Tôn Diệu Âm cau mày, sắc mặt âm trầm nói: "Làm sao Miểu Miểu có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ."
Hai ngàn lượng bạc mà thôi, vì hai ngàn lượng bạc như vậy mà làm bẽ mặt Tôn gia, làm mất thể diện của Tiêu Mộc Hồng, mất nhiều hơn được mà! Huống chi, Tiêu Cảnh Đình căn bản không để ý tới muội ấy, lần này Tôn Miểu Miểu quá mất mặt rồi.
"Kỳ thực việc này cũng không thể trách Miểu Miểu tiểu thư, nếu Tiêu Mộc Hồng không quá hèn nhát, Miểu Miểu tiểu thư cũng không đến nông nỗi này." Thị nữ của Tôn Diệu Âm nói.
Mặt Tôn Diệu Âm trầm xuống, trước kia Tiêu Mộc Hồng không khiếp nhược như vậy, chỉ là gần đây...
Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ còn sống, thế cục hoàn toàn cải biến, Tiêu Mộc Hồng căn bản không dám liều lĩnh.
"Gần đây tình hình kinh tế của Miểu Miểu rất eo hẹp ư?" Tôn Diệu Âm hỏi.
"Hẳn là không quá dư dả, Miểu Miểu tiểu thư vẫn luôn quen thói tiêu tiền như nước, hơn nữa tu luyện cũng phải tốn không ít bạc."
Tôn Diệu Âm khẽ thở dài một hơi, việc tu luyện chính là một cái động không đáy mà!
"Gần đây dường như Tiêu Cảnh Đình rất dư dả, lúc nhị tiểu thư đi mua đồ thì gặp được Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình mua cho Hứa Mộc An một chiếc vòng tay trữ vật với giá gần mười ngàn lượng bạc." Thị nữ nói với giọng chua lè.
Tôn Diệu Âm nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: Miểu Miểu bị Hứa Mộc An kích thích đây mà, giờ Miểu Miểu túng quẫn đến nỗi mua bộ y phục hai ngàn lượng cũng không nỡ, Tiêu Cảnh Đình lại mua vòng tay trữ vật gần mười ngàn lượng cho Hứa Mộc An, Hứa Mộc An là cái thá gì chứ! Kết quả, hiện tại Tiêu Cảnh Đình lại nâng niu kẻ đó trong lòng bàn tay, cũng khó trách trong lòng Miểu Miểu không thoải mái.
"Tiệm của Tiêu Kình Phong rất phát đạt à?" Tôn Diệu Âm hỏi.
"Đúng vậy ạ, hình như mặt tiền cửa hàng khuếch trương ra rất nhiều, lại còn tuyển thêm người, ta nghe nói có đội buôn từ những thành trấn khác đến đây mua đồ uống nữa cơ." Thị nữ nói.
Trong lòng Tôn Diệu Âm có thêm vài phần cảm giác không nói rõ được, buồn buồn, lại chua chua.
"Tiểu thư, cho dù cửa hàng của Tiêu Kình Phong có kinh doanh tốt đi nữa cũng chỉ là có chút bạc mà thôi, Chu thiếu gia đã là Luyện Khí tầng sáu đấy ạ." Thị nữ nhìn sắc mặt Tôn Diệu Âm, nói.
Tôn Diệu Âm gật đầu: "Đúng vậy!"
...
Chuyện Tôn Miểu Miểu bị cự tuyệt trước mặt mọi người cũng truyền đến tai Trịnh Bội Nhi.
Nghe được việc này, trong lòng Trịnh Bội Nhi tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.
Trịnh Bội Nhi giễu cợt nói: "Bây giờ không giống ngày xưa, vị Tôn đại tiểu thư kia còn xem Tiêu Cảnh Đình là tên vô dụng năm đó à, cô ả ngoắc ngoắc ngón tay, Tiêu Cảnh Đình liền bị ả mê hoặc đến thần hồn điên đảo chắc."
Lúc trước, đại phòng nắm quyền, Tôn Miểu Miểu gả tới, đã không ít lần nói vài lời châm chọc với Trịnh Bội Nhi, sau này Tiêu Lâm Phong cùng Vương Lộ trở về, Trịnh Bội Nhi không có việc gì sẽ đi xéo sắc Tôn Miểu Miểu hai câu, hai người vẫn duy trì ăn ý như vậy.
"Đúng vậy ạ, giờ Tiêu Cảnh Đình chướng mắt cô ta rồi, lại nói, Tôn đại tiểu thư không biết chừng mực quá đi, cô ta đã gả cho Tiêu Mộc Hồng rồi lại còn nói những lời đó với Tiêu Cảnh Đình." Thị nữ nói.
Trịnh Bội Nhi gật đầu: "Chứ gì nữa? Lúc trước làm ra vẻ cao không thể với tới, trong xương lại là một thứ đê tiện." Tôn Miểu Miểu gây ra trò cười lớn như vậy cũng đủ để cô giễu cợt một trận ra trò rồi.
"Nghe nói Tôn tiểu thư nhìn thấy Cảnh Đình thiếu gia mua một chiếc vòng tay trữ vật cho Hứa Mộc An, cho nên mới kiên quyết đòi Cảnh Đình thiếu gia mua cho cô ta chiếc áo lụa kia." Thị nữ nói.
Vẻ phách lối trên mặt Trịnh Bội Nhi rút xuống.
Trịnh Bội Nhi biết trước đó Tiêu Cảnh Đình đã mua hai chiếc nhẫn trữ vật, một cái giữ lại, một cái đưa cho Tiêu Kình Phong, giờ mới qua bao lâu chứ! Lại mua vòng tay trữ vật cho Hứa Mộc An, xem ra thật đúng là kiếm được không ít tiền. Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong muốn kết thành một phe đi.
"Cô gia sắp trở về rồi, hình như cô gia đã đánh sâu vào tầng sáu ở trong học viện." Thị nữ nói.
Trịnh Bội Nhi cười cười, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong có nở mày nở mặt đi nữa cũng chỉ là kiếm được chút bạc thôi, chờ Tiêu Thanh Nham đến Luyện Khí tầng chín đi, muốn bao nhiêu bạc còn không phải chuyện một cái phất tay ư.
Lão gia tử trong nhà kia kìa, chuyện gì cũng không làm, chỉ biết bế quan đánh sâu vào cảnh giới Trúc Cơ cũng tự có người tặng bạc cho ông ấy đấy thôi.
...
Tôn Khởi ngồi trong tửu lâu đối diện tiệm đồ uống, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía đám người đến người đi trong tiệm đồ uống bên dưới.
"Chứ gì nữa, giờ đám trẻ con trong nhà ngày nào mà không đòi uống đồ uống trong tiệm, cái loại một lượng bạc còn chướng mắt, muốn uống loại ba lượng bạc kia kìa, từng đứa đều ỷ vào tuổi còn nhỏ mà nịnh hót khoe tài, trưởng bối trong nhà còn nuông chiều chúng nữa chứ." Trịnh Lập Minh khó chịu nói.
Đôi tròng mắt của Tôn Khởi đỏ lên: "Nghe nói Tiêu Kình Phong chỉ đang phụ giúp Tiêu Cảnh Đình thôi, Tiêu Cảnh Đình mới là ông chủ lớn phía sau màn của tiệm đồ uống!"
"Nghe nói bây giờ Tiêu Cảnh Đình lạnh bạc lắm, Tôn Miểu Miểu tiểu thư cũng không thèm để ý tới." Trịnh Lập Minh nói.
Tôn Khởi nhíu mày, Tôn Miểu Miểu nói những lời đó trước mặt đám đông khiến phụ thân Tôn Miểu Miểu bị trưởng lão khác trong gia tộc hung hăng quở trách một trận.
Tên Tôn Hào kia mới khôi hài, bởi vì Tôn Miểu Miểu bị Tiêu Cảnh Đình làm mất mặt, lại vì trước đây mình có quan hệ tốt với Tiêu Cảnh Đình, ấy thế mà lại gây phiền toái cho mình khắp nơi.
Trước kia hắn đi theo Tiêu Cảnh Đình là thật, nhưng bây giờ Tiêu Cảnh Đình phát đạt rồi, đã sớm mặc kệ hắn.
"Giờ Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An có quan hệ rất tốt, còn mua cho Hứa Mộc An một chiếc vòng trữ vật trị giá mười ngàn lượng bạc cơ đấy." Trịnh Lập Minh nói.
"Nghe nói Tôn Miểu Miểu chính là bởi vì chiếc vòng tay nọ mới nói những lời đó."
Tên Tiêu Cảnh Đình kia cũng thật kỳ quái, trước đây nhìn thấy Tôn tiểu thư là lập tức biến thành chó chỉ biết vẫy đuôi, nhưng bây giờ lại kính trọng nhưng không gần gũi Tôn tiểu thư, một người lại có thể thay đổi lớn như vậy à. Có điều, việc này cũng không kỳ quái, trước kia Tôn Miểu Miểu là đại tiểu thư trong trắng thuần khiết, giờ đã là đàn bà có chồng.
Tôn Khởi khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ: Nếu Tiêu Cảnh Đình còn dễ bị gạt giống trước đây thì tốt rồi.
...
"Gần đây nước linh tuyền thăng cấp khá nhanh đấy." Sau khi việc làm ăn của cửa hàng ngày càng tốt lên, Tiêu Cảnh Đình có dư bạc nên đổi toàn bộ linh ngọc trung phẩm cùng thượng phẩm thành linh ngọc phẩm cấp cao, quả nhiên có hiệu quả với nước linh tuyền.
"Có tiền cũng đừng tiêu xài phung phí nữa, cố sức dùng để đề thăng linh tuyền đi." Hứa Mộc An nói.
Thực lực mới là căn bản, giờ bọn họ đều dùng linh tuyền để tu luyện, phẩm chất linh tuyền để cao thì tu vi của bọn họ cũng tiến triển nhanh hơn.
"Ta biết, có điều thứ gì cần tiêu thì vẫn phải tiêu thôi, đúng rồi, gần đây dường như có người trộm đồ trên đất của ta, hẳn là đã phát hiện thứ ta trồng ra khá đặc biệt rồi." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật đầu: "Trong dự kiến."
Việc buôn bán của tiệm đồ uống làm cho người ta đỏ mắt, những người đó không có khả năng dễ dàng bỏ qua, cũng may dù sao cũng là địa bàn của Tiêu gia, đám người đó cũng không dám làm quá đáng.
"Mộc An, em thật đúng là có khả năng dự đoán." Gầy đây Tiêu Cảnh Đình thường khoe khoang linh tháp với người khác, cho nên ánh mắt đám người đó đều dừng trên linh tháp.
Mặt Hứa Mộc An hơi đỏ lên: "Cũng không có gì đáng nói."
Tiêu Cảnh Đình nhìn dáng vẻ đáng yêu của Hứa Mộc An thì nhẹ nhàng mổ một cái lên khóe môi y, chọc Hứa Mộc An luống cuống tay chân một hồi.
Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: nguyên chủ thật sự là không biết hưởng phúc mà, có một phu nhân thông minh nhanh trí như vậy lại không thích, đi thích một Tôn Miểu Miểu tùy hứng càn rỡ lại không coi hắn ra gì kia.
Tiêu Cảnh Đình sờ bụng Hứa Mộc An, nói: "Không biết trong đây là con trai, con gái hay là song nhi nhỉ."
"Huynh thích cái nào?" Hứa Mộc An thăm dò.
"Đều thích hết." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An nhìn bộ dáng của Tiêu Cảnh Đình thì thầm thở phào nhẹ nhõm, thế giới này, rất nhiều cha mẹ đều xem thường song nhi, y cũng bởi vì thân phận song nhi mà bị phụ thân khinh thường khắp nơi, có điều Tiêu Cảnh Đình không như vậy, giữa Tiểu Phàm và Tiểu Đông, dường như Tiêu Cảnh Đình càng thích con trai nhỏ ngốc ngốc hơn một ít.
"Huynh có phát hiện ra không, hình như Tiểu Phàm thông minh lên rất nhiều." Hứa Mộc An hỏi.
"Con trai chúng ta vốn không ngốc mà!" Tiêu Cảnh Đình nói với vẻ đương nhiên.
"Trước đây nhóc sốt cao sốt đến hỏng đầu óc, thức hải tinh thần xảy ra chút vần đề, có điều gần đây dường như đã tốt lên nhiều." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Nhị ca cũng khen Tiểu Phàm giỏi giang đó."
Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An đang nói chuyện, Tiêu Tiểu Phàm nhảy chân sáo đến.
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy! Đi ra từ học viện Bích Phong, rốt cuộc vẫn khác với người bình thường."
Tiêu Cảnh Đình: "..."
...
"Đại ca, huynh dậy rồi." Chu Khang Tề vây quanh bên cạnh Chu Khang Hòa, nói.
Chu Khang Hòa sửa sang lại y phục của mình một chút, liếc nhìn Chu Khang Tề, thản nhiên hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Khang Tề mang vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đại ca, Tiêu Thanh Nham kia của Tiêu gia thăng cấp Luyện Khí tầng sáu rồi."
Chu Khang Hòa chẳng chút để ý mà gật đầu: "Ta biết rồi."
Chu Khang Tề nhìn Chu Khang Hòa, hỏi: "Đại ca, sao huynh không sốt ruột gì hết vậy?"
Chu Khang Hòa nói một cách ung dung thản nhiên: "Có gì đâu mà sốt ruột, ta cũng là học sinh của học viện Bích Phong, hắn thăng cấp như thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng."
Chu Khang Tề hơi kinh ngạc hỏi: "Ca, huynh có ý gì?"
Chu Khang Hòa thản nhiên nói: "Học viện có vài luyện đan sư với thuật luyện đan cao siêu có thể luyện chế đan dược, mỗi học sinh trong học viện đều có một lần cơ hội mua Phá Linh đan, đan dược này có hiệu quả đối với người muốn đột phá Luyện Khí tầng năm, tầng sáu, tầng bảy, nhưng thông thường chỉ có lần sử dụng đầu tiên mới có hiệu quả, ta đoán chừng Tiêu Thanh Nham đã dùng đan dược kia rồi."
Học viện quản thúc khá nghiêm đối với học viên từ Luyện Khí tầng năm trở xuống, với Luyện Khí tầng sáu thì tương đối rộng rãi, tu luyện giả Luyện Khí tầng sáu, nếu muốn ra ngoài lăn lộn thì chỉ cần cách ba tháng đến học viện báo danh một lần là được.
Chu Khang Tề nhìn Chu Khang Hòa, tràn đầy hâm mộ nói: "Học viện còn có chuyện tốt như vậy à?"
Chu Khang Hòa gật đầu: "Đúng vậy! Bằng không đệ cho rằng vì sao có nhiều người tranh nhau muốn vào học viện như vậy nhưng lại có rất ít người có thể tiến vào?"
"Tiêu Thanh Nham có thể là bị hai đệ đệ kia của hắn bức bách đền không còn biện pháp nào khác, cho nên mới mua đan dược kia dùng trước thời hạn. Phần lớn người có thể tiến vào học viện đều là thiên chi kiêu tử, chỉ có những kẻ với thiên phú kém cỏi nhất mới chọn dùng đan dược đột phá khi đang ở Luyện Khí tầng năm, rất nhiều sư huynh khóa trên đều dùng đan dược thăng cấp khi ở Luyện Khí tầng bảy." Chu Khang Hòa nói.
Chu Khang Tề nhìn Chu Khang Hòa với vẻ sùng bái: "Thì ra là vậy! Có điều dù sao Tiêu Thanh Nham cũng đã tấn cấp Luyện Khí tầng sáu rồi."
"Hắn đang tự tìm đường chết ấy mà, sớm vậy đã dùng đến đan dược cao cấp sẽ hình thành ảnh hưởng rất lớn đối với việc tu luyện sau này." Chu Khang Hòa nói một cách khinh thường.
Chu Khang Tề híp mắt: "Nói vậy sau này Tiêu Thanh Nham rất khó thăng cấp tiếp."
Chu Khang Hòa gật đầu: "Quả thật là vậy, chỉ vì cái trước mắt như thế, ta thấy tên Tiêu Thanh Nham này nhiều nhất là dừng bước ở Luyện Khí tầng bảy, thiệt thòi cho cha mẹ hắn còn trông cậy hắn lên như diều gặp gió, thuận lợi Trúc Cơ."
Chu Khang Tề nghe thấy lời Chu Khang Hòa thì không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa: "Huynh nói đúng lắm."
"Thay vì lo nghĩ về Tiêu Thanh Nham còn không bằng lo đến hai huynh đệ kia, ta thấy dường như hai người Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình có chút không đơn giản." Ngón tay Chu Khang Hòa khẽ gõ lên mặt bàn.
"Ca, đúng vậy đó, gần đây hai huynh đệ kia huênh hoang lắm đấy!" Tôn Miểu Miểu tựa hồ đã có chút hối hận khi gả cho Tiêu Mộc Hồng, muốn cắm sừng Tiêu Mộc Hồng, không biết Tôn Diệu Âm có...
Trong lòng Chu Khang Tề cười một tiếng, đại ca nhà mình không giống với tên Tiêu Mộc Hồng hèn nhát kia, chỉ cần Tôn Diệu Âm không ngu thì khẳng định chọn đại ca mình.
Nghĩ đến Tiêu Kình Phong, Chu Khang Tề kìm lòng không đậu mà nắm chặt nắm tay, hắn mới Luyện Khí tầng bốn, Tiêu Kình Phong đã là Luyện Khí tầng năm. Độc sư cho mình độc dược kia rõ ràng đã nói nếu trúng phải độc này, về sau thăng cấp rất khó khăn.
Chu Khang Tề và Tiêu Kình Phong từng có hục hặc với nhau, lúc ở dã ngoại, Tiêu Kình Phong từng trừng trị Chu Khang Tề một cách hung hãn, Chu Khang Tề vẫn ghi hận Tiêu Kình Phong trong lòng. Vốn Chu Khang Tề giữ lại mạng Tiêu Kình Phong là muốn xem Tiêu Kình Phong nghèo túng sa sút, nào biết tên Tiêu Kình Phong này lại có thể xoay người được cơ chứ.