【 năm Ất Tị tháng tư sơ nhị, tình.
】
Khoảng cách phu quân cao trung Trạng Nguyên đầu đội mũ cánh chuồn vượt kim an chu tông mã dạo phố đã qua hơn mười ngày nhưng ta còn chưa quên được một màn kia.
Lúc ấy ta liền ở trong trà lâu hắn dạo phố nhất định phải đi qua nhìn hắn.
Tiểu Bao Tử trong tay ôm một bó hoa, ta dạy hắn ở lúc cha đến dưới lầu thời điểm một đóa, một đóa ném xuống.
Triều đại tiến sĩ dạo phố có trâm hoa tập tục, phu quân thân là Trạng Nguyên, đi ở đầu.
Ta cùng hai đứa nhỏ ở lầu hai quán trà nhìn thấy tiến sĩ khác phía sau hắn trên mũ cánh chuồn đều có trâm hoa.
Chỉ có hắn còn không có.
Ta bế Tiểu Bao Tử lên, nói: “Bánh Bao, vứt chuẩn một chút.”
Đường phố hai bên quán trà tửu lầu rất nhiều cô nương cùng ca nhi đều đem hoa hướng phu quân bên kia ném, hắn trước người trên lưng ngựa đã có hoa rơi.
Nhưng hắn không nhặt lên ngược lại nhìn về phía chúng ta bên này…Phu quân lúc sáng thức dậy thời điểm nói với ta đã đính hảo phòng trong quán trà, bảo ta dùng cơm sáng xong mang theo bọn nhỏ đi qua liền hảo.
Cho nên hắn biết chúng ta liền ở chỗ này.
Tiểu Bao Tử kích động chỉ kêu cha, tay nhỏ run rẩy hoa căn bản ném không đến đường trung gian.
Ta từ trong tay hắn lấy qua mấy đóa ném rất nhiều lần cũng đều ném trật.
Mắt thấy hắn phải đi qua con phố này nhanh chóng lôi kéo tay Bánh Bao quăng ra ngoài một đóa.
Đóa hoa này cư nhiên lạc đến bên tay trái phu quân, hắn giơ tay tiếp được!
Ta tim đập như nổi trống! Ta nhìn hắn quét đi những đóa hoa của người khác đem đóa trâm này cài lên mũ cánh chuồn, hốc mắt đột nhiên ướt.
....................!
【 năm Ất Tị tháng tư sơ năm, mưa phùn.
】
Hôm nay trong nhà tới vị một trưởng bối, là ta a cha em trai út, ta gọi hắn a cữu ( chú, là ca nhi).
Ta cùng với a cữu mười lăm năm chưa từng gặp mặt, hôm nay tạp ký độ dài khả năng dài hơn một chút.
A cữu trước tiên hạ bái thiếp, phu quân hôm nay liền không đi Công Bộ, bồi ta lưu tại trong nhà.
Ta có chút hoảng loạn ký ức đối với a cữu cũng chỉ dừng lại khi ta còn tuổi nhỏ hắn mua đường hồ lô, bánh hạch đào, còn có các loại đẹp tiểu ngoạn ý nhi cho ta.
Sau đó ta bảy, tám tuổi a cữu cũng gả cho người, ta liền chưa gặp qua hắn.
Phu quân hỏi ấn tượng ta đối với a cữu, từ Túy Tiên Lâu định chút rượu và thức ăn, trong thời gian chờ liền ở thư phòng dạy ta luyện tự.
Vẽ lại bảng chữ mẫu vẫn như cũ là phu quân viết hành thư.
Qua một lát, a cữu tới.
Nhìn mái đầu bạc của hắn ta rất là giật mình.
A cữu so với a cha nhỏ hơn 6 tuổi, như vậy tính ra cũng vừa mới qua 30, làm sao liền có tóc bạc a!
Phu quân bồi a cữu nói chuyện một lát liền đem không gian dành ra cho chúng ta.
A cữu mới nói nguyên lai là ở ngày a cha mất hắn trong một đêm đầu liền bạc trắng.
Cũng là vì dung mạo hiện tại này hắn mới không có lại đi thượng thư phủ tìm ta.
Ta rất lo lắng tình huống a cữu ở nhà chồng nhưng a cữu lại nói: “Không cần lo lắng cho ta, hắn phu nhân khác sinh đều là nữ nhi cùng ca nhi, chỉ có ta dưới trướng có tử, hắn không dám làm gì ta.”
Ta không nói chuyện, liền tính là như vậy cuộc sống a cữu trôi qua khẳng định cũng thập phần vất vả.
Nhưng a cữu nói hắn tuổi tác đều lớn, hỏi ta hiện tại cuộc sống trôi qua thế nào, ta nói chính mình qua rất khá, phu quân không nạp thiếp, chỉ có một mình ta.
A cữu lại lo lắng ta tuổi còn nhỏ bị nam nhân hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp.
Ta mang a cữu đi thư phòng, phu quân vừa mới ở nơi đó dạy ta luyện tự, trang giấy còn để tại chỗ.
A cữu nhìn kỹ cho rằng đó là phu quân chính mình viết chữ, hắn nhíu mày nói: “Trong kinh thành nghe đồn Lê Tu Chi một tay hảo tự, hắn hành thư thấy thế nào lên…… Không có kinh diễm như vậy.”
Ta cười hỏi a cữu: “Ngài cảm thấy phân hành thư bảng chữ mẫu này như thế nào?”
A cữu nói: “Bút tẩu long xà, động thế cùng tơ nhện nắm chắc có thể nói hoàn mỹ, ta bình sinh chưa bao giờ gặp qua tự nào xinh đẹp như thế.” Sau đó a cữu vừa chuyển người lại nói: “Đây là ngươi tướng công sư phụ viết sao? Nhà ai sư phụ sẽ để đồ đệ trực tiếp viết lại chính mình chữ của chính mình?”
Phải biết rằng tự là một người thể diện, liền tính cùng là thể chữ Khải, cũng chia làm thể chữ Nhan, thể chữ Liễu....., mỗi người viết ra tới cũng có bất đồng.
Nhưng nếu là chiếu bảng chữ mẫu vẽ lại sau đó học người này tự thể tất nhiên sẽ cùng viết chữ thiếp người tự thập phần tương tự.
Nếu người học tập động chút tâm tư xấu, bắt chước chữ viết này làm bộ vu oan hãm hại, người viết chữ thiếp thật đúng là hết đường chối cãi.
Cho nên a cữu mới có thể hỏi như thế.
Ta nói: “Bảng chữ mẫu này là phu quân viết, mặt sau người vẽ lại kia là chất nhi.”
A cữu không tin, ta liền viết mấy chữ cho a cữu xem, tuy rằng còn không có luyện đến gia nhưng cùng phu quân tự đã có bảy phần tương tự.
A cữu chấn động nói: “Ngươi tướng công cư nhiên……” Làm được như thế, nguyện ý đem tất cả vinh quang cùng ngươi chia sẻ, cũng nguyện ý đem thân gia tánh mạng giao vào tay ngươi.
Ta biết a cữu chưa nói xong cho nên ta cũng nguyện ý toàn thân tâm yêu hắn, yêu ta hai bọn nhỏ, yêu nhà chúng ta.
....................!
【 năm Ất Tị tháng 5 mười chín, trời âm u, có gió.
】
Gần nhất thời tiết đã nóng lên, hôm nay không nắng nhưng trời rất râm mát, thích hợp ra cửa.
Phu quân dùng đồ ăn sáng xong, ta cho rằng hắn muốn cùng bình thường lui tới giống nhau đi Công Bộ.
Không nghĩ tới hắn chờ ta ăn xong nói muốn mang ta ra cửa chơi.
Ta rất là kinh ngạc, thiếu chút nữa cho rằng chính mình vừa mới đem ý tưởng ‘thích hợp ra cửa’ nói ra.
Ta hỏi: “Muốn mang theo Bánh Bao cùng tiểu Sơn Báo sao?”
Phu quân nhướng mày, nói: “Hôm nay chỉ muốn cùng ngươi ra cửa.”
Lòng ta rất là vui mừng, Bánh Bao lúc này còn không có tỉnh, ta để lại phong thư cho hắn, lại dặn dò Tiểu Trà giữa trưa nấu một chút xương sườn canh cho Bánh Bao uống.
Sau đó thay quần áo cùng phu quân ra cửa.
Ta tuy rằng sinh ra ở kinh thành nhưng lại ít khi ra cửa, ngược lại là sau khi thành thân theo gót phu quân tham gia một chút yến hội mới biết được kinh thành phong mạo.
Nhưng liền tính như vậy ta vẫn như cũ không quen thuộc đường kinh thành.
Phu quân cùng ta sóng vai đi thời gian hơn phân nửa canh giờ, ánh vào mi mắt đó là tường đỏ ngói lưu ly, ta phía trước chỉ nghe phu quân nói qua hoàng cung là kiến tạo như thế nhưng nơi này là hoàng cung sao? Không phải nói hoàng cung có rất nhiều thị vệ canh gác sao?
Phu quân nhìn ra ta nhớ nhung suy nghĩ, hắn cười nói: “Ngẩng đầu nhìn.”
Màu vàng ngói lưu ly trên biển hiệu đó là ‘ Khổng miếu ’ hai cái chữ to.
Phu quân đứng ở bên cạnh ta, chờ ta phục hồi tinh thần lại mới một lần nữa bước đi.
Đi ở bên cạnh hắn liền tính bị tầm mắt của thủ vệ quét ở trên người ta cũng không sợ.
Theo lý thuyết ca nhi không thể tiến vào Khổng miếu, ta cũng không biết phu quân nói thế nào thủ vệ không có cản chúng ta trực tiếp liền để ta đi vào.
Đi qua con đường đá xanh, cửa thứ nhất là tiên sư môn, phu quân ở trước cửa đứng yên.
Hắn nói: “Đây cũng coi như Khổng miếu cửa chính, rộng ba gian, độ sâu bảy lẫm, đơn mái nghỉ đỉnh núi không phải phong cách triều đại kiến trúc.”
Ta không biết thưởng thức này đó, hình dung cũng chỉ có mấy chữ ‘ to lớn, xinh đẹp ’.
Phu quân nói xong mang theo ta từ bên trái đường nhỏ vòng vào, hắn nói: “Ta không có cách nào thuyết phục bọn họ cho ta mang ngươi đi xem, chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
Ta lắc lắc đầu một chút đều không ủy khuất.
Lại xem qua mấy cái biển số nhà, đi đến trước một cái quảng trường rộng rãi tâm ta đột nhiên kích động.
Ta còn nhớ rõ phu quân ở ba tháng 21 ngày đó được Trạng Nguyên, bái yết Khổng miếu xong tại đây lập bia.
Ta nghe xong hắn miêu tả cùng ngày ở trong nhật ký viết chính mình rất muốn nhìn khối bia kia một lần.
Không nghĩ tới phu quân thật sự làm được, hắn mang ta đi nhìn bia Trạng Nguyên của hắn, sau bia còn có hắn đề thơ, quê quán cùng tên.
Khối bia này nhất định sẽ theo Khổng miếu truyền lưu thiên cổ, nhất định sẽ.
Trên đường trở về ta nói ý nghĩ của chính mình chi phu quân nghe, phu quân cười nói: “Bia có thể truyền lưu thiên cổ hay không không quan trọng, quan trọng là chính mình thanh danh.
Tỷ như đường triều Bạch Cư Dị, 27 tuổi năm ấy trúng tiến sĩ hắn bia hiện giờ còn ở Trường An thành tháp Từ Ân, mặt trên viết ‘ tháp Từ Ân chỗ đề danh trong mười bảy người ít nhất năm ’.
Bá tánh sở dĩ biết đó là bia của hắn không phải bởi vì bia nổi danh mà là bởi vì chính hắn danh khí.”
Bất quá ta còn rất thích khối bia kia, rất thích.
Ta nghĩ đây chỉ sợ là bởi vì phu quân liền ở ta bên người duyên cớ.
Ta càng ngày càng lòng tham.
....................!
【 năm Ất Tị tháng sáu mười hai, tình, gió nhẹ.
】
5 ngày trước Tiểu Bao Tử qua 6 tuổi sinh nhật, phu quân liền bắt đầu dạy hắn cầm bút.
Trước khi dạy Tiểu Bao Tử hứng thú tràn đầy, hào phóng nói muốn viết ra tự tốt giống như cha giống.
Sau đó mới ngày thứ năm Tiểu Bao Tử liền nói: “Đệ đệ khóc, ta đi theo hắn nói chuyện.” Sau đó buông bút đi tìm đệ đệ chơi.
Ta nhìn phu quân bên cạnh, nói: “Hắn thích chơi đùa như vậy ngươi đều không quản?”
Phu quân nghe vậy cười nói: “Mặc kệ.”
Ta bị câu nói của phu quân làm kinh ngạc, hắn lại đóng cửa cửa sổ đem ta ôm lên trên đùi, nói: “Ta suy nghĩ ngươi khi còn nhỏ có phải cũng cổ linh tinh quái như vậy bay không?”
Đây chính là thư phòng a! Nhưng có thể oa ở trong lòng ngực phu quân ta thật sự một chút cũng không muốn động.
Nhưng nghe xong hắn nói ta có chút chột dạ bởi vì ta khi còn nhỏ cũng không giống phu quân nghiêm khắc kiềm chế bản thân học tập, mỗi ngày đều nghĩ mọi cách lười biếng.
Nói như vậy là ta yêu cầu quá cao đối với Tiểu Bao Tử.
Ta đem mặt chôn ở đầu vai hắn, nhỏ giọng nói: “Bánh Bao so với ta biết lấy cớ hơn nhiều.”
Ta khi còn nhỏ lấy cớ đều là ‘a cha, tay đau’ ‘ta khát, a cha ‘A Văn hôm nay mệt mỏi quá nga’ ‘hôm nay trời quá nóng’……Bánh Bao nơi này liền đa dạng hơn.
Tỷ như ‘đệ đệ khóc’ ‘ đệ đệ nhớ ta’ ‘ta cũng nhớ đệ đệ’ ‘hôm nay không ăn thịt thịt’…… Bất quá bởi vì hắn luyện tập thời gian còn ít cho nên lấy cớ tạm thời chỉ có như vậy.
Kỳ thật lúc này đã rất nóng nhưng ta vẫn còn tham lam hấp thu ấm áp từ trên người phu quân.
Có đôi khi ta cũng rất kỳ quái, ta rõ ràng là người không ngồi được một chỗ nhưng lại có thể ở bên người hắn an tĩnh ngồi một ngày.
Ta cảm thấy là bởi vì chúng ta tuy rằng thành thân tám năm nhưng mỗi ngày ở bên nhau thời gian đều rất ít cho nên ta mới có thể quý trọng mỗi một tấc thời gian như thế.
【 cùng năm tháng sáu mười ba ngày bổ sung 】, mặt trên là ngày hôm qua ký lục hôm nay bổ sung một câu, tối hôm qua phu quân nói: “Nếu ta có thể trở lại thời gian khi ngươi còn nhỏ nhất định sẽ không để ngươi chịu bất luận ủy khuất gì.”
Tác giả có lời muốn nói: 【 không biết đại gia có thích tạp ký như vậy hay không qwq.
Chương sau vẫn là như vậy, nếu không thích liền viết cái khác 】.