Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 54: Tiêu Thanh Nham đến thăm



Chương 54: Tiêu Thanh Nham đến thăm

Edit + Beta: Snail

Buổi tối, Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ tìm một khách điếm chuẩn bị nghỉ ngơi, một khách không mời mà đến tìm tới cửa.

"Đại ca." Nhìn người tới, Tiêu Kình Phong không khỏi có chút bất ngờ, tuy rằng biết Tiêu Thanh Nham cũng có thể đang ở Phong Thành, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy hắn ta, Tiêu Kình Phong vẫn có hơi ngạc nhiên.

"Đừng gọi ta là đại ca, ta không có đệ đệ không biết liêm sỉ như ngươi." Tiêu Thanh Nham không kiên nhẫn nói.

Mặt Tiêu Kình Phong trầm xuống, đáp: "Ta cho rằng đại ca hiểu được ta bị xử oan."

"Có phải ngươi bị oan hay không ta không quan tâm, ta tới chỉ để nhắc ngươi một câu, mau rời khỏi Phong Thành, đừng gây phiền toái cho ta." Tiêu Thanh Nham lạnh lùng nói.

Gương mặt Tiêu Kình Phong vặn vẹo một chút rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.

Tiêu Kình Phong lạnh lùng mở miệng: "Ta hiểu rồi, yên tâm, ngươi không muốn có một đệ đệ thanh danh bại hoại như ta, ta cũng không muốn có một đại ca vô tình vô nghĩa như ngươi."

"Ngươi!" Tiêu Thanh Nham bị một câu nói của Tiêu Kình Phong làm nghẹn.

"Ngươi tới Phong Thành làm gì?" Tiêu Thanh Nham hỏi.

"Không làm gì hết, xem xem nơi này có việc làm hay không." Tiêu Kình Phong không nói thật, Tiêu Thanh Nham chìa tay lấy bạc quen thói, Tiêu Kình Phong lo lắng Tiêu Thanh Nham hỏi ra mục đích thật sự của bọn họ thì sẽ chìa tay đòi bạc. Tiêu Kình Phong vốn còn có chút tình nghĩa với Tiêu Thanh Nham, chỉ là chúng đã bị mấy câu nói của Tiêu Thanh Nham mài sạch.

"Giờ thanh danh của ngươi kém như vậy, vẫn là đừng xuất đầu lộ diện mới tốt, thuộc tính như ngươi như vậy thì không tìm thấy việc gì làm trong thành đâu, còn không bằng đi làm thợ săn tự do." Tiêu Thanh Nham nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Ta biết."

"Y là ai vậy?" Tiêu Thanh Nham nhìn sang Mộc Thư Vũ.

"Là phu nhân ta." Tiêu Kình Phong đáp.

Tiêu Thanh Nham lướt qua Mộc Thư Vũ một cái, phát hiện đối phương ấy thế mà lại là một võ giả Luyện Khí tầng bốn, không khỏi có hơi ngoài ý muốn.

Vốn Tiêu Thanh Nham cảm thấy thanh danh của Tiêu Kình Phong mất sạch thì hơn phân nửa là tìm không được vợ, dù tìm được thì điều kiện cũng chả tốt đẹp gì, lại không ngờ Tiêu Kình Phong tìm được một phu nhân Luyện Khí tầng bốn, Tiêu Thanh Nham lại nghĩ, cảm thấy chẳng qua là một song nhi mà thôi, thuộc tính đại khái cũng không tốt mấy.

Tiêu Thanh Nham liếc xéo Tiêu Kình Phong một cái nói: "Tốc độ tìm vợ của ngươi nhanh thật nhỉ!"

Vốn Tiêu Thanh Nham đang lấy lòng Âu Dương Tĩnh, Âu Dương Tĩnh là tiểu thư hầu phủ, có điều chỉ là con thứ, ở hầu phủ cũng không quá được xem trọng, Tiêu Thanh Nham vốn đang phát triển không tệ với Âu Dương Tĩnh, đám bạn xấu của Tiêu Thanh Nham cũng khen hắn có bản lĩnh, thế mà làm tiểu thư hầu phủ rung động được.

Sau khi cha mẹ Tiêu Thanh Nham mất, Tiêu Thanh Nham mất đi ủng hộ của cha mẹ, tình hình kinh tế túng quẫn đi không ít, Âu Dương Tĩnh liền thay đổi sắc mặt, nói hắn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, Tiêu Thanh Nham không đắc tội nỗi hầu phủ, chỉ có thể cắn nát răng nuốt máu vào bụng.

Tiêu Thanh Nham không ở lâu, nói mát hai câu liền rời đi, sau khi Tiêu Thanh Nham đi hồi lâu, Tiêu Kình Phong vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.

Mộc Thư Vũ vỗ vỗ vai Tiêu Kình Phong nói: "Huynh đừng tức giận."

Tiêu Kình Phong cười cười: "Ta không tức giận."

Vốn Tiêu Kình Phong còn muốn ở lại Phong Thành hai ngày, sau khi gặp Tiêu Thanh Nham thì lập tức mất đi hứng thú, liền phân tán linh tửu bán đi, sau đó mua sắm một ít đồ vật rồi lên đường trở về.

Tiêu gia.

"Nhị ca, về rồi à?" Tiêu Cảnh Đình phấn khởi hỏi.

"Thu hoạch lần này không tệ lắm, tổng cộng bán được mười hai ngàn lượng bạc, ta đổi ba mươi khối linh ngọc về, còn mua một ít phù lục và pháp khí cấp bốn nữa." Tiêu Kình Phong đáp.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Thật tốt quá, giờ đúng là cực kỳ thiếu mấy thứ này."

Tiêu Kình Phong đưa hết linh ngọc cho Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Kình Phong cảm thấy uống linh tửu hữu hiệu hơn hấp thu linh khí trong linh ngọc nhiều, thật không rõ vì sao Tiêu Cảnh Đình lại chấp nhất với linh ngọc như thế.

"Nhị ca, huynh không giữ lại vài khối à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Đệ cho nhị ca hai vò rượu, cho nhị tẩu đệ thêm chút nước ép nho là được rồi." Tiêu Kình Phong thản nhiên nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Như vậy cũng được."

"Đúng rồi, chuyến đi này ta gặp được đại ca." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ nói: "Đại ca, hẳn là sống không tệ đi, dù mất đi che chở của cha mẹ, huynh ấy cũng là đệ tử học viện Bích Phong, hơn nữa gia gia rất xem trọng huynh ấy, chắc sẽ không bạc đãi huynh ấy đâu."

"Trừ việc theo đuổi tiểu thư con thứ của hầu phủ thất bại ra thì hẳn là sống không tệ lắm." Tiêu Kình Phong nói, sau khi cha Tiêu mẹ Tiêu gặp chuyện, địa vị của Tiêu Thanh Nham trong học viện giảm xuống rất nhiều, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với tình cảnh bốn bề thọ địch của Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong.

"Đại ca không phải đã có phu nhân sao? Huynh ấy có vợ rồi còn theo đuổi tiểu thư hầu phủ à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Là có một vị, đại khái là đại ca muốn hưởng thụ cảm giác trái ôm phải ấp đi."

Tiêu Cảnh Đình sờ mũi, Tiêu Thanh Nham còn khuyên nguyên chủ làm việc đừng quá bừa bãi, kết quả bản thân làm việc càng không đáng tin hơn, dù là tiểu thư con thứ nhà hầu phủ thì cũng không dễ trêu chọc.

Tiêu Cảnh Đình nhớ mang máng phu nhân Trịnh Bội Nhi của Tiêu Thanh Nham là một người phụ nữ rất hung hãn, cô ta sinh hai đứa con trai cho Tiêu Thanh Nham, cha mẹ nguyên chủ yêu ai yêu cả đường đi, đối xử với Trịnh Bội Nhi không tệ, Trịnh Bội Nhi sinh hai đứa con trai nên nhận được đãi ngộ cực cao ở Tiêu gia. Trong ấn tượng, hai đứa con trai của Trịnh Bội Nhi có quan hệ không quá tốt với hai thằng nhóc nhà mình.

Con trai nhỏ của Trịnh Bội Nhi dường như còn từng đẩy Tiêu Tiểu Phàm vào hồ, Tiêu Tiểu Đông cũng đánh nhau không ít lần với hai đứa kia, thay vì nói đánh nhau, không bằng nói Tiêu Tiểu Đông đơn phương chịu đòn.

Sau khi cha mẹ nguyên chủ xảy ra chuyện, Trịnh Bội Nhi liền dẫn theo hai đứa nhỏ trở về Trịnh gia.

"Nhị ca, đại ca có nói gì với huynh không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Tiêu Kình Phong cúi đầu, hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay rồi đáp: "Đại ca bảo ta mau rời đi, cảm thấy ta liên lụy làm hắn mất mặt theo, không muốn dính líu gì đến ta nữa."

"Đại ca cũng cảm thấy ta không học vẫn không nghề nghiệp, được rồi, nếu đại ca không muốn phản ứng với chúng ta, chúng ta cũng không cần tự làm bẽ mặt mình, dù sao đại ca đã có tu vi Luyện Khí tầng năm, không chết đói được." Tiêu Cảnh Đình cười nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Nói không sai."

"Con ghét đại bá." Tiêu Tiểu Phàm phồng má, rầu rĩ nói.

Tiêu Kình Phong nhìn Tiêu Tiểu Phàm hỏi: "Sao con lại ghét đại bá?"

"Ổng sinh ra hai tên trứng thối, trứng thối luôn đánh Tiểu Phàm, còn đánh ca ca, gia gia cũng xấu lắm, rõ ràng trứng thối không đúng lại cứ mắng Tiểu Phàm." Tiêu Tiểu Phàm buồn buồn nói.

Tiêu Cảnh Đình xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng thoáng qua vài phần thương tiếc. Tiêu Thanh Nham ở Tiêu gia được bồi dưỡng như thái tử gia, hai đứa con trai của Tiêu Thanh Nham bị chiều đến hư, tuổi còn nhỏ đã hết sức ngang ngược. Trong ấn tượng, dường như nguyên chủ bắt gặp hai đứa cháu trai bắt nạt con trai mình không ít lần, có điều nguyên chủ không xem Tiểu Đông, Tiểu Phàm ra gì, đương nhiên sẽ không ra mặt cho hai đứa con trai.

Nghĩ đến việc nguyên chủ đã làm, trong lòng Tiêu Cảnh Đình vô cùng căm phẫn, nguyên chủ thật không ra gì mà, con trai mình cũng không biết bảo vệ.

"Tiểu Phàm phải ăn cơm nhiều vào, tu luyện nhiều vào, chừng nào gặp hai tên trứng thối kia liền đánh tụi nó thành bánh thịt luôn."

Tiêu Kình Phong nhịn không được mà nở nụ cười, vốn hắn cho rằng Tiêu Cảnh Đình sẽ khuyên Tiểu Phàm đừng mang thù, kết quả lại là như thế kia...

Tiêu Tiểu Phàm như được cổ vũ, giơ giơ nắm tay lên, nói: "Tiểu Phảm phải thiệt là cường tráng, tương lai con muốn đánh bại hai cái trứng thối kia."

"Ngu ngốc." Tiêu Tiểu Đông buồn bực nói một câu.

Nghe thấy lời Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Phàm có chút nhụt chí nhìn Tiêu Tiểu Đông.

...

Tiêu Cảnh Đình đi vào phòng, lấy ra năm chén nước: "Đây là nước của hai mươi ngày trước, đây là của mười lăm ngày trước, đây là của năm ngày trước, đây là của hôm nay, em nếm thử xem."

Hứa Mộc An lần lượt uống từng hớp rồi nói: "Linh khí càng ngày càng đậm, xem ra dùng linh ngọc tăng phẩm chất linh tuyền quả nhiên là đúng." Vốn nước linh tuyền chỉ có ích đối với tu sĩ Luyện Khí tầng ba, giờ thì ngay cả Luyện Khí tầng bốn cũng có hiệu quả không nhỏ.

Tiêu Cảnh Đình nhẹ thở dài một hơi, nói: "Đúng là vậy, nhưng chi phí của linh ngọc quá lớn."

Hứa Mộc An vỗ vỗ vai Tiêu Cảnh Đình: "Đúng vậy! Có điều thực lực huynh tăng lên thì kiếm bạc sẽ càng ngày càng dễ hơn."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, đôi tròng mắt sáng lên: "Đúng vậy."

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình, thầm nghĩ: Tiêu Cảnh Đình này dường như rất dễ dụ.

"Ta muốn mua nhiều thêm một ít ruộng để nối liền mấy mẫu nọ lại với nhau." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An gật đầu: "Như vậy cũng tốt, có điều có thể mệt chết không?"

"Chuyện vặt đều có em và nhị ca làm, ta chỉ lo việc trồng trọt nên không sao đâu." Tiêu Cảnh Đình đáp.

Hứa Mộc An gật đầu nói: "Cũng được, có điều nếu huynh cảm thấy mệt thì đừng quá miễn cưỡng."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Ta biết."

...

Tiêu Kình Phong đầy hưng phấn mà uống rượu, trong con ngươi đều là khen ngợi.

"Rượu Cảnh Đình ủ thật sự là quá ngon, rượu trước kia ta uống cũng không nguyên chất như vậy, khi đó ta cũng cảm thấy đám rượu xoàng xĩnh ấy ngon, nhưng giờ uống không quen nữa, cái miệng này bị nuôi thành kén chọn luôn rồi." Tiêu Kình Phong lắc đầu nói.

"Rượu Mộc An ủ ra có rất nhiều diệu dụng, linh khí cũng rất nồng đậm, ta luôn cảm thấy nước ủ linh tửu có vấn đề." Mộc Thư Vũ nói.

Tiêu Kình Phong khoát tay áo bảo: "Là con người thì chung quy sẽ có chút bí mật, Cảnh Đình là đệ đệ ta, chỉ cần đệ ấy không hại ta, ta sẽ giúp đệ ấy hết sức mình."

Mộc Thư Vũ gật đầu đáp: "Trước kia nghe lời đồn nói đại ca huynh là anh hùng cái thế, tuổi trẻ tài cao, nói đệ đệ huynh chỉ biết ăn chơi đàng điếm, ngu dốt quá quắt, tiếp xúc rồi mới biết được lời đồn đều là giả, Tôn Miểu Miểu thật sự là có mắt không tròng, không công bỏ qua một người bạn đời ưu tú, đại ca huynh thì... chẳng qua cũng chỉ như vậy."

Huynh đệ bị ức hiếp, đối phương không biết ra mặt giúp đỡ, ngược lại còn tỏ thái độ tránh không kịp, người như vậy sao có thể khiến người khác đối xử chân thành đây!

"Như bây giờ không phải rất tốt sao?" Tiêu Kình Phong nói.

Mộc Thư Vũ gật đầu: "Quả thực rất tốt, linh tửu này có phẩm chất không tệ, huynh cứ uống ba bốn tháng như thế, ta thấy huynh có hy vọng tăng lên Luyện Khí tầng năm, đuổi kịp đại ca huynh rồi, đến lúc nên tìm một môn pháp quyết che giấu khí tức, nếu huynh thăng cấp Luyện Khí tầng năm sẽ khiến người chú ý."

Tiêu Kình Phong gật đầu nói: "Ta biết, pháp quyết này ta có."

Mộc Thư Vũ có phần bất ngờ nói: "Huynh có, vậy thì tốt quá, vừa lúc có thể tiết kiệm một số bạc."

Tiêu Kình Phong cười cười, đại lục Man Hoang thực lực vi tôn, chuyện ẩn giấu tu vi đích xác có rất ít người làm, Ẩn Khí Quyết cũng rất ít người tu luyện, môn pháp này vừa vặn để bọn họ luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.