Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 70: Huynh đệ mật đàm



Lục đại phu nhân vốn đối với Điền lang trung là bán tín bán nghi, lúc này thấy tình trạng như vậy của Lục Vân Nham, trong lòng đã muốn tin hơn phân nửa. Trong lòng bà vừa phẫn nộ lại lo lắng, phẫn nộ con chịu thua kém, lại còn thật sự đi vì nữ tử như Quan Đồ Tô thương tâm thành bệnh, nhưng bà lúc này lại không thể tiếp tục trách cứ hắn, đành phải âm thầm nhịn xuống. Thầm nghĩ chờ thân thể Lục Vân Nham vừa tốt hơn một chút liền quay về Vân Châu, có lẽ để cho hắn tiếp tục đọc sách hoặc là lấy vợ, hoàn toàn chặt đứt ý niệm này trong đầu hắn.

Lục đại phu nhân vẫn ở trong này rối rắm ảo não không thôi, Lục Vân Trạch vội đi lên khuyên giải. Lại xung phong nhận việc nói để hắn đến giải quyết tâm sự của Đại ca, Lục đại phu nhân trước mắt cũng không có biện pháp khác đành phải theo hắn đi.

Lục Vân Trạch vào phòng Lục Vân Nham, nhẹ nhàng đóng cửa, đi vào trước giường hắn, thanh thanh cổ họng đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta biết tâm bệnh của Đại ca ở đâu? Là vì một nữ tử, hơn nữa ta còn biết cô nương kia là ai.” Lục Vân Nham được nghe lời ấy lại ho khan vài tiếng, hơi hơi đỏ mặt lên nói: “Nhị đệ, đệ đừng đem ta ra trêu ghẹo. Ta hiện tại tâm phiền ý loạn, không có  thời gian nói giỡn với đệ.” (QA: Nói thật là ta thật sự k thích loại nam nhân yếu đuối như thế này, có chuyện gì chỉ biết thương tâm thành bệnh, thế chuyện để lại cho ai tới giải quyết, ta là hận nhất hình tượng Lâm Đại Ngọc này aaaa!)

Lục Vân Trạch cười hì hì nói: “Đại ca sở dĩ phiền lòng, còn không phải bởi vì không nghĩ ra cái biện pháp đẹp cả đôi đường?” Lục Vân Nham nghe trong lời của hắn có ẩn ý, vội giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Nhị đệ nhưng là có cái ý tưởng gì?”

Lục Vân Trạch lúc này cũng lười thừa nước đục thả câu, hắn cười hắc hắc nói: “Biện pháp ta tự nhiên là có. Chẳng qua trước tiên lúc này, ta phải xác định trước một chút tâm ý của Đại ca.” Lục Vân Nham vừa nghe tới đây, lại bắt đầu có chút không được tự nhiên.

Lục Vân Trạch nói kích thích hắn: “Đại ca huynh đường đường một cái nam nhi như thế nào giống như nữ tử khuê các vậy, uốn éo ngượng ngùng. Hai ta là huynh đệ, cũng không phải người ngoài, chuyện của ta huynh tất cả đều biết, chuyện của huynh lại có cái gì không thể nói với ta!” Lục Vân Nham cười khan một chút, vẫn là trầm mặc không nói.

Lục Vân Trạch đứng dậy, ở trong phòng ung dung bước đi, vòng vo vài vòng, đột nhiên quay đầu hỏi: “Đại ca huynh trước suy nghĩ cẩn thận, huynh đến tột cùng thích đồ Tô cô nương bao nhiêu?”

Lục Vân Nham cúi đầu trầm mặc sau một lúc lâu, mới dùng thanh âm cực thấp nói: “Thực, thích.”

Lục Vân Trạch cố nén cười, chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại, tiếp tục nghiêm trang hỏi: “Vậy Đại ca là muốn cưới nàng làm thiếp hay là làm thê?” Lục Vân Nham sửng sốt một chút nói: “Ta tự nhiên là muốn lấy nàng làm vợ. Tính tình của nàng làm thiếp là không thể, nhưng là chỗ mẫu thân ta…” (QA: Tức là ngươi cũng sẽ cưới thiếp đi!? Lăn cho ta!)

Lục Vân Trạch gật gật đầu: “Đại ca cần phải hiểu rõ chứ, nếu là làm thê, một cửa Đại bá mẫu kia không dễ qua. Nếu là làm thiếp, một cửa Đồ Tô cô nương kia không dễ qua.” Lục Vân Nham vừa nghe hắn nói cũng càng thêm do dự không yên, suy tư thật lâu sau mới nói: “Trở ngại trước mắt của ta là làm sao vãn hồi ấn tượng của Đồ Tô ở trong mắt mẫu thân ta. Vốn mẫu thân trước đó đã nghe nói qua rất nhiều lời đồn của nàng, ta vốn nghĩ đợi bà vừa thấy người thực lời đồn đãi sẽ tự sụp đổ, ai ngờ lại phát sinh biến cố bực này, nay làm thế nào cho phải?” (QA: Hờ hờ! Hai tên này làm như Đồ Tô cũng thích LVT kia rùi ấy!)

Lục Vân Trạch cười nói: “Con đường này của huynh nhất định không thể thực hiện được, lấy hiểu biết của ta đối với Đồ Tô, để cho nàng cúi đầu xin lỗi là tuyệt không có khả năng. Huynh xem nàng ở trong nhà của chính mình, cha mẹ huynh trưởng đều toàn là nghe theo nàng, nghiễm nhiên là một tiểu bá vương. Ta còn nghe người ta nói, nàng ngay cả cha ruột của mình đều dám phản kháng. Người như vậy huynh có thể nào trông cậy vào nàng có thể cúi đầu?” Lục Vân Nham sau khi nghe được một câu phía sau, trong lòng có chút không vui nói: “Đồ Tô tuy rằng tính tình có thiếu sót, nhưng xem cách làm người làm việc của nàng, cũng là cô nương thiện lương rộng lượng. Nàng đối với bố dượng mình có thể hiếu kính như thế, huống chi là cha ruột! Ta tuyệt không tin có chuyện như vậy. Nhị đệ, này đều là phụ nhân họ Đào kia chửi bới Đồ Tô, đệ làm sao có thể tin chứ. Tục ngữ nói, lời đồn chỉ cho trí giả. Chúng ta không thể tiến đến ngăn cản đã là không thỏa đáng, có thể nào lại thêm miệng tương truyền chứ.” Lục Vân Trạch nghe vậy trên mặt không khỏi đen, bất đắc dĩ nói: “Được được Đại ca, chúng ta trước không nói cái này. Chỉ nói làm sao có cách giải quyết.” (QA: Haiz! Tên này là thực sự thích Đồ Tô tỷ sao!? Hắn nghĩ ai cũng có thể được lớn lên trong hoàn cảnh sung sướng được bao bọc đến nỗi yếu ớt như hắn à!? Đồ Tô mà lấy hắn đúng là bất hạnh, sống bao giờ cho hết đời với thằng chồng nhu nhược ngu hiếu cùng bà mẹ chồng kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt kia!)

Lục Vân Nham buông tay nói: “Ta không phải đang hỏi đệ sao?”

Lục Vân Trạch ưỡn ưỡn ngực, xuất ra tư thái đã định liệu trước, nói: “Trước mắt ta thật là có một cái biện pháp.”

Mặt Lục Vân Nham lộ ra sắc mặt vui mừng vội hỏi là cái gì, Lục Vân Trạch nghiêng tai nghe xong động tĩnh ngoài cửa, thấy thật sự không có người, liền yên lòng tiến lên vài bước, đưa lỗ tai đi qua, như thế như vậy nói nhỏ một trận. Lục Vân Nham đầu tiên là cao hứng sau đó lại là do dự, cuối cùng giận dữ nói: “Này… Chỉ sợ không ổn đi. Ta có thể nào lừa gạt mẫu thân mình!” (QA: Ta thật sự muốn nói tục! Tên này cút nhanh cho ta trước khi ta k chịu nổi!)

Lục Vân Trạch vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đại ca, làm quân tử phải hiểu được biến báo. Khổng thánh nhân còn từng nói hoảng sợ sẽ lừa gạt người kìa. Đây là biện pháp cuối cùng, Đại ca nếu không đồng ý, ta cũng không nghĩ ra cách nào nữa.” Lục Vân Nham cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát mới hạ quyết định quyết tâm: “Liền ấn đệ nói làm đi.”

Lục Vân Trạch tự đắc cười cười lại bổ sung nói: “Nhưng mà, này còn không phải là quan trọng nhất, Đại ca nên nghĩ tốt đường ra về sau, cho dù việc này thành, Đồ Tô cô nương cũng đáp ứng rồi, các ngươi về sau làm sao bây giờ? Nếu là vẫn ở tại trong phủ sợ là còn muốn có phiền toái.”

Lục Vân Nham nghĩ nghĩ nói: “Ta khi ở kinh thành, nghe nói đồng môn nói, nay Thánh Thượng vừa mới đăng cơ, cực cần nhân tài, hắn đợi sau khi thời cuộc ổn định liền muốn ở trong thanh niên sĩ tử cả nước chọn một nhóm người đến địa phương khác bổ nhiệm. Dù sao ta đã có công danh cử nhân trong người, đến lúc đó lại phiền toái ân sư chu toàn một hai, hy vọng quận huyện cao tất nhiên là không dám nghĩ, nhưng huyện xa xôi nghèo khổ này cuối dù sao vẫn có chỗ của ta. Đến lúc đó vừa nhận được ủy nhiệm, mẫu thân tất sẽ không nói cái gì, ta mang theo gia quyến đi nhậm chức là được.” Lục Vân Trạch khẽ gật đầu, biện pháp này cũng là có thể làm, không thể trêu vào, trốn còn không được sao?

Hai vấn đề đều giải quyết, còn lại một cái cũng là chính yếu nhất, đó chính là tâm tư của Quan Đồ Tô đến tột cùng đối Lục Vân Nham như thế nào.

Lục Vân Nham thẳng đến lúc này mới phát hiện, hắn dường như đem một cái quan trọng nhất xem nhẹ. Hắn lúc này cũng bất chấp xấu hổ, thực mất tự nhiên hỏi Lục Vân Trạch: “Cái kia, Nhị đệ, đệ kinh nghiệm dày dặn, ngày thường lại am hiểu kết giao các loại nữ tử, theo đệ thấy, nàng đối ta đến tột cùng như thế nào?”

Lục Vân Trạch nghe nói như thế cũng có chút không được tự nhiên, đây là khen hắn sao? Nhưng mà, nhớ tới đối phương là một bệnh nhân, hắn tạm thời nhịn đi. Nghĩ đến đây, hắn hơi trầm ngâm, chậm rì rì nói: “Nói thật, ta nhìn không ra được Quan cô nương đối Đại ca có tình ý.” Lục Vân Nham vừa nghe không khỏi có chút uể oải. Lục Vân Trạch nói xong câu này, lại đem chuyện vừa chuyển nói: “Nhưng ta cũng nhìn không ra, nàng đối Đại ca vô tình.” Lục Vân Nham tâm lại lần nữa khôi phục lại đây, thầm nghĩ, này không phải tương đương chưa nói sao?

Lục Vân Trạch hơi hơi trêu chọc Lục Vân Nham một chút, trong lòng vui sướng rất nhiều, vội vàng nghiêm túc nói: “Việc cấp bách, Đại ca là trước dưỡng tốt thân thể, đi theo bá mẫu cùng nhau về Vân Châu, sau đó viết thư cho ân sư trong kinh, cầu lão nhân gia hắn hỗ trợ. Đồng thời bắt đầu thực thi phương pháp thứ nhất chúng ta mới vừa nói, đợi việc này có hiệu quả, trong kinh cũng nên có tin tức. Sau đó hai bút cùng vẽ, làm việc vui, hoả tốc rời đi.” Lục Vân Nham gật đầu tán thưởng, nhưng là, việc này dù sao cũng phải được nhà gái đồng ý. (QA: Hờ hờ! Đi đi đi đi! Đi xong quay lại Đồ Tô tỷ đã là người của Tô ca rùi hahahaha!)

Lục Vân Trạch vừa thấy Đại ca lão thành ổn trọng gấp gáp thành như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ, vội cười bổ sung: “Đại ca, vừa rồi ta đó là chọc huynh, theo ta thấy, Đại ca tuyệt đối là con rể được chọn tốt nhất của Quan gia. Ta nhưng là nghe nói, một năm gần đây người tới cửa cầu hôn không ít, nhưng không một ai có thể cùng Đại ca đánh đồng. Hơn nữa, Nhị ca Quan Văn của nàng tôn sùng huynh, Lâm bá mẫu thích huynh, đồ Tô cô nương cũng không chán ghét huynh, chỉ dựa vào ba điểm này, bỏ huynh thì chọn ai?” Lục Vân Nham vừa nghe trên mặt sắc mặt vui mừng càng tăng lên. (QA: Quá tự tin tự cho là đúng sẽ thất vọng càng nhiều a!)

Hai người lại thì thầm thương lượng nhiều việc nhỏ không đáng kể, càng nói càng cao hứng, Lục Vân Nham bất giác có chút đói bụng, Lục Vân Trạch nhân cơ hội cho người bưng đồ ăn vào nhà, hai người vừa nói vừa ăn. Ăn xong một bữa cơm, Lục Vân Nham cũng tinh thần rất nhiều. Khi Lục đại phu nhân lại đến nhìn hắn, thấy con quả nhiên tốt hơn không ít, đối Lục Vân Trạch cũng càng thêm hòa ái dễ gần, vẻ mặt hiền lành nhìn hắn nói: “Ta vẫn lo lắng Đại phòng ít con cái, Đại ca cháu không có huynh đệ giúp đỡ, nay xem ra đúng là một hồi lo lắng vu vơ, xem các ngươi lúc này tình cảm sâu sắc thân thiết, sợ là huynh đệ ruột cũng có không bằng đâu.” Lục Vân Trạch vốn đã nhu thuận, lại khiêm tốn một phen, thuận tiện không dấu vết vỗ mông ngựa Lục đại phu nhân một trận. Lục đại phu nhân nghe được là tâm hoa nộ phóng, càng xem Lục Vân Trạch càng thuận mắt. Ngay cả việc hắn trước kia lừa gạt con mình rời nhà trốn đi cũng đã quên hơn phân nửa.

Ba người nói trong chốc lát, Lục Vân Nham bắt đầu có chút mệt mỏi, Lục đại phu nhân phân phó hắn hảo hảo nghỉ ngơi, kêu Lục Vân Trạch đến trong phòng mình hỏi.

Lục Vân Trạch không đợi bà hỏi tỉ mỉ liền nửa thật nửa giả đem chuyện tình mới vừa rồi nói ra: “Ta vừa mới khuyên Đại ca nói, ‘Đại ca làm cái gì vậy, huynh xem xem bá mẫu không nề hà lao khổ ngàn dặm quan tâm, huynh cứ như thế này báo đáp bá mẫu sao? Làm cho bà luôn lo lắng hãi hùng, ăn không ngon, ngủ không yên.’ Đại ca vội nói, ‘Thật sự không có việc gì, chỉ là đêm qua ngẫu nhiên cảm phong hàn, rất nhanh là tốt rồi…’ ”

“Ngươi có từng hỏi ra Nham nhi đến tột cùng là có tâm sự gì?” Lục đại phu nhân thấy Lục Vân Nham không có việc gì, trước mắt liền quan tâm đến vấn đề này.

Lục Vân Trạch trong lòng giống như gương sáng, tự nhiên biết thâm ý trong lời nói của Lục phu nhân. Vội nói: “Hắn lúc đầu không chịu nói, cuối cùng không chống đỡ được ta cứng rắn quấy rầy, vẫn là ấp a ấp úng nói ra.”

“Hắn rốt cuộc nói gì đó?” Lục đại phu nhân ngữ khí có chút vội vàng.

“Hắn nói hắn tối hôm qua luôn luôn nghĩ tới ba việc, thế cho nên tâm tư tích tụ, đêm không thể ngủ. Nhất là chúng ta năm trước đi ngang qua nơi đây, tình cảnh vội vàng, người Quan gia không thiếu nhiệt tâm hỗ trợ, vừa là đưa ăn đưa mặc lại là mời lang trung điều trị, vốn đang nghĩ ít lâu sau báo đáp, ai nghĩ tới bá mẫu không biết nghe người nào xúi giục, đối người Quan gia có điều hiểu lầm, nay nhưng lại biến thành này cục diện khó chịu nổi, Đại ca vừa không đành lòng oán trách bá mẫu, biết này hết thảy đều là vì tốt cho hắn, nhưng lại thấy thẹn với người Quan gia.” Lục đại phu nhân nghe nói như thế, có chút không dễ chịu. Muốn phát giận lại không thể, dù sao Lục Vân Trạch chỉ là thuật lại lời con nhà mình nói.

Lục Vân Trạch làm bộ như không thấy được Lục đại phu không dễ chịu, tiếp tục nói: “Hai là, Đại ca cảm thấy bá mẫu nhiều năm vất vả lo liệu, mà thân thể hắn rất thua kém, cuối cùng chỉ trúng cái cử nhân, công danh không thuận, tiền đồ mê mang. Nếu là chính mình lại tiếp tục như vậy, bá mẫu về sau dựa vào ai?” Một phen nói này lập tức chạm đến tâm khảm của Lục đại phu nhân, hai mắt của bà không khỏi đỏ lên, trong mắt ẩn có ẩm ướt. Lục Vân Trạch cảm thấy chính mình quá tay, lập tức nói lời hay khuyên bảo.

Lục đại phu nhân cũng không muốn ở trước mặt vãn bối rơi lệ, vội âm thầm nhịn xuống, khàn khàn hỏi: “Còn có đâu?”

Lục Vân Trạch nói: “Còn có, Đại ca nói hắn lớn như vậy, chỉ có đoạn thời gian đầu năm kia, thân thể tinh thần tốt nhất, còn nói toàn là vì gặp vị đạo sĩ kia trong kinh, nay không biết sao, thân thể lại có dấu hiệu khôi phục nguyên trạng, cho nên hắn nhất thời sốt ruột, hơn nữa suy nghĩ quá mức, lúc này liền tăng thêm bệnh.” Lục đại phu nhân nghe hắn một chút cũng không nhắc tới chuyện Quan Đồ Tô, trong lòng không khỏi buông ra một ngụm khí lớn, ngược lại lại nghĩ đến, đều tự trách mình lo nghĩ lung tung, con trai của bà làm sao có thể sẽ coi trọng một cái nữ tử hương dã thô bỉ như thế? Nếu so về diện mạo tính tình tài hoa, trước không nói trong kinh, chỉ trong thành Vân Châu cũng có xấp xỉ một nghìn cái còn hơn hẳn nàng. Nàng tính cái gì? Cũng chỉ có chính nàng mới tự đem mình làm bàn đồ ăn. Nghĩ xong này đó, bà vội vàng hướng Lục Vân Trạch hỏi thăm chuyện đạo sĩ trong kinh kia.

Hai người đang nói, chợt nghe gã sai vặt báo lại nói, Quan Văn đến thăm Lục Vân Nham. Lục đại phu nhân tuy rằng không vui, nhưng ngẫm lại đối phương quả thật không thiếu chiếu cố hai huynh đệ này, lại vừa nghe tới không phải Đồ Tô, trong lòng cũng chậm rãi bình thường trở lại. Liền phân phó Lục Vân Trạch đi tiếp đón, chính mình cũng không có ra mặt.

Đồ Tô sớm nghe nói chuyện Lục Vân Nham bị bệnh, nhưng nàng không nghĩ đi chạm vào khó chịu, hơn nữa người này luôn sinh bệnh, cũng không phải đại sự, cho nên khi Quan Văn cùng nàng nói đến chuyện đi thăm, nàng liền để cho Quan Văn thay mặt cả nhà đến. Mặc kệ đối phương tiếp hay không, nhà nàng cũng coi như hết tâm.

Nàng thì tự mình lại đi phía nam trấn giám sát công nhân xây phòng. Bánh Bao đã sắp đầy tháng, Đồ Tô lại giúp đỡ Lâm thị đem lễ đầy tháng của Bánh Bao làm đơn giản một chút. Tề thím Lưu nãi nãi tính cả vài cái thân thích bên ngoài của Đồ Tô đến đây, vô cùng đơn giản tùy lễ ăn một bữa cơm đi về. Quan Hậu Tề cũng đem tiệm rèn giao cho tiểu nhị để ý, hắn mang theo Quan Mao đi hỗ trợ xây phòng ở làm gia cụ bận rộn quên trời đất. Quan Văn đi gặp hai huynh đệ Lục gia, khi trở về lại mang đến lễ đầy tháng của hai người gửi cho Bánh Bao.

Ngày hôm sau, đoàn người Lục gia liền khởi hành về Vân Châu. Bởi vì đi rất sớm, Quan gia cũng không có ai đi tiễn. Lâm thị vốn cũng cảm thấy Lục Vân Nham làm người không tồi, nay vừa thấy tình hình này, lại việc đem tâm tư thu trở về. Chỉ mở to hai mắt tiếp tục tìm kiếm chọn lựa con rể.

Đồ Tô bận rộn xong chuyện thôn trang lại nhớ tới trong nhà, giống thường ngày thường ngồi ở trên quầy, vừa nghe thực khách nói chuyện phiếm vừa ghi chép sổ sách. Quan Trung mấy ngày nay vẫn làm người ẩn hình lúc này lại đang cầm một bao đồ cháu ngoại trai Tứ đại gia hắn gửi tới từ kinh thành mặt mày hớn hở.

“Tiểu thư, ngài nếm thử, đây là đặc sản từ kinh thành gửi tới, ăn ngon lắm nga.” Đồ Tô tiếp nhận đến một bao quả mơ cùng thịt khô, ăn lên. Quan Trung vẫn đứng bất động, xả vài câu nhàn thoại, lại lặng lẽ nói: “Tiểu thư, trong thư cháu ngoại trai của Tứ đại gia ta nói rất nhiều chuyện tình trong kinh thành.” Đồ Tô vẻ mặt tò mò hỏi: “Đều nói gì đó?”

Quan Trung nói: “Nay Thánh Thượng muốn chăm lo việc nước, chỉnh đốn triều cương. Đầu tiên là Vương tướng bị tra ra ba mươi điều tội trạng, mỗi điều là thật. Vương gia bị xét nhà, nam nhân chặt đầu, gia quyến nhập nô tịch.” Quan Trung vừa nói vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của Đồ Tô.

Đồ Tô vỗ án nói: “Làm tốt lắm! Nên như vậy.” Quan Trung cực kỳ đồng ý cười cười.

Đồ Tô đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, thiếu gia nhà ngươi nên đã trở lại đi?”

“Đúng vậy đúng vậy, lập tức trở về.” Quan Trung đang cao hứng, Đồ Tô này vừa hỏi, hắn lập tức không lưỡng lự đáp đi ra. Nói xong, hắn mới cảm thấy không ổn, hối hận tới muốn đem đầu lưỡi cắn đứt, hắn muốn đi giải thích, lại sợ càng tô càng đen. Đồ Tô mưu kế thực hiện được, cũng không tiếp tục để ý đến hắn, chỉ ăn thịt khô một khối tiếp một khối, vẻ mặt bí hiểm cười.

Quan Trung sờ sờ đầu, trong lòng thầm nghĩ: hai người này có đôi khi như thế nào giống nhau như vậy chứ. Rốt cuộc là ai học ai?

Từ sau khi cả nhà Lục gia rời đi, cả nhà Đồ Tô lại sống cuộc sống bình tình như bình thường. Nàng mỗi ngày không phải đi thôn trang trông coi, chính là đi theo hai ca ca đến ngoại ô cưỡi lừa dạo chơi, hoặc là trở về đùa với ấu đệ, hoặc là ngồi ở chỗ quầy nghe những thực khách kia nói chuyện tào lao trời nam đất bắc. Nhưng ngày lành không quá mấy ngày, nhà nàng lại vội vàng loạn lên. Lần này cũng không phải là nhà nàng xảy ra chuyện, mà là toàn bộ dân gian đều loạn lên.

Hóa ra là không biết ai truyền ra nói là tân hoàng đăng cơ, hậu cung trống không, cần tuyển nữ tử đàng hoàng, làm phong phú hậu cung. Phàm là cô nương từ ngoài mười ba đến dưới mười tám bộ dáng đoan chính chưa đính thân đều phải trước đó đưa đến bản huyện đưa tuyển. Này đó dân chúng tóc húi cua vừa nghe đều sợ hãi, một đám đều chạy nhanh vội vã gả nữ nhi cưới vợ. Lúc đầu, Đồ Tô một mình an ủi Lâm thị nói khả năng chỉ là tin vịt. Nhưng theo trạng thái càng lúc càng lớn, Lâm thị cũng bắt đầu ngồi không yên, nghĩ vạn nhất là thật thì làm sao bây giờ. Hai nữ nhi của mình đều đến tuổi. Lúc này nữ nhi nhà có quyền có tiền đều có phụ huynh suy nghĩ chu toàn, nhà nàng có năng lực dựa vào ai?

Nghĩ như vậy, cũng không ngheo Đồ Tô ra sức khuyên nữa, liền cũng theo mọi người chung quanh hỏi thăm. Bất đắc dĩ Lâm thị liên tục xem mặt mấy nhà đều không hài lòng, khi đang sầu khổ, chợt có tiểu nhị báo lại nói, Tiền bà mối trấn trên đến đây. Lâm thị vừa nghe bất giác hỉ thượng đuôi lông mày, vội vàng tiến ra đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.