Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 73: Phu quân



Tô Trung Thần liếc mắt nhìn Quan Trung một cái, dùng ngữ điệu vân đạm phong thanh nói: “Gấp cái gì!” Quan Trung gấp đến độ giậm chân, há mồm muốn tiếp tiếp tục khuyên nữa lại cảm thấy trước mắt không có thuận tiện, hắn nghĩ nghĩ liền ngoắc tay kêu một tiểu nhị tới chỉ nói hắn đến trong nông trang phía nam làm việc, làm cho hắn ta nếu rảnh thì nói cho chủ mẫu một tiếng. Dặn dò xong, Quan Trung liền nhanh như chớp chạy tới. Tô Trung Thần nhìn bóng dáng của hắn ta không khỏi cười lắc đầu, hắn đột nhiên rất muốn hỏi Quan Trung rốt cuộc bởi vì sao muốn hao tâm tổn trí tác hợp ha người bọn họ? Chỉ tiếc hắn vừa nổi lên ý niệm này trong đầu, thì đối phương đã rời khỏi tầm mắt của hắn.

Thời gian ước chừng một nén hương, ba người Lục Vân Nham cùng Quan Văn đi ra.

Lúc này cảnh vật đã hoàn toàn không giống. Hai bên đường cây cối đâm trồi nảy lộc, cành lá mềm mại lay động theo gió ở trong gió xuân ấm áp, trăm hoa khoe sắc, ong bay bướm lượn, một mảnh sức sống dạt dào, làm cho người ta vừa thấy không khỏi vui vẻ thoải mái.

Lục Vân Nham thưởng thức màu xanh khắp nơi, hoa tươi khắp núi này, trên mặt lộ vẻ tươi cười say mê, trong đầu hắn không khỏi hiện lên thân ảnh một người. Hắn đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Lệnh muội có phải sinh ra ở mùa xuân không?”

Quan Văn hơi hơi sửng sốt, lập tức hiểu được đối phương hỏi là Đồ Tô, liền cười đáp: “Đúng vậy, Đại muội sinh ra ở mùng chín tháng giêng.” Lục Vân Nham mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì nữa. Quan Văn vốn tưởng rằng hắn còn có câu sau, chỉ lẳng lặng chờ, ai ngờ đối phương chính là cười lại không nói tiếp. Hắn không khỏi cười khan một tiếng, một bên Lục Vân Trạch thấy tình hình này, cũng nhịn không được cười trộm trong lòng.

Khi Đồ Tô nhìn thấy ba người, nhìn thấy đó là tình cảnh quái dị như vậy: ba người sóng vai đi tới, trên mặt đều mang theo cười, nhìn kỹ lại cười đến không giống.

“Lục công tử, Nhị ca các ngươi đến đây.” Đồ Tô đã chạy tới hô.

“Ân, ta dẫn bọn hắn đến xem phòng ở xây thế nào, Lục Đại ca chính là công lớn thần mà.”

“Cũng đúng, chỉ là còn chưa có trang trí xong đâu. Vào xem trước đi.”

Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, Đồ Tô đi rất nhanh, Lục Vân Nham cũng theo sát sau nàng, Quan Văn cùng Lục Vân Trạch không biết có phải cố ý hay không, càng đi càng chậm, song phương dần dần rớt ra khoảng cách.

Đồ Tô nghiêng đầu hỏi Lục Vân Nham: “Nghe nói ngươi thời gian trước bị bệnh? Hiện tại tốt hơn chưa?”

Lục Vân Nham vội đáp: “Đã tốt lắm.”

Đồ Tô thuận miệng an ủi nói: “Ngươi về sau đi ra vận động nhiều một chút, đừng luôn buồn ở trong phòng đọc sách, chậm rãi thì tốt rồi.” Lục Vân Nham nghe được nàng cẩn thận an ủi chính mình, chỉ cảm thấy trong lòng giống như được gió xuân phất qua cực kỳ ấm áp thoả mãn. Hắn thầm nghĩ: quả nhiên lời đồn đãi không thể tin nhất. Mọi người đều nói nàng hung hãn dị thường. Ai ngờ nàng cũng là một người tri kỷ như thế.

Đồ Tô căn bản không biết một câu an ủi bình thường của mình nhưng ở trong mắt đối phương lại biến thành đại biểu cho tri kỷ cẩn thận. Xem ra, cùng là một câu ở người khác nhau nghe tới hàm nghĩa đều không giống nhau, mọi người luôn thích đem ý tứ chủ quan mà mình muốn tăng thêm đến trong trong lời nói của đối phương.

Hai người nói xong liền đi tới tây viện mà Quan Văn ở, Đồ Tô cười chỉ vào mấy gian phòng ở vừa xong nói: “Bên này là nơi Nhị ca ta ở, về sau các ngươi lại đến là có thể ở nơi này.” Lục Vân Nham nghe được nàng ngay cả nơi về sau mình đến ở đều đã nghĩ tốt, trong lòng lại nổi lên gợn sóng.

Hắn nhìn xem bốn phía yên tĩnh không người, gió xuân hiu hiu, chim hót chiêm chiếp, Lục Vân Trạch cùng Quan Văn cũng không có theo tới, lại nhìn trước mắt nữ hài cười nói dịu dàng nhìn chính mình. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, liền không tự chủ được thốt ra: “Kỳ thật, ta thời gian trước không phải thực sự bị bệnh, mà là có ẩn tình khác.”

“Nga?” Đồ Tô thực tự nhiên hỏi lại một câu.

Lục Vân Nham đã được cổ vũ, liền đỏ mặt cố lấy dũng khí rất lớn, đứt quãng nói ra: “Mẫu thân ta bởi vì nghe lầm lời gièm pha, hiểu lầm nàng. Ta giải thích rõ ràng với bà… Ai biết mẫu thân lại nói số mệnh của nàng rất… Kỳ lạ, e rằng không hợp với ta…” Đồ Tô thấy hắn nói ấp a ấp úng, trong lòng có chút kỳ quái, liền cười nói: “Không có việc gì, những đạo nhân ấy tất cả đều là nói điều không may để lừa bịp tiền tài, tin hắn làm cái gì!”

Lục Vân Nham vội giải thích nói: “Ta, tất nhiên là không tin, thế nhưng trưởng bối trong nhà luôn luôn tin cái này. Cho nên ta liền cả gan cũng mời đạo sĩ kia nói… Nói ta và nàng nhân duyên đã định từ kiếp trước, ta sẽ dựa vào nàng mà thân thể khoẻ mạnh, số làm quan, ta lại sợ mẫu thân không tin, từ nơi này trở về liền cố ý giả bệnh… Sau đó mẫu thân cũng tin…” Lục Vân Nham nói xong lời cuối cùng, sắc mặt đã hồng đến giống như gan heo vậy.

Đồ Tô còn lại là một đầu hắc tuyến, nàng suy nghĩ một lát, chậm rãi hiểu được. Hóa ra người này là đang hướng nàng thổ lộ! Trong lúc nhất thời nàng cũng có chút tư duy hỗn loạn, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, hôm kia nàng vừa đem hắn vào người có khả năng lựa chọn nhất, hôm nay hắn liền thổ lộ, điều này làm cho nàng rất không có tư tưởng chuẩn bị. Ấn theo điều kiện toàn diện mà nói, hắn cũng là không tồi. Đáng tiếc, gia đình của hắn…

Lục Vân Nham thấy Đồ Tô cúi đầu không nói, nghĩ đến nàng là thẹn thùng. Vội liên thanh xin lỗi: “Ta cũng biết nói như vậy rất đường đột, nhưng hôm nay là thời điểm phi thường, cho nên ta mới vội vàng tới, sợ cũng đi theo sốt ruột giống như người bên ngoài. Ngươi trước hết suy nghĩ, nếu là cảm thấy… Cảm thấy chúng ta coi như phù hợp, ta muốn đi mời bà mối…” Đồ Tô nhíu mày lại, thầm nghĩ: người này cũng quá nóng nảy, bên này vừa thổ lộ, bên kia muốn đi tìm bà mối. Nàng lại nghĩ tới, nam nữ cổ đại trước hôn nhân tiếp xúc ít đến đáng thương, cho nên mới có chuyện tiểu thư nào đó cùng thư sinh nào đó trong sách nhất kiến chung tình, gặp lại liền bỏ trốn cũng thực sự là chuyện lạ. Còn có vừa gặp mặt một lần liền mắc bệnh tương tư cũng thực sự là chuyện lạ. Giống nàng cùng Lục Vân Nham như vậy, ở đối phương xem ra đã muốn xem như hiểu biết đầy đủ. Lục Vân Nham không yên bất an chờ Đồ Tô nói chuyện, nghĩ đến nàng là ngượng ngùng trả lời chính mình, vội vàng săn sóc bổ sung nói: “Nàng cũng không cần trả lời ngay, ta…” (QA: Ta nói chứ, hix này giờ k hiểu ông này nghĩ gì mà cứ nói tỷ ấy dịu dàng? ngượng ngùng? não ổng có bị nước vào k vậy? hix thấy ổng tưởng tượng mà ta nổi da gà rồi)

Đồ Tô nhanh chóng sửa sang lại ý nghĩ một chút, nàng tạm thời trước đem ý tưởng khác để qua một bên, quyết định hỏi trước hắn vài cái vấn đề mấu chốt lại làm quyết định.

“Ta trước hỏi ngươi, ngươi là tính cưới ta làm thê hay là làm thiếp?”

Lục Vân Nham không nghĩ tới nàng trực tiếp như thế, nghẹn một lát, cúi đầu đáp: “Đương nhiên là làm vợ.” (QA: Thấy chưa? ta đã nói mà. haiz! tỷ mà xấu hổ hả?)

“Vậy cửa mẫu thân ngươi kia làm thế nào qua được?”

“Bà, đã muốn đồng ý.” Đồng ý? Có thể sao? Chẳng qua là tạm thời xem như bà đồng ý đi.

“Về sau ta nếu cùng bà ở chung không được làm sao bây giờ?” Đây là vấn đề có vẻ trọng yếu, cổ đại bà tức cũng không so được với hiện đại, ở chung không được có thể cao chạy xa bay.

“Ta, thư nhậm chức của ta đã được gửi xuống, từ nay về sau đó là Huyện lệnh Quan Lâm huyện, đợi hết kỳ hạn ba năm, ta được điều đi nơi khác. Đến lúc đó có thể mang gia quyến cùng đi nhậm chức.”

“Nhưng là luôn trốn tránh cũng không phải biện pháp, vạn nhất ngươi phải về quê nhà ở Vân Châu thì sao? Vạn nhất mẫu thân ngươi muốn tới cùng ngươi cùng nhau sống thì sao? Lại hoặc là mẫu thân ngươi hướng trong phòng ngươi nhét người thì sao? Đến lúc đó lại làm sao bây giờ?”

Lục Vân Nham nhất thời có chút há hốc mồm, hắn quả thực không nghĩ đến cẩn thận như vậy. Hắn đành phải nói: “Nàng thiện lương đáng yêu, thông minh có khả năng như vậy, mẫu thân chỉ là hiểu lầm nàng, theo thời gian chắc chắn nhìn thấy chỗ tốt của nàng…”

Đồ Tô khẽ cười nói: “Nếu là về sau bà phát hiện ta so với trong truyền thuyết còn không bằng lại làm như thế nào?”

“Này…’ Lục Vân Nham nhất thời không thể nghĩ ra được câu nào càng thích hợp, chỉ đành phải nói: “Sẽ không, sẽ không.”

“Lục công tử, ta cảm tạ tình nghĩa thắm thiết của ngươi, chỉ là có chút vấn đề ngươi còn không có suy nghĩ thấu đáo, ngươi trở về nghĩ rõ rồi nói sau.” Đồ Tô nói xong, lướt qua mà đi.

Lục Vân Nham ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trong đầu trống rỗng, kinh ngạc nhìn bóng dáng của nàng đi xa, nhất thời không biết làm sao. Hắn căn bản không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt, hết thảy đều chuẩn bị tốt, lại không nghĩ rằng sẽ là cái kết quả như vậy!

Hắn không biết trố mắt bao lâu, liền ngay cả Quan Văn cùng Lục Vân Trạch đến trước mặt cũng không biết.

Hai người nhìn hắn như vậy cũng đều cảm thấy khó hiểu. Lục Vân Trạch đoán được một phần, trên mặt chỉ làm như không biết, cao giọng gọi hắn tiếp tục dạo vườn.

Thời gian kế tiếp, Lục Vân Nham hoàn toàn thất thần, hai người nói đông tốt, hắn cũng cười phụ họa nói tây tốt. Cả người ngây ngốc ngơ ngác, đợi đến cuối cùng, Quan Văn cùng Lục Vân Trạch cũng cảm thấy đần độn vô vị. Lục Vân Trạch đành phải nói Đại ca hắn thân thể không khỏe, bất đắc dĩ phải đi trước một bước, hai người liền cưỡi ngựa vội vàng cáo từ.

Trên đường Quan Văn cùng Đồ Tô trở về, nghiêng đầu nhìn nàng vài lần, mấy lần muốn nói lại thôi, đi đến nửa đường, hắn rốt cục nhịn không được đặt câu hỏi: “Đại muội, muội vừa rồi cùng Lục đại ca nói cái gì? Ta xem hắn tình hình không quá thoải mái.”

Đồ Tô thần bí cười: “Cũng không nói cái gì, ta chỉ là làm cho hắn đem vấn đề nghĩ thấu triệt lại đến.”

Quan Văn do dự trong chốc lát, chần chờ nói: “Đại muội, kỳ thật có chút lời ta vẫn muốn nói nhưng lại sợ muội mất hứng…”

Đồ Tô gật đầu nói: “Huynh nói đi, ta nghe xong lại quyết định cao hứng hay mất hứng.”

Quan Văn mỉm cười, thoáng châm chước câu chữ một chút cuối cùng nói: “Tính tình này của muội… Vẫn là sửa chút đi. Ở trong nhà mình, muội muốn như thế nào đều được, nhưng là về sau…”

Quan Văn không đợi Đồ Tô cãi lại vội lại nói tiếp: “Muội nói muội muốn kén một người con rể, nhưng là ta nói câu không dễ nghe, — muội cũng đừng đối lời này có suy nghĩ khác.”

“Được rồi, huynh nói đi.” Đồ Tô chịu không nổi những người đọc sách cổ đại này, nói một câu nói đều phải quanh co nửa ngày.

“Đại muội, mấy ngày nay, nương cùng Lưu nãi nãi hỏi thăm khắp nơi, nhưng là mỗi lần đều làm cho người ta thất vọng. Lúc này nguyện ý tới cửa làm con rể không chỗ nào không phải là hết ăn lại nằm, không có việc làm. Mà những nam tử đầy hứa hẹn chính trực lương thiện, hăm hở tiến lên ngay cả có ý với muội, nhưng lại có ai chịu bỏ xuống mặt mũi cùng tự tôn tới cửa ở rể. Cho nên ta cảm thấy có chút không thể thực hiện được. Bởi vậy ta thấy muội không cần chấp nhất chuyện này, chỉ cần đối phương là người tốt lại yêu thương muội là được…”

Đồ Tô cười cười tỏ vẻ hiểu được ý tứ của hắn, Quan Văn sợ nàng trong lòng có vướng mắc, vội vàng lại giải thích nói: “Nhị ca thề với trời, tuyệt đối không phải sợ muội tranh đoạt gia sản, nhà chúng ta có thể có hôm nay toàn dựa vào muội tìm cách kiếm đến, về sau nếu là muội xuất giá, cửa hàng cùng ruộng đất này đều cho muội làm đồ cưới, về phần ta và Đại ca muội, chúng ta sẽ dùng hai tay đi kiếm. Điểm này nương cùng Ngũ thúc bọn họ cũng thì sẽ đồng ý.”

Đồ Tô cười đánh gãy hắn: “Nhị ca, huynh có thể nào nghĩ tới chuyện đó? Ta cũng không nghĩ như vậy. Nói thật, chúng ta như vậy mà cũng kêu là gia sản sao?” Quan Văn cũng cười, nghe nàng nói như thế cũng thoáng buông khúc mắc.

Đồ Tô lại hỏi: “Theo Nhị ca thấy Lục Vân Nham người này như thế nào?”

Quan Văn suy nghĩ sau một lúc lâu, trầm ngâm nói: “Người này không thể nghi ngờ là một chính nhân quân tử, vô luận là kết thân hay là đối bằng hữu đều là xuất phát từ thành tâm thành ý. Hơn nữa chăm chỉ tiến tới, không kiêu không căng, đúng là khó được.” Đồ Tô cười cười, Quan Văn có thể nhìn thấy cũng là người khác có thể nhìn thấy.

“Chỉ là nhà hắn…”

Quan Văn không khỏi cười: “Đại muội lo lắng cũng có đạo lý, nhưng muội phải nghĩ, trừ bỏ kén rể, muội gả đến nhà ai không có cha mẹ chồng? Cha mẹ chồng lại không thể làm bạn muội cả đời, sống vẫn là vợ chồng hai người. Huống chi mẫu thân hắn cũng không phải tội ác tày trời, nhà hắn cũng không phải ác danh có tiếng bên ngoài. Còn có Lục gia dòng dõi đừng nói là ở kinh thành, cho dù chỉ tính ở Vân Châu. Cũng đều không phải là cao không thể với. Nhà chúng ta cũng là nhà trong sạch đàng hoàng, đến lúc đó Nhị ca lại cố gắng hăm hở tiến lên, khác không dám nghĩ, nhất định có thể kiếm được cái công danh cử nhân, muội lại thông minh có khả năng, nữ nhi của nhiều nhà quan lại người ta cũng so không hơn muội, muội lại có cái gì phải sợ!”

Đồ Tô ngẫm lại không nói nữa, Quan Văn có nói mấy câu cũng đúng, trừ bỏ kén rể nhà nào không có cha mẹ chồng phải hầu hạ? Đừng nói cổ đại, hiện đại còn có rất nhiều vấn đề bà tức đó thôi! Chính là ở cổ đại vấn đề càng khó xử lý thôi. Này quả thực cũng không phải nàng thấy khó mà lui, mà là nàng thật sâu hiểu được, cảm tình của mình đối với Lục Vân Nham cũng không có bao sâu, nếu sâu đến chẳng sợ biết rõ là hố lửa cũng dứt khoát đi nhảy, như vậy mấy vấn đề này đều không thành vấn đề. Bởi vì yêu không sâu, cho nên nàng phải suy nghĩ đầy đủ những điều kiện phụ gia này. Bởi vì ở trong năm tháng về sau, nàng không có nhiều cảm tình để có thể mài mòn như vậy, một khi mài mòn hầu như không còn, nàng lại không thể nhịn được nữa, như vậy kết cục của nàng liền có thể nghĩ. Tuy rằng thời đại này hôn nhân tương đối tự do, nhưng làm gì có nữ tử nào sẽ lấy hôn nhân đùa giỡn. Cho dù là ở hiện đại ly hôn cũng là phải trả giá đại giới.

Tục ngữ nói, trên đường nói chuyện, trong cỏ có người. Lời này quả thực một chút cũng không giả, hai người Đồ Tô cùng Quan Văn nói chuyện, đều được một người khác nghe vào trong tai. Người này không phải người khác, chính là Quan Trung một đường theo dõi mà đến. Hắn nghe được lời này, gấp đến độ nắm chặt nắm tay, hắn đoán không sai, tiểu thư quả nhiên động tâm! Đợi cho hai người chuyển qua đường nhỏ trong rừng, khi lên ngã tư đường lát đá, Quan Trung cũng từ bụi cỏ bắt đầu chui ra đến, chạy về nhanh như chớp. Thực bất đắc dĩ tiệm ăn đang lúc buổi trưa, khách nhân đang đông. Quan Trung cũng bị sai khiến làm việc không ngừng, căn bản không có thời gian tìm Tô Trung Thần nói chuyện.

Khó khăn lắm đám người ăn xong rồi, khách nhân tán đi. Tô Trung Thần về phòng nghỉ trưa. Quan Trung mới vội vàng đi theo đi vào. Đợi cửa vừa cài lại, Quan Trung liền khẩn cấp nói: “Thiếu gia, họ Lục kia buổi sáng hôm nay hướng tiểu thư biểu lộ cõi lòng?” Nói xong liền nhìn Tô Trung Thần, chỉ chờ hắn lo lắng truy vấn.

Ai ngờ Tô Trung Thần lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Quan Trung có chút thất bại đáp: “Sau đó tiểu thư không có đáp ứng.”

Tô Trung Thần trên mặt lộ ra một bộ biểu tình “Ta đã biết mà”. Chẳng qua Quan Trung cố ý không cho hắn an tâm, liền lại nói tiếp: “Nhưng tiểu thư cũng chưa nói không đáp ứng.” Tô Trung Thần trên mặt vẫn không có phản ứng quá lớn.

Quan Trung lần này là hoàn toàn thất bại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, vì sao ngài lại không gấp chứ? Mỗi lần đều là tiểu nhân sốt ruột.”

Tô Trung Thần đột nhiên nhớ tới cái vấn đề buổi sáng kia, liền hỏi nói: “Thư đồng, ngươi nói thật, vì sao lại nhận định ta cùng nàng có thể thành như vậy chứ? Vì sao lo lắng tác hợp chúng ta như thế?”

Quan Trung cúi đầu yên lặng suy tư sau một lúc lâu, về sau chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm hơi bi thương nói: “Từ khi tiểu nhân mười tuổi vẫn đi theo thiếu gia, thiếu gia khổ sở tiểu nhân tất cả đều biết. Thiếu gia từ nhỏ hiền lành, bên ngoại không có cậu đến đỡ, bên nội không có cha quan tâm, hơn nữa kế phu nhân kia hãm hại, lại thêm Nhị thiếu gia Tam thiếu gia cùng Đại tiểu thư xa lánh, chưa từng trải qua một ngày thư thái. Ở trong phủ tiểu nhân chưa bao giờ gặp thiếu gia vui vẻ. Mỗi ngày có ngày nào không phải đang đội mặt nạ khác nhau mà sống qua… Sau đó tiểu nhân qua tay nhiều người biết được thiếu gia ở trong này, liền vụng trộm tìm đến, mới đầu tiểu nhân thập phần khó hiểu, thiếu gia vì sao cam tâm sống nhờ dưới mái hiên nhà này. Về sau lại chậm rãi phát hiện, người một nhà này đối với người khác là thành tâm thành ý như vậy, đặc biệt tiểu thư đông gia, làm việc quả quyết như thế, làm người rõ ràng lưu loát. Ân oán rõ ràng, đối cừu địch tàn nhẫn, đối người một nhà lại thập phần bao che khuyết điểm. Tiểu nhân đã nghĩ, nếu nàng có thể cùng thiếu gia thành, thiếu gia chẳng phải là cũng có người bảo vệ. Huống hồ, thiếu gia đối nàng cũng thực không giống…”

Tô Trung Thần đối với lời của hắn không trả lời cũng không phản bác, chỉ là cúi đầu nhìn dưới mặt đất, thật lâu sau không nói gì.

Quan Trung rèn sắt khi còn nóng nói: “Thiếu gia, trên đời nữ tử tuy có, nhưng phù hợp lại cực ít, gặp được cũng đừng thẹn thùng, chạy nhanh xuống tay. Tục ngữ nói ‘Có hoa có thể hái thì dứt khoát mà hái, đừng đợi đến lúc rảnh rỗi thì cành đã không hoa’.” (QA: Cái câu này không biết dịch có đúng không nữa @@)

Tô Trung Thần trầm ngâm sau một lúc lâu, ngẩng đầu cười như không cười nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, trong lòng ta đều biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.