Xe trâu đến ngoài thành thì dừng lại, mọi người lục tục đi xuống, Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An đến chợ trong thành thuê một quầy hàng.
Trên chợ người đến người đi, Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An có chút ngượng ngùng, Tiêu Tiểu Phàm lại cảm thấy thời điểm nhóc trổ tài đến rồi, gân giọng hô to: "Bán nho, bán nho đây."
Tiêu Tiểu Phàm ra sức như thế, khiến Tiêu Cảnh Đình da mặt mỏng phải nhìn bằng con mắt khác.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình tán thưởng Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng Tiêu Tiểu Đông hâm mộ, sốt ruột, lại không có cách nào hô lên giống như Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng vội đến bốc hỏa, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, Tiêu Cảnh Đình nhìn xem có chút buồn cười.
Bộ dáng Tiêu Tiểu Phàm đáng yêu, vài phụ nhân nghe tiếng đi qua hỏi giá, nghe nói cần hai trăm năm mươi đồng một chùm, lập tức bị dọa chạy.
Tiêu Cảnh Đình cũng không buồn bực, cắt mấy quả nho ra, mời người nếm thử, cuối cùng cũng mở ra nguồn tiêu thụ.
Có điều, ấn tượng nho không thể ăn xâm nhập lòng người, giá lại đắt, một buổi sáng, Tiêu Cảnh Đình chỉ bán được hơn ba mươi chùm, Tiêu Cảnh Đình không muốn hạ giá, người chấp nhận được giá tiền này, lại không thích lăn lộn trong khu chợ cấp thấp này, cục diện có chút bế tắc.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình buồn bực, nghĩ nghĩ, nói: "Ta có một đề nghị."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Ngươi nói."
"Ta và ông chủ tửu lâu Duyệt Hòa Chu Tế, có chút giao tình, hắn mở tửu lâu, mỗi ngày cũng cần chuẩn bị không ít linh quả, chúng ta có thể bán nho cho hắn, hắn hẳn là có thể tiêu thụ không ít, có điều, giá cả sợ rằng phải giảm xuống một ít." Hứa Mộc An cẩn thận từng ly từng tí nói.
Trước kia Tiêu Cảnh Đình bảo thủ, chưa bao giờ nghe Hứa Mộc An, thường mắng Hứa Mộc An bắt chó đi cày, có đôi khi còn đánh người, dần dà, Hứa Mộc An rất ít khi phát biểu ý kiến của mình.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, mắt sáng lên nói: "Nếu như, hắn có thể tiêu thụ đại bộ phận số nho, vậy giá thấp một chút thì thấp một chút thôi." Nho để lâu sẽ hư, bọn họ tiếp tục bán như vậy, rất nhiều nho sẽ bán không hết.
Nghe Tiêu Cảnh Đình đồng ý với ý kiến của mình, Hứa Mộc An không khỏi có chút vui vẻ.
Tiêu Cảnh Đình thu dọn một chút, cùng Hứa Mộc An đi tìm ông chủ tửu lâu, đem ba trăm chùm nho lấy mỗi chùm hai trăm đồng bán cho ông chủ tửu lâu Duyệt Hòa Chu Tế, hơn nữa tiền trước đó bán hơn ba mươi chùm nho, trên tay Tiêu Cảnh Đình có hơn sáu mươi lượng bạc.
"Ngươi nhanh đem mấy mẫu ruộng thượng đẳng kia chuộc về đi." Hứa Mộc An thúc giục.
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Trước đó khi cầm, một mẫu ruộng thượng đẳng là hai mươi lượng, muốn chuộc về, cần hai mươi sáu, hiện số bạc trong tay ta, chỉ có thể chuộc về hai mẫu."
Hứa Mộc An nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không ngươi chuộc mấy mẫu ruộng trung đẳng về trước đi." Ruộng thượng đẳng mặc dù tốt, nhưng mà, không có đầy đủ linh lực, cũng không cách nào vật tẫn kỳ dụng(tận dụng hết tác dụng), thực lực hiện tại của Tiêu Cảnh Đình, chăm sóc ruộng trung đẳng đã có chút cố hết sức.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Được!"
Ruộng trung đẳng tổng cộng có sáu mẫu, một mẫu mười lượng, thêm ba phần lãi, chuộc về tốn hết bảy mươi tám lượng.
Tiêu Cảnh Đình cầm địa khế, lắc lắc đầu, lòng tràn đầy buồn bực, lăn qua lăn lại như thế, tiền vừa kiếm được liền mất toàn bộ, còn phải bù thêm hơn mười lượng.
Trước khi Hứa Mộc An gả cho Tiêu Cảnh Đình, trong nhà cũng trồng trọt, đối với ruộng đất có một phần tình cảm đặc biệt, thấy Tiêu Cảnh Đình chuộc đất về, lúc này an tâm không ít.
Hứa Mộc An nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Cảnh Đình, an ủi: "Một mẫu ruộng trung đẳng bán bên ngoài cũng trên dưới mười tám lượng rồi, tuy là bỏ thêm chút lãi, nhưng mà, vẫn có lợi, có ruộng đất trong tay, cho thuê, hàng năm cũng có thể có một khoản thu nhập."
Ông chủ hiệu cầm đồ là cảm thấy Tiêu Cảnh Đình sẽ không đến chuộc, trước kia mới có thể ép giá đến mười lượng, vừa rồi lúc Tiêu Cảnh Đình đi chuộc, sắc mặt ông chủ hiệu cầm đồ, muốn kém bao nhiêu thì kém bấy nhiêu.
Hứa Mộc An hơi nhếch khóe miệng, thầm nghĩ: ông chủ hiệu cầm đồ hẳn là không nghĩ tới Tiêu Cảnh Đình sẽ trở về chuộc địa khế đi, ban đầu chính mình cũng coi Tiêu Cảnh Đình là một tên chỉ có ra không có vào.
"Ta biết." Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ cười cười, chỉ là, nhiều bạc như vậy, hắn vẫn đau lòng mà! "Theo ta đi lựa chút hạt giống đi."
Hứa Mộc An gật đầu, tràn đầy phấn khởi nói: "Được! Hạt giống cho ruộng trung đẳng, phải mua phẩm chất tốt một chút."
Tiêu Cảnh Đình không biết, không lâu sau khi hắn rời khỏi hiệu cầm đồ, Vương Nhị Hổ liền đi vào.
Ông chủ hiệu cầm đồ tràn đầy bất mãn nói: "Khi đó ngươi nói, Tiêu Cảnh Đình sẽ không đến chuộc ruộng đất, kết quả thì sao, hắn chuộc sáu mẫu ruộng về rồi, sớm biết vậy, trước đó ta liền cho hắn nhiều bạc chút, kiếm thêm chút tiền lời, còn tốt hơn."
Vương Nhị Hổ cười ha ha, nói: "Trước đây là ta giới thiệu hắn đến, chưởng quầy ngươi buôn bán lời trắng mười mấy lượng bạc, cũng đừng oán giận, chỉ là, vị Tiêu thiếu gia này luôn luôn vô công rỗi nghề, chỉ ra không vào, cũng không biết là tiền từ đâu tới, trước đó hắn nói với ta, tiền đều đã xài hết rồi!"
Nghĩ đến vị quý nhân kia nói, chỉ cần Tiêu Cảnh Đình vợ con ly tán, liền cho mình năm trăm lượng bạc, Vương Nhị Hổ không khỏi bắt đầu có chút nóng nảy. Vốn Tiêu Cảnh Đình nhiễm phải Tiêu Dao Tán, trầm mê đánh bạc, mắt thấy sắp phá sản tới nơi, hôm nay, lại không cờ bạc không chơi gái, cải tà quy chính, quá tà môn.