên thụy tháp được phủ bằng da cáo trắng lười biếng ngáp một cái, sóng mắt xuyên qua bức rèm tua rua đong đưa dừng trên đất, mạn bất kinh tâm quan sát Bích Diên đang mang sắc mặt vô cùng lo lắng, mông lung trong mi mắt nhất thời biến mất hơn phân nửa.
"Sao vậy?"
"Điện hạ." Bích Diên hành lễ, dáng vẻ ung dung ngày xưa giờ đã có chút loạn, nàng thấp giọng nói:
"Đông cung vừa mới truyền đến tin tức, Lục Hoàng tử một mình vào Chiêu Linh điện, không biết..."
Nhan Y Lam đột nhiên bật dậy, động tác này đã kinh động đến con mèo Ba Tư đang lười nhác nằm bên cạnh nàng. Nó nhìn thấy chủ nhân cau mày ngồi dậy liền không vui thấp giọng kêu một tiếng, sau đó lại trở mình ngủ tiếp.
"Điện hạ." Nhìn Nhan Y Lam cũng không có bất kỳ hành động nào khác, Bích Diên sốt ruột, nhịn không được lại thấp giọng gọi nàng.
"Bản cung còn có thể thế nào?" Ánh mắt Nhan Y Lam xuyên qua bức rèm, rơi vào một phương xa nào đó, hồi lâu sau nàng mới bỗng nhiên thu hồi tầm mắt. Cầm lấy tách trà đã nguội lạnh từ lâu trên bàn khẽ nhấp, vị đắng lập tức truyền khắp toàn bộ vị giác một đường lan tràn vào trong lòng.
"Có một số việc, nàng sớm muộn gì cũng phải biết. Nếu đã là chuyện sớm muộn, cần gì phải để ý nó đi qua miệng ai chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.