Đồ Tô biết được việc này, vội vàng tới Tôn gia hỏi thăm lại một lần nữa. Tôn chưởng quỹ biết không nhiều, nên nói không rõ lắm, lại khuyên nàng nói qua vài ngày có lẽ sẽ có tin đến. Lại qua hai ngày, thư của Quan Văn mới đưa đến nhà. Đồ Tô nhanh chóng mở thư ra đọc, mới biết được hóa ra là Quan Mao cùng thiếu gia chi thứ hai của đại hộ (thế gia vọng tộc) Lục gia ở Vân Châu Lục Vân Trạch phát sinh tranh cãi, cũng động thủ đánh lên. Quan Mao xuống tay quá nặng, đem Lục Vân Trạch kia đánh cho mặt mũi bầm dập, chỉ có việc này còn không tính là quá nghiêm trọng, tệ hơn là khi hai người đang đánh nhau, cháu đích tôn của Lục gia nổi danh “Ấm sắc thuốc” Lục Vân Nham tiến lên can ngăn, bị liên lụy trúng một quyền nặng của Quan Mao, lập tức choáng váng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Đại phu nhân Lục gia được nghe việc này giận dữ, nhất định phải đem Quan Mao đưa đến quan phủ trị tội… (QA: Có ai thấy cái từ “Ấm sắc thuốc” này quen quen không?)
Con người Quan Mao tuy rằng tính tình ngay thẳng suy nghĩ đơn giản, nhưng cũng không thiếu tâm nhãn, lần này làm sao lại có thể không biết nặng nhẹ như thế? Trong lòng Đồ Tô cảm thấy kỳ quái. Nhưng lại không có căn cứ, cho nên nàng cũng không nói rõ với Lâm thị.
Lâm thị từ sau khi nhận được tin tức này, mỗi ngày ăn không trôi, đêm ngủ không yên. Không đến vài ngày đã nhanh chóng gầy yếu đi xuống, Quan Hậu Tề cũng đi theo sốt ruột, cuối cùng cùng Lâm thị thương lượng để hắn tự mình đi Vân Châu một chuyến xem xét tình huống. Đồ Tô vốn cũng tính muốn đi, vừa nghe hắn nói như vậy, vội vàng nói rõ với Lâm thị. Quan Hậu Tề cũng không muốn mang nàng đi. Thứ nhất là đường xá xa xôi, hắn vội vã chạy đi, như thế tất nhiên sẽ phi thường vất vả; còn nữa hắn nghĩ sau khi đi nhất định phải không ngừng bôn tẩu, khẳng định không rảnh chăm sóc Đồ Tô.
Lâm thị suy nghĩ lại không giống hắn, nàng gần một năm nay đã có thói quen ỷ lại vào nữ nhi. Nếu không có Đồ Tô ở bên người, nàng giống như là không có người tâm phúc vậy, lập tức liền kiên trì mang theo Đồ Tô, ba người cùng đi. Đồ Tô lúc gần đi lại đem Quan Trung mang theo. Lâm thị để cho Lưu nãi nãi cùng Tề thẩm lại đây giúp đỡ Tang Lạc giữ nhà. Bốn người bọn họ thu thập hành lý đơn giản liền vội vàng chạy tới Vân Châu. Vân Châu ở phía tây Trường An, cách Quan Lâm trấn ước chừng khoảng bốn năm ngày đi xe.
Vì thuận tiện, Đồ Tô ở cửa hàng xe ngựa trấn trên thuê một chiếc xe ngựa rắn chắc dùng tốt, hai người Quan Hậu Tề cùng Quan Trung luân phiên nhau đánh xe, bốn người ngày đêm gấp gáp hướng Vân Châu mà đi.
Dọc theo đường đi, Lâm thị vẫn là lấy lệ rửa mặt. Vừa khóc vừa tự trách chính mình, còn nói là nếu mình ở bên cạnh trông nom tuyệt không thể phát sinh việc này. Đồ Tô thì ở bên cạnh không ngừng khuyên nàng.
Một đường màn trời chiếu đất, bốn ngày lộ trình bọn họ chỉ dùng ba ngày đã đến.
Vân Châu không hổ là thị trấn quan trọng lớn nhất Tây Bắc, khách thương tập trung, cửa hàng san sát, đường lớn tỏa bốn phương tám hướng. Trên đường dòng người đi lại rộn ràng nhốn nháo, các loại giọng nói địa phương nào cũng có. Nhưng bốn người ai cũng không có tâm tình quan sát cảnh phố phường. Quan Trung hướng người ta hỏi thăm địa chỉ Đào gia sau đó lại phong trần mệt mỏi đánh xe đi qua.
Lâm thị xuống xe đem danh tính thông báo cho lão nhân trông cửa. Lão nhân dặn dò một gã sai vặt lanh lợi tiến vào báo tin. Không lâu sau, Đào thị đã dẫn nha hoàn vú già cười ra đón.
Nàng vừa thấy Lâm thị, liền tiến lên lôi kéo tay Lâm thị rơi nước mắt, liên tiếp tự trách mình không trông nom tốt Quan Mao. Biến thành Lâm thị nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Hai người ở trước cửa hàn huyên vài câu, Đào thị lại lôi kéo Lâm thị vào phủ.
Lúc này Quan Hậu Cần cũng không ở nhà, Đào thị dẫn Đồ Tô cùng Lâm thị ở phòng khách ngồi, lại để gã sai vặt mang Quan Hậu Tề cùng Quan Trung đi nhà kề nghỉ ngơi. Lâm thị nóng lòng hỏi thăm tin tức của con, tùy ý hàn huyên vài câu rồi bắt đầu hỏi chuyện tình của Quan Mao.
Đào thị lại bắt đầu vừa nói vừa lau nước mắt: “Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là rất — tỷ tỷ ngươi nhưng đừng để ý, con người ta có cái gì nói cái đó.” Lâm thị vội vàng nói không ngại. Đào thị nói tiếp: “Hắn chính là tính tình quá nóng nảy. Có khi vẫn cùng gã sai vặt trong nhà thậm chí hai muội muội cũng đã ầm ĩ tranh cãi vài câu. Nhưng ta nghĩ, ai có thể không có lúc tức giận, tóm lại đều là người trong nhà, chịu thiệt hay tiện nghi cũng không phải người ngoài. Hơn nữa cũng sợ nói nhiều hắn sẽ đa tâm –” Đào thị xả nửa ngày, vẫn chưa nói đến chuyện chính. Lâm thị giật giật miệng, đã vài lần muốn đánh gãy lời của nàng.
Đào thị tha một vòng lớn, cuối cùng mới nói đến chỗ chính: “Lần này, trước đó vài ngày đã đụng phải cái đinh cứng rắn. Hắn thế nhưng cùng Nhị thiếu gia Lục gia nảy sinh mâu thuẫn, tỷ tỷ cũng biết Lục gia kia là dạng người gì — Đó chính là danh gia vọng tộc ở Vân Châu, lão gia của bốn chi nhà người ta chính là người Vân Châu chúng ta đều biết. Đó không phải là là người như chúng ta có thể đắc tội được. Này cũng may mắn là người Lục gia có vẻ rộng lượng, nếu là nhà khác đã sớm đánh chết tại chỗ…”
“Đào di có biết bọn họ là vì nguyên nhân gì đánh nhau?” Đồ Tô nhịn không được hỏi.
Đào thị lại xoa xoa ánh mắt, chần chờ nói: “Ta cũng không rõ ràng, dù sao chính là một câu tranh cãi râu ria.” Đào thị nói ra cùng tình huống trong thư của Quan Văn đại khái giống nhau.
“Ta cùng nương ta tới là muốn đi Lục gia nhìn xem, nhận lỗi hoặc là bồi bạc đều được, nhanh chóng đem Đại ca ta đưa về.” Đồ Tô vội vàng nói ra mục đích của việc này.
Lâm thị nhớ tới con còn ở chỗ quan phủ thì càng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức tới Lục gia cầu tình. Đào thị lại lôi kéo nàng ngồi xuống nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tỷ tỷ cứ việc yên tâm, muội muội ta bản lĩnh khác không có, nhưng quyết sẽ không để đứa nhỏ ở bên trong chịu thiệt, bên trong đó có thể chuẩn bị cái gì ta đều đã chuẩn bị.” Lâm thị tin là thật, thế này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Đồ Tô thì không tin lời của nàng.
Hai người nghỉ tạm trong chốc lát, Đào thị nhất định giữ lại ăn cơm trưa. Đồ Tô cũng không có tâm tình cùng nàng khách khí, rất nhanh ăn xong cơm, thu thập đơn giản một chút, liền mang theo hậu lễ cùng Lâm thị cùng nhau hướng Lục gia mà đi.
Gã sai vặt Lục gia vừa nghe nói là người Quan gia, thì ngay cả vào thông nhau báo cũng lười đi, để bọn họ đứng ở cửa nửa ngày. Đồ Tô âm thầm cắn răng, nhất thời cũng không biết làm thế nào. Nàng hướng trong tay gã sai vặt nhét bạc, ai ngờ, người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới. Đồ Tô cảm giác vô kế khả thi.
Lâm thị liên tục mấy ngày ăn ngủ không tốt, hơn nữa đường xá xóc nảy, lại thêm việc này kích thích, vào lúc ban đêm thượng thổ hạ tả (bị nôn mửa và tiêu chảy), cả người suýt nữa không ổn. Đồ Tô vội vàng mời thầy thuốc đến xem, Quan Hậu Tề hầm canh sắc thuốc ở một bên cẩn thận chăm sóc. Đồ Tô thì mang theo Quan Trung đi chung quanh bôn tẩu hỏi thăm. Nàng cũng thường thường tới Đào gia, nhưng là vẫn không gặp Quan Hậu Cần. Đào thị mặt ngoài là sốt ruột vạn phần, nhưng không có hành động thực tế gì. Đồ Tô căn bản cũng không trông cậy vào bọn họ cái gì, còn nữa, Quan Mao gặp phải việc này, cùng bọn họ có liên hệ hay không vẫn còn chưa biết. Nàng hiện tại cũng không để ý đi điều tra việc này. Việc cấp bách trước mắt là đem hắn cứu ra đã.
Đến ngày thứ ba, Quan Trung trở về nói, hắn nghe được Nhị công tử Lục gia Lục Vân Trạch — tức là người cùng Quan Mao trực tiếp động thủ kia. Vừa vặn từ bên ngoài trở về, sẽ vào lúc giờ cơm về tới Lục gia. Quan Trung còn nói một ít tính tình Lục Vân Trạch — tiêu sái không kềm chế được, bất cần đời, cà lơ phất phơ nhưng bản chất không xấu, cũng không nghe nói đã làm chuyện gì khi nam bá nữ (bắt nạt nam nhân cường đoạt nữ nhân), người người oán trách. Nhưng là người này tính tình âm tình bất định, làm việc hoàn toàn dựa vào sở thích cá nhân. Đồ Tô trong lòng vừa động, trong đầu linh quang chợt lóe, tính tình người này nhưng thật ra có chút tương tự với một người bạn phú nhị đại (con nhà giàu) của nàng ở kiếp trước. Người nọ đầu tiên là đối thủ cạnh tranh của nàng, hắn sở dĩ cùng nàng cạnh tranh, chỉ vì xem nàng không vừa mắt; về sau lại không đánh nhau thì không quen biết, thế nhưng trở thành bằng hữu, lý do cũng rất đơn giản, xem nàng thuận mắt. Nàng ở trong lòng nhanh chóng chọn lọc một chút biện pháp có thể làm, tặng lễ nhận lỗi, đối phương căn bản không thiếu, cũng chướng mắt; tới cửa cầu tình, cũng không nhất định được thông qua. Như vậy hay là dùng một biện pháp khác, biện pháp hắn không nghĩ tới được. Chỉ cần cùng hắn tạo cầu nối, từ hắn ra mặt đi tìm Lục Đại phu nhân sẽ dễ làm hơn nhiều lắm. (QA: nàng nào đoán được tỷ dùng biện pháp gì không!? Ta chết cười mất thôi!^^)
Đồ Tô nghĩ thông suốt các điểm mấu chốt trong đó, liền mang theo Quan Trung ở cửa Lục gia ôm cây đợi thỏ. Gã sai vặt kia thấy bọn họ lại tới nữa, thì bới lông tìm vết, căn bản không lấy con mắt xem bọn họ. Đồ Tô trực tiếp không nhìn tới, liền đứng ở cửa làm tiểu môn thần (thần giữ cửa).
Quan Trung quả nhiên hỏi thăm đúng. Khi tới gần giữa trưa, Đồ Tô đã thấy ở ngã tư đường có một con ngựa cao to màu đen chạy như bay lại đây. Lập tức hiện ra một vị công tử trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng đang ngồi, ăn mặc cảnh xuân tươi đẹp, nhìn từ xa như cây thông Noel, nhìn gần giống như tiệm tạp hoá. Căn cứ vào hành tung tướng mạo để đoán, người này chính là Lục Vân Trạch bọn họ đang đợi.
Đồ Tô tư thái đoan chính, đứng ở một bên chờ người này vừa xuống ngựa liền cười nghênh đón, báo ra danh tính nói rõ ý đồ đến. Nàng thứ nhất là dùng theo nguyên tắc tiên lễ hậu binh, thứ hai là thử tính cách thật sự của đối phương một chút.
Ai ngờ Lục Vân Trạch không nghe tên của nàng còn tốt, vừa nghe liền vẻ mặt chán ghét mặt nhăn mày nhíu, ngả ngớn mà trào phúng liếc mắt đem Đồ Tô đánh giá một chút, Đồ Tô bị ánh mắt của hắn chọc lửa giận phun trào, nhưng nghĩ mình có việc cầu người, đành phải cố nén xuống, miệng nàng chịu đựng, ánh mắt lại không chút nào yếu thế, cũng đem người này từ trên xuống dưới dùng ánh mắt “Thị gian” một lần. (Thị gian: ta đoán là “cường gian bằng mắt” đó các nàng)
Hai người ánh mắt quái dị đánh giá đối phương, cuối cùng dĩ nhiên là Lục Vân Trạch bại trận trước, hắn dời đi ánh mắt, có chút xấu hổ vội ho một tiếng, hừ nhẹ nói: “Quả nhiên là từ thâm sơn cùng cốc đến, không giáo dưỡng, nào có cô nương nhà ai nhìn chằm chằm nam tử như vậy!”
Đồ Tô cười nói tiếp: “Ngươi không xem ta, làm sao biết ta đang nhìn ngươi? Ngươi nếu nhìn ta, lại có thể nào chỉ nói một mình ta không giáo dưỡng? Chẳng lẽ ánh mắt của nam tử chính là chuyên môn xem nữ tử như vậy?”
Lục Vân Trạch câm lặng một chút, lại lần nữa dùng cặp mắt hoa đào kia của hắn đánh giá Đồ Tô một chút nói: “Khá lắm nha đầu nhanh mồm nhanh miệng. Đi đi, hôm nay ta tâm tình không tồi, thuận tiện nghe ngươi nói một chút tìm gia có chuyện gì?” Đồ Tô đành phải đem lời nói vừa rồi lập lại một lần. (Gia này là xưng hô Lục Vân Trạch tự xưng nha!)
Lục Vân Trạch mặt nhăn nhíu, nháy mắt vài cái hỏi: “Nói như vậy, ngươi hiển nhiên là muội muội của người đại ngu ngốc kia?”
“Ca ca ta tên Quan Mao.” Đồ Tô sửa đúng hắn.
“Ta biết hắn gọi Quan Mao, nói đại ngu ngốc đúng là hắn.”
“Xin hỏi Lục công tử vì sao cùng ca ca ta phát sinh tranh cãi?” Đồ Tô tiến thêm một bước hỏi.
Lục Vân Trạch liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút buồn cười hỏi: “Ngươi đây là đang chất vấn ta?”
“Ta là đang hỏi ngươi, không phải chất vấn.”
“Ngươi cũng biết tiểu gia là ai?” (Tiểu gia là Lục Vân Trạch tự xưng nha)
“Thiếu gia ngươi là Lục Vân Trạch, mọi người đều biết.”
“Ha ha. Có chút ý tứ.” Lục Vân Trạch ha ha cười, Đồ Tô hiện tại cũng không có tâm tình cùng hắn vui đùa. Nàng tiếp tục bám riết không tha truy vấn. Lục Vân Trạch chỉ cười mà không trả lời vấn đề của nàng.
Đồ Tô cũng không gấp, lặp lại hỏi: “Xin hỏi ngươi vì sao cùng ca ca ta đánh nhau? Vì sao? Vì sao…” Đồ Tô nhắm mắt theo đuôi đi theo Lục Vân Trạch, Lục Vân Trạch cố tình vẫn không trả lời, hắn đem dây cương giao cho gã sai vặt sau đó, tiếp tục sải bước đi vào trong viện, Đồ Tô ở phía sau theo sát không ngừng.
Lục Vân Trạch càng ngày càng cảm thấy buồn cười, hắn không nhịn được dừng lại cước bộ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đồ Tô, cà lơ phất phơ nói: “Tiểu nha đầu, ngươi đi theo như vậy, người không rõ nguyên nhân còn tưởng rằng ngươi coi trọng bản công tử đấy?”
Đồ Tô không trả lời câu nói của hắn, chỉ tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi: “Ngươi vì sao cùng ca ca ta đánh nhau? Vì sao…” Buồn cười qua đi, hắn lại cảm thấy là tiếng ồn ào vô tận. Lục Vân Trạch nhịn không được nhíu mày lại kêu ngừng. Đồ Tô Không để ý đến hắn vẫn hăng hái hỏi.
Lục Vân Trạch cuối cùng cũng nổi giận, hắn nhịn không được đề cao thanh âm nói: “Ngươi nói là vì sao, ta buổi sáng mang theo gã sai vặt của ta đi ra ngoài dạo, chúng ta đang nói chuyện, ca ca ngươi lại đột nhiên đánh một quyền vào bổn thiếu gia. Chỉ đơn giản như vậy, ngươi vừa lòng chưa?” (QA: tỷ đã hỏi thành công lần 1!)
Đồ Tô không tin: “Không có khả năng, ca ca ta tuyệt đối không phải người cố tình gây sự.”
“Vậy ngươi là nói là ta cố tình gây sự?”
“Đây là chính ngươi nói.”
“…”
“Ngươi ngẫm lại một khắc trước khi hắn đánh ngươi thì ngươi đã nói cái gì?” Đồ Tô hướng dẫn từng bước, làm cho chính hắn nói ra nguyên nhân.
Lục Vân Trạch nhướng mắt hạt châu, nói: “Bổn thiếu gia nói nhiều như vậy, làm sao nhớ rõ ràng được.”
“Ngươi khẳng định nói bậy gì đó cùng ca ca ta có liên quan, ngươi hãy nghĩ lại đi, cẩn thận suy nghĩ.”
Gã sai vặt bên cạnh nhìn không được, tiến lại đây nói thầm với Lục Vân Trạch vài câu.
Lục Vân Trạch lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ (bỗng nhiên hiểu ra), sau đó lại có chút hèn mọn hướng tới Đồ Tô nở nụ cười.
Đồ Tô trực giác nguyên nhân người này bị đánh cùng mình có liên quan.
“Ngươi nghĩ tới?” Đồ Tô hỏi.
Lục Vân Trạch cười xấu xa nháy mắt: “Ngươi xác định ngươi thật sự muốn nghe?”
“Xác định.”
“Là như vậy, ta lúc ấy nói người Quan gia kia quá thích trèo cành cao, một cái thôn cô lỗ mãng mở tiệm ăn, cũng dám vọng tưởng Đại ca của ta… Chính là một đoạn nói như vậy.”
Lục Vân Trạch nhíu mày, liền chăm chú chờ nàng toát ra vẻ mặt thẹn quá thành giận, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
Đồ Tô lại không cho hắn toại nguyện, nàng nhíu mày, bình tĩnh nói: “Ta cũng mới từ trong miệng ngươi biết được ta hóa ra là một người thích trèo cành cao.” Lục Vân Trạch bị lời này khơi mào hứng thú, nhịn không được truy vấn: “Nói như vậy, ngươi căn bản không biết việc này?”
Đồ Tô bĩu môi, thản nhiên nói: “Ta ngay cả Đại ca ngươi là tròn hay là dẹt là đực hay là cái là công hay là thụ cũng không biết.”
Lục Vân Trạch nghe xong lời này vừa muốn cười lại muốn giận, là tròn hay là dẹt, còn công nương. Đại ca sẽ là nương sao? Còn có công cùng thụ lại là cái gì vậy? (QA: ta cười chết mất thui haha)
Đồ Tô thừa cơ nói: “Lục công tử, ngươi xem hai chúng ta huề nhau, ngươi ở ngoài ngàn dặm hủy hoại khuê danh của ta, ca ca ta đánh ngươi một quyền, sau đó ngươi lại còn đánh hắn mấy quyền, hai nhà chúng ta có phải huề nhau hay không?”
Lục Vân Trạch tiếp tục hừ nói: “Huề nhau? Ta cùng hắn trong lúc đó là có thể huề nhau, nhưng là ngươi đừng quên, hắn còn đánh Đại ca của ta một quyền. Đại ca của ta ngươi biết là ai sao?”
Đồ Tô nói tiếp: “Hắn là ai vậy? Không phải là Đại ca ngươi sao?” Lục Vân Trạch lại câm lặng.
“Đại ca của ta thân thể phi thường không tốt, một quyền này thực nghiêm trọng, cho nên ta cũng không có biện pháp.” Nói xong, hắn lắc đầu, xoay người muốn vào cửa lớn.
Đồ Tô đương nhiên không chịu buông tha hắn, nàng khó khăn mới đợi được cơ hội này, nếu lại để cho hắn chạy mất, nàng tìm ai được? Người Lục gia nàng một người cũng không biết, Quan Hậu Cần cùng Đào thị căn bản vô dụng. Kéo dài thêm một ngày, Quan Mao ở bên trong chịu tội thêm một ngày. Không được, nàng hôm nay bất cứ giá nào! Dù sao tính tình Lục Vân Trạch nàng cũng cơ bản thăm dò được. Người này tuy rằng là người ăn chơi trác táng, nhưng bản tính cũng không xấu. Hơn nữa tính cách dáng vẻ hào sảng không kềm chế được, gần như kỳ quái, không làm theo lẽ thường. Đối phó bọn họ, ngươi cũng không thể làm theo lẽ thường, có khi ngươi nhìn giống như đắc tội hắn, kỳ thật là lấy lòng hắn; ngươi thấy giống như lấy lòng hắn, kì thực là đắc tội hắn.
Đồ Tô hiểu rõ vấn đề này, không kịp nghĩ lại, liền một mình bước nhanh xông lên, tiếp tục phát huy ma công của Đường Tăng: “Ngươi nói nhà ta trèo cành cao, nhà ngươi ở Vân Châu, nhà ta ở Quan Lâm trấn cách xa ngoài ngàn dặm, ngươi không biết ta ta không biết ngươi, lại càng không biết Đại ca ngươi là tròn hay là dẹt là đực hay là cái là công hay là thụ, ngươi hủy khuê dự của ta anh ta đánh ngươi, ngươi đánh anh ta, anh ta lại đánh ca ngươi. Ca ngươi cũng hủy thanh danh của ta, cho nên đều huề nhau…” Nàng càng nói càng nhanh, nước miếng giống như suối phun ngày hội cuồn cuộn không ngừng phun ra đến, Lục Vân Trạch kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó không khỏi thân thủ ngăn trở “Mưa phùn” này, Đồ Tô không ngừng lặp lại nói đoạn nói này, không ngừng phun nước miếng ra bên ngoài. Lục Vân Trạch dùng tay áo chắn lên mặt không ngừng lui về phía sau, lui về phía sau, một mực thối lui đến góc tường. Đồ Tô tiếp tục tới gần: “Ngươi nói nhà ta trèo cành cao…”
Người chung quanh đều dừng lại nhìn một màn kinh người này. Lục Vân Trạch lần đầu tiên trong cuộc đời bị người tiếp cận đến hỏng mất, hắn che mặt la lớn: “Ngừng, ngừng! Ngươi, không cần lại đây, lại đến tiếp ta sẽ kêu người!” “Oanh –” Người vây xem nhịn không được cười ha hả.
“Vân Trạch, ngươi nói với nàng, chỉ cần nàng dừng lại, điều kiện gì cũng có thể đáp ứng.” Hốt, một thanh âm trong trẻo ôn nhuận từ trong kiệu truyền ra.