Người báo tang đi mấy ngày, người Đào gia vẫn chưa tới, Giang gia lại đến. Người hầu gã sai vặt Giang gia vừa tiến đến liền tru lên khóc trời đập đất, lại không thấy có mấy người là thật lòng khóc. Bọn họ ngoài miệng còn nói Giang Ninh Hữu là chết cháy ở Quan gia, một mực chắc chắn muốn Quan gia bồi thường. Hai người Quan Hậu Đức Quan Hậu Nghị khi nào thì gặp qua loại trận thế này? Lập tức sợ tới mức ngập ngừng nói không nên lời. Ngô thị lại người chưa thấy qua cảnh đời, luôn luôn chỉ biết là hoành hành trong nhà, vừa thấy những người này cũng sợ tới mức chạy nhanh núp vào.
Ngược lại Hà thị còn tốt hơn một chút, dám chịu đựng sợ hãi, tiến lên đánh khuôn mặt tươi cười nói tốt: “Vài vị tiểu ca, chúng ta đều là nông dân, nào có cái gì có thể bồi. Hơn nữa, công tử nhà ngươi là Đại ca Đại tẩu của ta mang đến thật sự cùng chúng ta không liên quan nha. Công tử các ngươi sau khi tới nơi này, tất cả ăn ở đều là từ Đại tẩu ta an bài, liền ngay cả buổi tối hôm qua nhà chúng ta ở chật hết, ta cùng Đại tẩu nói muốn an bài ta cháu gái Đồ Tô đến phòng ở mới nhà nàng ở, Đại tẩu chết sống không đồng ý, nói sợ ầm ỹ thanh tĩnh của Giang công tử. Bình thường lại càng không cho phép chúng ta đi quấy rầy, không tin ngươi hỏi cháu gái ta một chút.” Hà thị nói xong liền kéo Đồ Tô qua. Đồ Tô đầu tiên là liếc mắt nhìn Hà thị một cái, lời vừa rồi của nàng vì sao tối hôm qua không nói? Trong lòng Đồ Tô đối Hà thị càng thêm khả nghi, nhưng trước mắt ứng phó người Giang gia quan trọng hơn, trước mắt bọn họ là đứng ở trên cùng một chiến tuyến. Nếu thực nói phải bồi thường, sợ là ngay cả Quan Văn Quan Mao bọn họ cũng bị kéo vào.
Bởi vậy nàng liền mang theo khóc nức nở nói: “Các vị tiểu ca, Nhị thẩm ta nói rất đúng. Hết thảy hành tung của thiếu gia nhà ngươi đều là Nhị nương ta an bài. Đương nhiên, nhà ta đối với việc ngoài ý muốn này cũng có trách nhiệm chiếu cố không chu toàn. Nhưng là nhà ta nhiều thế hệ làm nông, tài lực ít, cho dù chúng ta có lòng muốn bồi thường, chỉ sợ các ngươi cũng chướng mắt. Không bằng các ngươi trước đem hậu sự làm thỏa đáng, xong rồi lúc khác lại thương lượng được không? Nếu là lúc này ầm ĩ lên, chỉ sợ người ngoài sẽ nói không để cho người chết yên lòng, chỉ nghĩ tới vàng bạc, không khỏi bất nhã.”
Lúc này có một gã sai vặt hỏi: “Ngươi chính là Đại cô nương Quan gia Quan Đồ Tô?” Đồ Tô trên mặt lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), vội cúi đầu đáp phải.
Gã sai vặt này có đôi mắt nhỏ sáng ngời, cúi đầu sát vào tai một gã sai vặt khác nói nói mấy câu, Đồ Tô chỉ nghe thấy cái gì ” Đào thị ởVân Châu rất có gia sản, trong nhà chỉ có hai cô nương” vân vân. Hai người này châu đầu ghé tai một phen, lại quay sang tiếp tục gặng hỏi Đồ Tô: “Phía trên ngươi là có hai ca ca?”
Đồ Tô trong lòng suy nghĩ đoán ý tứ của hai người, nhất thời đã sáng tỏ vài phần, trong miệng liền đáp: “Hai ca ca ta vì không chịu theo cha ta trở về Đào gia, bị cha ta đánh bị thương nay vẫn ốm đau ở trên giường, nương ta lại có thai trong người hành động không tiện, các ngươi nếu có chuyện gì, theo ta nói là được.”
Gã sai vặt kia ánh mắt lại sáng ngời, hỏi: “Nói như vậy ca ca ngươi cũng không chịu về Đào gia? Chuyện của Đào gia ở Vân Châu kia các ngươi cũng không đi an bài?”
Đồ Tô nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc đáp: “Khi cha mẹ hợp cách nói được rõ ràng, bốn chúng ta đều về nương ta quản. Hết thảy Đào gia đều có hai nữ nhi của Nhị nương ta quản lý, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu? Huống hồ nương ta ngày thường thường dạy chúng ta, không phải của mình một mực không được phép lấy. Đã nhiều ngày nay chúng ta làm xong chuyện tang sự của phụ thân cùng Nhị nương sẽ trở về nhà mình.” Nói xong lại mặt mang bi thương nói: “Nay nhà ta liên tục gặp tang sự, mọi người đều rối loạn trong lòng, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn mong rằng thứ lỗi. Về phần chuyện bồi thường, ba nhà chúng ta sẽ đem hết toàn lực tính toán vay mượn quay vòng, chỉ là thân thích các nhà tất cả đều là sinh kế khóa khăn chì gần đủ ấm no thôi, chỉ sợ tính toán vay mượn cũng không được bao nhiêu, mong rằng các vị đại phát thiện tâm, trở về hướng gia chủ Giang gia nói tốt vài câu, giơ cao đánh khẽ, xem xét miễn giảm thư thả mấy ngày.”
Gã sai vặt kia thấy Đồ Tô nói chuyện có lý có hiểu biết, khiêm tốn cẩn thận, không khỏi khen: “Xem ra ngươi thật là người hiểu được lí lẽ — quả nhiên đồn đãi có sai lầm. Nếu như thế, ngươi cứ yên tâm, Giang gia chúng ta vốn không cần mấy lượng bạc kia, chỉ là tức giận trong lòng khó ra. Nay gặp các ngươi đáng thương như vậy, ta tự trở về cùng Nhị công tử nhà ta báo cáo, hắn từ trước đến giờ vốn thiện tâm chắc chắn sẽ bỏ qua cho các ngươi.” Đồ Tô vừa nghe, trên mặt vội hiện sắc mặt vui mừng, lại tiến lên hướng trong tay gã sai vặt kia nhét một ít bạc vụn, gã sai vặt kia quả nhiên thấy không nhiều, nhưng cũng chỉ là cười cười, cũng không có từ chối.
Hà thị vừa nghe lời này cũng không khỏi vui mừng, liên tục hướng mấy gã sai vặt nói lời cảm tạ. Những người đó cũng không để ý tới nàng, chỉ nói với Đồ Tô: “Còn có một câu, ngươi cứ trở về chuyển lời cho hai ca ca ngươi, nếu bọn hắn có thể đáp ứng, việc này về sau liền cùng các ngươi một chút quan hệ cũng không có.”
Đồ Tô vội hỏi ra sao, người nọ ý vị thâm trường nói: “Không phải đại sự gì, chỉ kêu hai người bọn hắn tự giữ bổn phận, trăm ngàn đừng động tới chuyện nhà — nhất là chuyện đào gia. Nói thật, bọn họ cho dù muốn xen vào cũng vô dụng, chỉ là ta thấy ngươi là người hiểu biết, nhắc trước ngươi một câu thôi.” Đồ Tô trong lòng hiểu được, chỉ sợ người Giang gia là muốn mượn cơ hội chiếm gia sản Đào gia. Nàng nghe vậy trong lồng ngực không khỏi thở ra một hơi, vội vàng ra vẻ sợ hãi đáp ứng.
Mấy người tôi tớ kia lại chuẩn bị một phen, tất nhiên là vừa lòng đến cực điểm. Nhanh chóng lên trấn trên mua một bộ quan tài tốt nhất, đặt lên xe ngựa trở về Vân Châu. Về phần việc bồi thường một mực không nhắc tới. Hai đôi vợ chồng lão Nhị lão Tam Quan gia cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếp theo mọi người lo liệu hậu sự của Quan Hậu Cần cùng Đào thị, bạc làm tang lễ cũng là không có gì khó xử, chỉ đem xe ngựa gia cụ trong phòng ở mới của Quan Hậu Cần bán bớt một nửa là đủ rồi. Hà thị cùng Ngô thị muốn tham chút ngân lượng, vật dụng dùng cho tang sự đều là rẻ nhất, so với tang sự của Quan Diệu Tổ và Cao thị căn bản là không thể đánh đồng. Đợi quan tài mua xong, sau khi đem thi thể nhập liệm (đưa vào quan tài), lại đợi hai ngày, Đào gia vẫn không ai đến, chẳng những không có người đến, ngay cả nha đầu gã sai vặt đi báo tin cũng đều không thấy. Mọi người Quan gia cũng lười đợi thêm nữa, làm cho người ta giúp đỡ Quan Mao đứng lên thủ linh (túc trực bên linh cữu) đánh phiên (nâng cờ hiệu), chôn cất qua loa xây mộ phần mới bên cạnh Quan Diệu Tổ là xong việc. Ngày đưa tang Quan Văn cũng miễn cưỡng đứng dậy đi theo đến, Đồ Tô lại khóc thiếu chút nữa ngất xỉu đi, nhất thời người trong thôn đều khen huynh muội Quan gia hiếu thuận khoan dung.
Về phần một ít gia sản Quan Hậu Cần lưu lại, Quan Mao Quan Văn ngay cả nhắc tới cũng không, Đồ Tô lại ngại xui cũng không nói muốn. Này ngược lại tiện nghi cho hai huynh đệ Quan Hậu Đức, Hà thị cùng Ngô thị thích tham món lợi nhỏ lúc này vì việc nhỏ như mấy cái bàn một cái nồi phí không ít võ mồm, suốt ngày tranh cãi ầm ĩ không ngừng. Đồ Tô mới không đi quản bọn họ. Đem hết thảy sự tình làm xong, người một nhà bọn họ giúp đỡ Quan Văn cùng Quan Văn đáp xe về nhà, hai người Quan Mao Quan Văn an tâm dưỡng thương, thân thể Lâm thị cũng càng thêm không tiện, ở nhà dưỡng thai. Người một nhà lúc này mới hoàn toàn thanh tịnh xuống.
Chỉ có Đồ Tô trong lòng có chút bất an, về sau, nàng lại nhiều lần lặng lẽ đi thiêu hủy địa phương điều tra, lại đem dấu vết nhất nhất trừ bỏ rồi mới có thể an tâm một chút. Đợi mọi việc trong nhà xong xuôi, nàng lại giao cho Quan Trung lấy danh nghĩa việc buôn bán lặng lẽ đi Vân Châu tìm hiểu hành tung thân thích hai nhà Đào Giang. Quả nhiên hai nhà này nay tranh đoạt tài sản giống như gà đen mắt vậy, ai cũng không để ý suy nghĩ nhiều ba người này rốt cuộc là chết như thế nào. Trước tiên là nói về Đào gia kia, khi Đào thị cùng Quan Hậu Cần hạ táng không một ai đến, hiện tại lại đột nhiên toát ra một nhóm lớn thân thích đến, có người xa đến kéo không tới cũng đi theo sáp đến, kêu loạn, ngươi không ngừng kêu ta tranh cướp, nhào lên giống như một đám ruồi bọ nhìn thấy máu vậy.
Hai tỷ muội Quan Minh Châu Quan Minh Mị từ nhỏ được Đào thị nuông chiều, tuy rằng tính tình ngang ngược nhưng đều không có chủ ý lớn gì, hơn nữa tuổi đều nhỏ, trong lúc nhất thời đều bị trận thế này làm cho sợ tới mức không biết làm sao. Hạ nhân Đào phủ cũng không làm chủ được cái gì, có người còn rõ ràng cuốn chút tài vật chạy thoát. Đang khi mọi người ở Đào gia ầm ĩ rối bời, Giang gia kia lại nửa đường đánh đến, chỉ nói Giang Ninh Hữu là vì Đào thị an bài không chu toàn mà chết, nên dùng gia sản Đào gia của nàng làm bồi thường. Giang gia này so với thân thích Đào gia còn hung hãn tuyệt tình hơn, dứt khoát ngay cả cửa hàng phòng ở người hầu đều chiếm. Giang gia thế lớn, họ hàng Đào gia xa xa căn bản không dám chọc, Quan Hậu Cần ngày thường giao du đều là bạn nhậu, lúc này bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của còn làm không kịp, ai chịu bênh vực lẽ phải? Đào lão gia khi còn sống ngược lại có mấy bằng hữu làm ăn buôn bán, nhưng người đi trà lạnh, ai chịu vì một người chết đi đắc tội Giang gia thế lớn kiêu ngạo? Nhất thời mọi người đều là câm như hến, ngồi xem gia sản Đào gia bị chiếm. Hai tỷ muội Quan Minh Châu cuối cùng cũng chẳng biết đi đâu.
Đồ Tô nghe xong chỉ cười cười, Đào thị cái này kêu là tính kế khéo léo, chẳng những sai lầm kéo theo tính mạng hai vợ chồng, ngược lại gia sản nữ nhi cũng bị kéo vào. Nàng dưới suối vàng có linh, không biết có thể tức giận sống lại hay không! Nàng mới sẽ không quản việc này, nàng không đi cắt xén một phen đã xem như nhân từ rồi. Dựa theo những việc hai người Quan Đào thực hiện, nàng trả thù như thế nào đều không đủ. Nhưng nàng nghĩ, oan có đầu nợ có chủ, Đào thị tuy rằng đáng giận đến cực điểm, hai tỷ muội Quan Minh Châu kia cũng không tốt hơn chỗ nào, nhưng dù sao hai người cùng nàng không có thù hận quá lớn. Cho nên nàng cũng không lại đi tìm hai người gây phiền toái, về phần vận mệnh về sau của các nàng như thế nào, vậy phải xem tạo hóa của các nàng.
Lại nói Giang gia kia, Giang Ninh Hữu cũng không có huynh đệ ruột, chỉ có mấy cái đường huynh đệ (anh em họ bên nội). Hắn vừa chết, đã có các đường huynh đệ sớm mơ ước gia sản của hắn cũng nhào lên giống như đàn sói tranh thịt vậy, đem cửa hàng phòng ở các thứ đồ cổ tranh chữ kiều thiếp mỹ cơ trong nhà của hắn đồng loạt chia cắt xong, về sau lại đem những gã sai vặt người hầu giúp đỡ Giang Ninh Hữu làm xằng làm bậy kia cũng kéo ra ngoài bán. Đồ Tô nghe xong không khỏi hết giận, cái này gọi là nhân tiện đều có thiên thu (loại người đê tiện đều sẽ có ông trời thu thập).
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thời tiết ngày lạnh hơn. Thân thể của hai người Quan Mao Quan Văn cũng dần dần khôi phục, thời gian sinh của Lâm thị cũng càng ngày càng gần.
Bởi vì không có ai đến phiền nàng nữa, Đồ Tô cũng đem tâm thu lại, toàn tâm toàn ý suy tính kiếm tiền. Các loại lẩu lò nấu rượu cùng với rượu đế rượu gạo của tiệm ăn Quan gia bán càng ngày càng náo nhiệt hơn, tiền thu trong nhà ngày một nhiều hơn.
Đúng lúc tính toán xong thì Trương môi giới lại tới đây nói cho nàng, phía Đông Nam của Quan Lâm Trấn có một chỗ hoang muốn bán, tất cả có hơn ba mươi mẫu, bên trong có một sườn núi, hai cái hồ nước, hơn mười mẫu ruộng trung đẳng, hơn mười mẫu nương rẫy, còn có vài mẫu hoang, tổng cộng định giá bốn mươi lượng. Đồ Tô nhìn một hồi, cảm thấy thực vừa lòng, lại tranh thủ thời gian rảnh mang theo Lâm thị cùng mấy người Quan Văn xem một hồi, cả nhà cũng đều thực vừa lòng, nàng liền làm chủ mua. Đồ Tô lại nghĩ ở hậu viện tiệm ăn ở dù sao cũng không tiện, liền tính chờ đến đầu xuân dứt khoát xây một tòa nhà khác dựa vào triền núi cùng hồ nước, như vậy cũng rộng hơn một chút. Còn có thể mở rộng phường rượu. Nàng ở nhà là làm chủ quen, chỉ cần không phải quá thái quá, Lâm thị cùng Quan Mao Quan Văn chưa từng không đáp ứng.
Một ngày này, Đồ Tô đang ở trong nhà vẽ bản vẽ nhà mới. Lại thấy cửa tiệm ăn có người thò đầu nhìn vào, hóa ra chính là Ngô thị đã lâu chưa từng tới cửa.
Đồ Tô sửng sốt, không biết người này lúc này đến có ý gì, từ sau khi xảy ra việc của Cao thị và Dương thị, Ngô thị cũng tự giác không đến cửa, cho nên vẫn chưa từng tới nữa. Cho dù một nhà bọn họ có việc đến trong thôn, gặp mặt cũng không nói được mấy câu. Đồ Tô cũng không lạnh nhạt nàng, trên mặt mang theo ý cười cho người mang trà nóng đến, tiếp đón Ngô thị đến trong phòng ngồi.
“Tam thẩm sao lại có thời gian rảnh đến đây?”
Ngô thị cười gượng hai tiếng, ánh mắt nhanh chóng ở trong phòng đánh giá vài lần, nói: “Đại chất nữ, nhìn trong phòng này của các ngươi cũng rất trống trải, sao không thêm chút gia cụ?”
Đồ Tô thuận miệng đáp: “Trước mắt còn không có tiền nhàn rỗi, chờ thêm hai năm rồi nói sau.”
Ngô thị thừa cơ nói: “Muốn ta nói nhà các ngươi cũng thật là, làm ra vẻ kia có sẵn không cần, còn muốn góp tiền đi mua.” Đồ Tô nghe nàng ý ở ngoài lời, dừng lại cười nhìn nàng, chỉ chờ nàng nói tiếp.
Ngô thị cũng không tiếp tục vòng vo, nói thẳng: “Cha ngươi cùng Nhị nương lưu lại những dụng cụ kia, nói lý lẽ có phải nên là hai ca ca của ngươi tiếp nhận đúng không? Nhưng trước mắt lại có người thấy tiền sáng mắt kia đem này nọ đều che giấu đi.” Đồ Tô biết nàng nói tự nhiên là Hà thị.
Trên mặt nàng lại vẫn đang lộ ra một tia hoang mang nói: “Trong phòng kia còn có cái gì sao? Ta nghe người ta nói vì làm tang sự không phải đều đem bán rồi sao?”
Ngô thị lập tức cười nhạt: “Bán? Làm sao có thể bán hết? Cái nữ nhân kia đã sớm chuyển đến trong ổ chuột nhà mình đi. Mấy ngày trước đây khi về nhà mẹ đẻ còn mặc vàng mang bạc đi khoe ra. Trên đường đụng tới Nhị thẩm trước của của ngươi, còn bị nàng hung hăng chế ngạo một chút, hai người thiếu chút nữa là đánh nhau…” Ngô thị càng nói càng sinh động như thật, nói đến một nửa lập tức ý thức được mình lạc đề, vội vàng lời nói kéo về, tiến sát đến trước mặt Đồ Tô hạ giọng nói: “Đại chất nữ, ta nghe nương Xuân Hồng nói, đêm cha ngươi gặp chuyện không may đó, ngươi nói ngươi muốn đến nhà Tề thẩm nhủ cùng Xuân Hồng, nàng không cho cuối cùng lại an bài cho ngươi đến phòng củi phải không?” Đồ Tô nghe nói như thế, trong lòng rùng mình. Trên mặt vẫn là như thường, không chút để ý đáp: “Xác thực có việc này, lúc ấy nàng nói, trên người ta mang đồ tang đến nhà người khác không tiện, ta vừa nghĩ cũng phải, liền ấn theo an bài của nàng ngủ ở phòng củi.”
Ngô thị hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, lời này ngươi cũng tin? Mặc dù ngươi không tiện đến nhà Tề thẩm ngươi, chẳng lẽ theo ta hoặc cùng bọn muội muội ngươi chen cùng một gian cũng không được sao? Ta nói với ngươi chuyện này có cổ quái.”