Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An đi ra khỏi xe ngựa, Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông cũng đi ra theo.
Tiêu Lâm Phong nhìn đến Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An thì con ngươi co rút chặt lại, vẻ mặt Tiêu Lâm Phong vẫn xem như bình thường, nhưng trong lòng đã sớm như dời sông lấp biển.
Vương Lộ đầy giật mình trừng lớn mắt, một bộ không thể tin được rồi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Liễu Huyền núp sau đáp người cũng không dám tin mà nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Kình Phong thăng lên cấp năm, tuy Liễu Huyền kinh ngạc nhưng cảm thấy vẫn không đến nỗi nào, dù sao tuy thuộc tính của Tiêu Kình Phong không quá tốt, nhưng thiên phú tu luyện không tệ, cũng rất biết vươn lên. Tiêu Cảnh Đình lại bất đồng, một thân tu vi đều dựa vào đan dược mà tăng lên, trụ cột rất kém, tên nhị thế tổ như thế mà cũng đạt đến Luyện Khí tầng năm, thậm chí ngay cả Hứa Mộc An đều là Luyện Khí tầng năm.
Liễu Huyền vặn xoắn khăn tay trong tay, chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt lại.
Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình đều là tu sĩ Luyện Khí tầng năm, chuyện lớn như vậy mà trước đó lại không có ai nói cho bà ta biết.
Liễu Huyền thầm mắng mình quá sơ sót, chỉ nghĩ trục xuất Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình khỏi gia môn là xong, lại không ngờ rằng hai người ở bên ngoài lăn lộn thuận buồm xuôi gió như vậy.
Liễu Huyền nhìn về phía Tiêu Thanh Nham, thấy sắc mặt Tiêu Thanh Nham cũng không tốt lắm, trong lòng nhất thời vừa ý hơn chút.
Liễu Huyền thầm nghĩ: nhân tài ở chi thứ hai nhiều chút cũng tốt, một khi đấu tranh nội bộ thì sẽ rất náo nhiệt.
Tiêu Hòa Phong nhìn Tiêu Cảnh Đình hỏi: "Cảnh Đình, con cũng là Luyện Khí tầng năm à?"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy!"
"Sao con tu luyện nhanh vậy?" Tiêu Hòa Phong kinh ngạc hỏi.
"Sau khi điệt nhi rời khỏi nhà thì rút kinh nghiệm xương máu, cảm giác sâu sắc được rằng cuộc sống trước kia quá đồi bại, thế nên bất kể ngày đêm tu luyện mới có tu vi hôm nay."
Tiêu Hòa Phong chỉ muốn xùy mũi với lời Tiêu Cảnh Đình nói, nhưng mặt ngoài vẫn cười cười nói: "Điệt nhi thật là cần cù mà."
...
Tiêu Nhạc Vinh nhìn Tiêu Tiểu Phàm, trong con ngươi xẹt qua vài phần hoang mang.
Trong ấn tượng của Tiêu Nhạc Vinh, Tiêu Tiểu Phàm gầy teo nhỏ xíu, khô quắt khô queo, lại nhìn đứa nhỏ phía sau Tiêu Tiểu Đông đang mặc y phục sang quý, được nuôi đến trắng trắng tròn tròn, Tiêu Nhạc Vinh rất hoài nghi người kia có phải Tiêu Tiểu Phàm hay không.
Tiêu Tiểu Phàm nhe răng với Tiêu Nhạc Vinh, Tiêu Nhạc Vinh lập tức nhận ra ngay.
Tiêu Lâm Phong có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Tiểu Đông, hỏi: "Cảnh Đình, Tiểu Đông đã Luyện Khí tầng hai rồi à?"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Tiểu Đông, Tiểu Phàm, qua đây ra mắt ông bà nội đi."
Tiêu Nhạc Phong đứng phía sau Trịnh Bội Nhi nghe được lời của Tiêu Lâm Phong thì sắc mặt không nhịn được mà vặn vẹo một chút.
Trịnh Bội Nhi nhìn đám người Tiêu Kình Phong, Tiêu Cảnh Đình mà tâm tình nặng trĩu, vốn khi Tiêu Lâm Phong muốn đón Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong về, Trịnh Bội Nhi cũng không để trong lòng, chỉ xem như Tiêu gia lại có thêm vài kẻ ăn không ngồi rồi, giờ thấy bọn người Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Kình Phong lên cấp Luyện Khí tầng năm, Trịnh Bội Nhi không khỏi có chút bất an.
Sở dĩ Tiêu Thanh Nham có thể nhanh chóng thăng lên Luyện Khí tầng năm như vậy có liên quan rất lớn đến việc Tiêu Lâm Phong, Vương Lộ dốc phần lớn tài nguyên trên người Tiêu Thanh Nham, hiện tại Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình lại có tiền đồ như vậy, Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ sẽ không thay đổi đối tượng bồi dưỡng trọng điểm đó chứ.
"Mẫu thân." Tiêu Nhạc Vinh kéo kéo ống tay áo Trịnh Bội Nhi, gọi thần trí cô ta trở về.
"Làm sao vậy?" Trịnh Bội Nhi hỏi.
"Mẫu thân, Tiêu Tiểu Phàm nhe răng với con kìa, nó khiêu khích con đó." Tiêu Nhạc Vinh rất mất hứng nói.
Trịnh Bội Nhi trấn an Tiêu Nhạc Vinh: "Được rồi, đừng ồn, đừng ồn."
Tuy rằng Trịnh Bội Nhi không biết trên người Tiêu Cảnh Đình xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thực lực của Hứa Mộc An, lại nhìn Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm không còn vẻ mặt sợ hãi rụt rè như ngày xưa, cô ta liền biết không thể dùng thái độ trước kia để đối xử với hai thằng nhóc này.
Mọi người ở cửa hàn huyên một hồi rồi tiến vào phòng.
...
Đuổi đi đám người đến thám thính tin tức, Tiêu Lâm Phong vội vã kéo Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong vào phòng nói chuyện riêng.
"Con nói mấy đứa có thể nhanh chóng tấn cấp như vậy là vì ăn một gốc hoa sen trắng tinh?"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Đúng là vậy ạ." Tiêu Cảnh Đình không muốn bại lộ chuyện linh tửu nên đã sớm thống nhất lời khai với Tiêu Kình Phong, nói tấn cấp là vì ăn thiên tài địa bảo.
Tiêu Kình Phong biết trên người Tiêu Cảnh Đình có bí mật nên cũng vui vẻ giúp hắn giấu giếm.
Tiêu Thanh Nham chua lè nói: "Hai người các đệ thật sự là có phúc ha! Chỉ là đồ tốt như vậy lại không nghĩ đến huynh đệ nhà mình, chỉ biết làm lợi cho người ngoài."
Tiêu Thanh Nham thầm nghĩ: thiên tài địa bảo này thoáng cái đã giúp bốn người Tiêu Cảnh Đình thăng lên Luyện Khí tầng năm, nếu hắn ăn vào hẳn là có thể tiến vào Luyện Khí tầng sáu tranh phong cùng thiên tài Chu gia Chu Khang Hòa kia rồi.
"Huynh đệ vừa xảy ra chuyện liền vội vã phân rõ giới hạn, ta theo không nỗi." Tiêu Kình Phong lạnh lùng mở miệng. Đừng nói là không có thiên tài địa bảo như vậy, dù có hắn cũng không có khả năng đem cho loại người như Tiêu Thanh Nham.
"Nhị đệ, đệ có ý gì hả?" Tiêu Thanh Nham hỏi.
"Ta có ý gì à, ta không có ý gì cả, đại ca, hôm đó ngươi nói gì với ta trong khách điếm chắc không cần ta phải nhắc cho ngươi nhớ chứ, ngươi nói "đừng gọi ta là đại ca, ta không có đệ đệ không biết liêm sỉ như vậy", đại ca như ngươi, ta quả thực không dám trèo cao." Tiêu Kình Phong lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tiêu Thanh Nham lúc xanh lúc trắng.
"Chính ngươi làm ra những chuyện tai tiếng kia, có thể trách ta sao?"" Tiêu Thanh Nham cũng biết thái độ trước đó của hắn với Tiêu Kình Phong hơi quá đáng, chỉ là Tiêu Thanh Nham không ngờ rằng Tiêu Kình Phong lại dám ở ngay trước mặt cha mẹ trực tiếp vạch ra chuyện này, Tiêu Thanh Nham bị mất mặt liền dứt khoát mặc kệ luôn.
Tiêu Kình Phong khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Tiêu Cảnh Đình xoa xoa mũi, lúc Tiêu Kình Phong ở cùng hắn vẫn rất hào sảng, Tiêu Cảnh Đình không ngờ Tiêu Kình Phong lại sắc bén như vậy, có gì bất mãn liền nói ngay đương trường, ngay cả lá mặt lá trái cũng khinh thường làm.
Tiêu Lâm Phong đen mặt nói: "Đủ rồi, mấy đứa là huynh đệ, huynh đệ nào có thù cách đêm, lão nhị, đại ca con chỉ nói đùa thôi, con đến nỗi phải canh cánh trong lòng vậy sao?"
Tiêu Kình Phong xụ mặt không nói gì, cha mẹ vẫn lựa chọn đứng về phía Tiêu Thanh Nham, dù sớm có dự liệu, Tiêu Kình Phong vẫn còn có chút thất vọng.
Vương Lộ nhìn Tiêu Cảnh Đình nói lời thấm thía: "Cảnh Đình à! Có đồ tốt như vậy sao con không giữ lại cho đại ca một phần, đại ca con phát đạt thì có lợi cho con mà."
"Đồ là Mộc An tìm về, con chỉ dính phúc của Mộc An thôi." Tiêu Cảnh Đình đáp.
Vương Lộ không để tâm nói: "Mộc An chỉ là tiểu thiếp của con, muốn đánh muốn bán không phải chỉ do một câu nói của con sao, đồ của nó đương nhiên đều là của con rồi."
Tiêu Cảnh Đình cười cười nói: "Hoạn nạn thấy chân tình, lần này bị đuổi tới thôn Thổ Khâu, chỉ có Mộc An ở bên cạnh con, đám hồng nhan tri kỷ của con trước kia đều trốn rất xa, con cảm thấy con nên đối xử tốt với Mộc An hơn chút."
Vương Lộ khá là bất ngờ nhìn Tiêu Cảnh Đình, sửng sốt một lúc rồi gật đầu: "Con nghĩ vậy cũng đúng."
"Thiên tài địa bảo tuy tốt nhưng chung quy vẫn có hạn chế, thực lực mấy đứa không mạnh lại sớm dùng thiên tài địa bảo như vậy chỉ sợ trong cơ thể sẽ sản sinh tính kháng thuốc, ảnh hưởng việc tấn cấp sau này của mấy đứa." Tiêu Lâm Phong nói.
Tiêu Kình Phong không để bụng đáp: "Trước đó con trúng độc, kinh mạch bị hao tổn, vốn tưởng rằng cả đời đều dừng ở Luyện Khí tầng bốn, sử dụng thiên tài địa bảo thì tốt xấu gì cũng tiến vào tầng năm, cho nên đối với con mà nói thì khẳng định là chuyện tốt, bằng vào tu vi Luyện Khí tầng năm của con, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình."
Tiêu Kình Phong không nói thật, kinh mạch của hắn đã sớm khôi phục dưới tác dụng của linh tửu, nghĩ đến trước đây cha mẹ luôn muốn mình sau này giúp đỡ Tiêu Thanh Nham, Tiêu Kình Phong dứt khoát bôi đen mình luôn.
Tiêu Lâm Phong thở dài một hơi nói: "Uất ức con rồi." Tuy rằng Tiêu Lâm Phong thiên vị trưởng tử, nhưng dù sao Tiêu Kình Phong cũng là con trai Tiêu Lâm Phong, Tiêu Kình Phong xảy ra chuyện, Tiêu Lâm Phong vẫn thấy đau lòng.
....
Từ phòng Tiêu Lâm Phong đi ra, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong kết bạn mà đi.
Tiêu Thanh Nham nhìn bóng lưng Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Kình Phong, trong con ngươi tràn đầy ác ý.
"Thanh Nham! Hai đệ đệ của huynh cùng nhau rời đi rồi." Trịnh Bội Nhi đi tới trước mặt Tiêu Thanh Nham nói.
Tiêu Thanh Nham gật đầu: "Thấy được."
"Hiện tại quan hệ của hai đệ đệ huynh thật không tệ mà!" Trịnh Bội Nhi nhíu mày nói.
Tiêu Thanh Nham hừ lạnh một tiếng: "Giờ hai đứa tụi nó liên hợp lại cùng nhau đối phó một mình ta."
"Thanh Nham, sao hai đệ đệ của huynh tiến bộ nhanh như vậy, còn có hai phu nhân bọn họ cùng hai thằng nhóc kia nữa." Tiêu Nhạc Phong tuổi còn nhỏ đã tấn cấp Luyện Khí tầng hai là chuyện Trịnh Bội Nhi vẫn lấy làm kiêu ngạo, Trịnh Bội Nhi không nghĩ tới hai thằng con của Tiêu Cảnh Đình lại có một đứa cũng là Luyện Khí tầng hai.
"Nghe nói là chia nhau ăn một gốc thiên tài địa bảo, cho nên tu vi thoáng cái đã tăng lên." Tiêu Thanh Nham chua chua nói.
Trịnh Bội Nhi ghen tỵ đến ánh mắt đều đỏ lên: "Thiên tài địa bảo? Vậy còn dư không?"
Tiêu Thanh Nham lắc đầu nói: "Nghe nói là không còn." Tiêu Thanh Nham không cho rằng không còn, chỉ cảm thấy hai đệ đệ có thành kiến với hắn nên không muốn lấy ra thôi.
"Đệ đệ huynh tốt số thật đấy!" Trịnh Bội Nhi cắn răng, cô chỉ mới đến Luyện Khí tầng bốn, kết quả phu nhân của Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình đều là Luyện Khí tầng năm, chẳng qua là hai song nhi không ra hồn, làm sao xứng dùng thiên tài địa bảo chứ!
"Con trai nhị đệ huynh lớn vậy rồi, xem ra trước khi hắn giải trừ hôn ước với Tôn Diệu Âm, đệ đệ huynh cũng đã gian díu với người khác." Trịnh Bội Nhi thầm nghĩ: trước kia bên ngoài đều nói Tiêu Kình Phong hào hiệp chính nghĩa, đúng là nói tung tung mà, dù bên trong hay bên ngoài thì Tiêu Kình Phong cũng không phải thứ tốt lành gì.
Tiêu Thanh Nham vừa mất mặt trước mặt cha mẹ, nhắc tới Tiêu Kình Phong liền bốc lửa giận đầy mình: "Phụ thân nói dùng thiên tài địa bảo có chỗ lợi mà cùng có chỗ hại, đệ đệ ta chỉ sợ là đã sản sinh ra tính kháng thuốc, về sau muốn thăng cấp Luyện Khí tầng sáu sẽ rất khó khăn."
Trịnh Bội Nhi nghe vậy nói: "Vậy à! Vậy thì thật đáng tiếc." Ngoài mặt Trịnh Bội Nhi tỏ ra thương xót, trong lòng lại có chút vui sướng khi người gặp họa.
...
Tin tức bốn người Tiêu Cảnh Đình đều là tu sĩ Luyện Khí tầng năm tựa như gió lốc truyền khắp Tiêu gia, đêm đó, vô số người Tiêu gia khó mà ngủ được.
"Tiêu Cảnh Đình vậy mà thăng cấp Luyện Khí tầng năm." Tôn Miễu Miễu híp mắt, hôm nay cô không đi nghênh đón đám người Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong, tất cả tin tức đều là nghe người khác nói.
Tôn Miễu Miễu đầy khó hiểu hỏi: "Tên phá của kia sao có thể tấn cấp Luyện Khí tầng năm chứ, không có lý nào lại vậy."
"Nghe nói bọn chúng chia nhau ăn một gốc thiên tài địa bảo cho nên mới thăng cấp." Tiêu Mộc Hồng nói.
Trịnh Bội Nhi là một kẻ không hề giữ mồm giữ miệng, vừa biết chuyện thiên tài địa bảo thì lập tức thông báo cho cả gia tộc đều biết, Liễu Huyền nghe nói thiên tài địa bảo kia được tìm thấy ở phụ cận thôn Thổ Khâu thì hối hận đến tim gan phát đau, chỉ hận lúc trước vì sao mình không tống cổ Tiêu Cảnh Đình đến nơi khác.
Snail: Thật tình thì truyện này thương Tiêu Kình Phong nhất luôn ấy, lúc nào cũng bị cha mẹ đối xử bất công, đọc mà nhiều lúc tức muốn điên. Tiêu Cảnh Đình thì còn đỡ, nhưng cũng chỉ đỡ hơn Tiêu Kình Phong chút thôi, trong mắt hai vị phụ mẫu kia chỉ có mỗi thằng con trai lớn, Tiêu Cảnh Đình như con nuôi, còn Tiêu Kình Phong thì như con ghẻ, dù cả ba thằng đều là con ruột của ổng bả, haizzz. (P.s: chờ ngày cả nhà bọn nó bị vả mặt haha)