Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 17



Trương Thanh Trí lại ngồi xuống, cùng với Tiểu Như Lai thay phiên nhau chuốc rượu Bùi Trường Thanh. Bùi Trường Thanh dù khả năng uống rượu có tốt đến mấy cũng không thể chịu nổi, rất nhanh đã say, uống một chén cuối cùng vào bụng loạng choạng đứng lên nói mình phải đi, đi chưa được hai bước đã đổ người xuống đất.

Mã bà tử kêu ối một tiếng, Trương Thanh Trí cười hà hà đánh mắt với Bạch Tiên Đồng, sau đó cùng Tiểu Như Lai đứng dậy, đỡ nhau loạng choạng ra ngoài.

Bạch Tiên Đồng thấy Bùi Trường Thanh say đến mức không phân biệt nam bắc, trong lòng vui mừng, nhờ Mã bà tử cùng mình đỡ hắn đưa vào phòng trong.

Mã bà tử hiện giờ làm mai mối, lúc trẻ cũng là một người phong lưu, khi Bạch Tiên Đồng định cư ở đây, hai người rất thân thiết với nhau, thường ngồi cùng nhau may vá với nhau, Bạch Tiên Đồng thường gọi bà ta là “mẹ”, lẽ nào Mã bà tử không biết tâm tư của cô ta, không cần nhiều lời, cả hai đã ngầm hiểu lẫn nhau. Bà ta cùng Bạch Tiên Đồng cùng nhau đỡ Bùi Trường Thanh đứng lên và đỡ hắn vào buồng ngủ, đặt nằm lên giường, sau đó nói đùa hai câu, ra ngoài lấy túi thức ăn còn sót lại trên bàn lên, rồi cũng say khướt đi về.

Bạch Tiên Đồng đi theo ra ngoài, chốt cửa sân trở lại buồng ngủ, nhìn thấy Bùi Trường Thanh nhắm mắt nằm trên gối ngủ ngon lành, liền đi tới cởi giày cho hắn, kế đó lại đến trước gương gỡ tóc, cởi áo khoác chỉ để lại chiếc áo ống màu hồng rồi leo lên giường nhìn mặt hắn một lúc, vỗ nhẹ lên má hắn, kề sát vào tai gọi “Trường Thanh ca ca”. Cô ta gọi hai câu thấy mí mắt hắn khẽ nhúc nhích, cho rằng hắn sắp tỉnh, tim đập thình thịch như trống, không ngờ hắn đột nhiên mở mắt ra rồi ọe một tiếng nôn ra toàn bộ đồ ăn thức uống.

Bùi Trường Thanh nôn xong lại nằm ngủ trở lại, trong phòng toàn là mùi hôi thối. Bạch Tiên Đồng bất lực đành phải khoác áo xuống giường quét dọn mặt đất sạch sẽ, khi chuẩn bị lên giường lại thấy Bùi Trường Thanh mặt đỏ bừng, trên người còn dính vài thứ bẩn thỉu vừa nôn ra, vì thế lại đi ra ngoài bê chậu nước lạnh vào, lấy khăn lau sạch mặt cho hắn.

Bùi Trường Thanh đang mơ mơ màng màng đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, đầu óc tựa hồ trở nên tỉnh táo hơn, miễn cưỡng mở mắt ra, mới thấy rõ người bên cạnh là Bạch Tiên Đồng đang bận rộn. Thấy cô ta mái tóc rối bù, áo khoác không cài cúc, lộ ra lớp áo hồng bên dưới, bộ ngực lộ ra một nửa, khuôn mặt hồng hào, khóe mắt ngậm xuân, đưa tình nhìn mình, hắn giật mình hoảng loạn giãy giụa ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nói líu hết cả lưỡi lại:

– Nghĩa muội, đây là đâu? Sao muội lại trông thế này?

Bạch Tiên Đồng ngồi tới, liếc mắt đưa tình nói:

– Trường Thanh ca, đây là nhà muội, huynh say bất tỉnh nhân sự, muội mới giữ huynh lại nghỉ ngơi. Đêm nay huynh đừng về nữa, được không?

Nói xong cởi áo khoác ra, khoác cánh tay ngọc lên vai Bùi Trường Thanh, nghiêng người về phía hắn.

Bùi Trường Thanh sửng sốt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thấy cô ta như đang muốn cởi vạt áo của mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Mai Cẩm, tức khắc giật mình, đẩy cô ta ra, mình thì nhảy xuống giường. Bởi vì bảy phần men say ba phần hoảng loạn mà hắn ngã sõng soài dưới đất, lồm cồm bò dậy đứng cũng không vững, lẩm bẩm “tTa đi trước”, loạng choạng mở cửa đi ra ngoài sân.

Bạch Tiên Đồng ngớ người, khi thấy người đã ra khỏi phòng thì vội vàng đuổi theo, ở bậu cửa kéo tay áo của hắn, nói:

– Trường Thanh ca, muội tệ hại đến như vậy sao? Giờ huynh nhìn thấy muội lại sợ như lang như hổ?

Bùi Trường Thanh liên tục lắc đầu, giật lại tay áo của mình, không ngờ Bạch Tiên Đồng yếu ớt ngã nhào vào lòng mình, ôm chặt lấy nức nở:

– Trường Thanh ca, Tiên Đồng tự nhận từ lần đầu tiên gặp huynh muội đã biết huynh khác biệt với những gã lăng nhăng trên đời khác. Tiên Đồng rất yêu mến huynh, luôn giữ mình trong sạch vì huynh. Hiện giờ huynh đã cưới vợ thành gia, Tiên Đồng tự biết thân phận đê tiện, nên không dám có suy nghĩ xằng bậy gì, chỉ ước thoát khỏi biển khổ, cả đời hầu hạ huynh và tẩu tử thì đó là phúc mà đời trước tu luyện được.

Vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi.

Bùi Trường Thanh mặt đỏ tía tai không dám nhìn vào cô ta, chỉ quay đầu đi, gượng nói:

– Tiên Đồng, trước đây huynh đã nói luôn coi muội như muội tử. Muội đừng có suy nghĩ này nữa.

Bạch Tiên Đồng nghẹn ngào, ngửa mặt lên nhìn Bùi Trường Thanh, nước mắt lã chã:

– Trường Thanh ca, muội không tin huynh tuyệt tình như thế. Nếu không tại sao ngày thành thân huynh lại bỏ mặc cô ta mà đi cứu muội?

Bùi Trường Thanh quay mặt lại nhìn vào Bạch Tiên Đồng nói:

– Ngày đó ta đi tìm muội là bởi vì sợ muội xảy ra chuyện bất trắc mà thôi. Sau này muội đừng có làm trò ngu ngốc như thế nữa, mau chóng tìm người phù hợp để cả đời có chỗ dựa, đây mới là việc quan trọng nhất.

Bạch Tiên Đồng càng nghẹn ngào hơn, càng ôm chặt hắn, nói:

– Trường Thanh ca, trước đây huynh không đối xử tuyệt tình với muội như này, còn đáp ứng muốn cưới muội, sao giờ huynh lại đối xử với muội như vậy. Lẽ nào tức phụ mới cưới của huynh không cho phép huynh tiếp xúc với muội nữa?

Bùi Trường Thanh bối rối nhìn khuôn mặt như hoa lê dính mưa yếu ớt đáng thương của Bạch Tiên Đồng, muốn nói mấy câu gay gắt nhưng lại nghĩ từ trước tới giờ cô ấy luôn tốt với mình, thế là đành nuốt những lời không đành lòng đó xuống. Đang lúc do dự, hắn lại nghe cô ta nhắc đến Mai Cẩm, trong lòng lạnh đi, đầu óc từ thì tỉnh táo hơn nửa, vội tránh khỏi cái ôm của cô ta, lui về sau hai bước xua tay nói:

–  Không liên quan tới nàng ấy. Chỉ là sau đó ta thấy mình không nên qua lại với muội như thế nữa!

————

Mai Cẩm ở lại Miêu trại đêm đó. Nửa đêm trời đổ cơn mưa, sáng sớm hôm sau khi cô dậy sớm đi vào thăm sản phụ Kim Hoa, mưa đã tạnh, trong trại sương sớm lượn lờ, nhìn từ xa giống như tiên cảnh nhân gian.

Thể trạng của Kim Hoa vốn dĩ rất tốt, qua một đêm nghỉ ngơi, cộng thêm được trượng phu Bảo Vũ ở bên khuyên bảo an ủi, tuy vẫn còn rất buồn nhưng tinh thần đã đỡ hơn rất nhiều so với tối hôm qua, nhìn thấy Mai Cẩm thì ngồi dậy muốn cảm ơn cô. Mai Cẩm vội đỡ cô ấy nằm xuống, kiểm tra một lần nữa, biết không còn gì đáng ngại nên dặn dò cẩn thận rồi trở về huyện thành.

Mẫu thân của Bảo Vũ đã dậy từ canh năm nấu cơm, nhất quyết giữ Mai Cẩm ở lại ăn rồi mới đi. Mặc dù trên bàn chỉ là một số loại rau sấy và rau dại bình thường nhưng rất sạch sẽ và thơm ngon. Sau khi ăn xong bữa sáng, Mai Cẩm cảm ơn dân trại, được trại dân tiễn ra tận cổng trại, đi lên xe la xanh đã đón cô tối qua và đậu ở đó. Khi lên xe, cô phát hiện trong xe có rất nhiều đồ, ngoài món ăn hoang dã núi rừng ra thì còn có một giổ quả táo. Mai Cẩm từ chối, nhưng trại dân không chịu nhận lại. Cuối cùng, cô không còn cách nào khác đành phải nhận, trước khi đi nói với mọi người:

– Tôi cũng biết một số kiến ​​​​thức về y học, sau này nếu mọi người thấy bất tiện khi khám bệnh ở chỗ khác thì cứ tới tìm tôi. Tôi sẽ cố gắng giúp mọi người.

Nghe cô nói vậy, trại dân rất vui mừng, đồng loạt nói cảm ơn với Mai Cẩm. Khi chiếc xe la rời khỏi cổng trại dọc theo con đường ruột dê xuống núi, Mai Cẩm quay đầu lại, qua màn sương núi mù mịt thoáng vẫn còn nhìn thấy mọi người vẫn đứng ở đó dõi theo mình.

– Bùi nương tử, may mà tối qua có cô đến giúp, nếu không thì Kim Hoa nhà tôi không biết sẽ thế nào rồi. Bà mụ hôm qua bỏ chạy kia, nếu để tôi mà gặp lại, tôi sẽ xẻ thịt bà ta, hại chết con trai tôi thì thôi, còn suýt chút nữa thì hại chết Kim Hoa nữa!

Bảo Vũ đánh xe cũng không quên trút cơn uất hận, nói tiếp:

– Cô đã cứu Kim Hoa nhà tôi, sau này mạng tôi là của cô! Chỉ cần cô có gì cần tới tôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì. Nếu Bảo Vũ tôi có chau mày thì trời đánh ngũ lôi xuống, chết không được tử tế.

Người Miêu dũng cảm và mạnh mẽ, nhiều Miêu trại trong núi sâu không tuân theo luật lệ vương pháp, không dễ dàng chấp nhận người ngoài, nhưng một khi họ đã nhận định là người một nhà, họ sẽ đào tim đào phổi mà đối đãi với người đó.

Mai Cẩm nghe gã thề thì cười nói:

– Tôi chỉ là lang trung, cứu giúp người bệnh là bổn phận của mình, huynh đã nói quá lời rồi. Sự việc tối qua, tôi rất vui vì đã giúp được huynh, thê tử huynh bình an không có chuyện gì là tốt rồi.

– Không thể nói vậy được. Kim Đại Nha cũng là lang trung, nhưng lại thấy chết không cứu. Bùi nương tử, cô giỏi y thuật, lại rất tốt bụng, tôi chưa từng gặp lang trung nào tốt như cô vậy. Vừa rồi cô còn đáp ứng khám bệnh cho chúng tôi, mọi người đều cảm kích cô lắm.

Trại dân ở trong núi ra vào bất tiện, khả năng chữa trị của thổ y cũng có hạn, nếu mắc bệnh hiểm nghèo, việc tìm cách chữa trị sẽ rất bất tiện. Đây cũng là lý do tại sao mọi người đều rất vui mừng khi Mai Cẩm nói sẵn lòng khám chữa bệnh cho họ.

Mặt trời dần dần nhô lên, sương mù buổi sáng đọng lại trên núi bắt đầu tan đi. Mai Cẩm và Bảo Vũ nói chuyện suốt chặng đường ra khỏi núi. Khi mặt trời ló dạng ra khỏi đỉnh núi, chiếc xe la xanh cuối cùng cũng đến được chân núi và đổi đường vào một con đường có thể cho hai xe đi cạnh nhau. Bởi vì đêm qua trời mưa mặt đường chưa khô, thỉnh thoảng có một số ổ gà chứa đầy nước nông nên xe la đi không được nhanh.

Đêm qua vội vàng đến, trời tối mịt, nên Mai Cẩm không nhìn kỹ đường đi, lúc này mới thấy rõ, đường đi theo núi, một bên tựa vào vách núi, phía dưới vào khe núi, có độ cao thẳng đứng ít nhất là hai ba trượng, nếu trượt chân ngã xuống dưới, dù không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng. Nghĩ đến cảnh tượng trên đường đêm qua, cô không khỏi thấy sợ hãi.

Bảo Vũ đã quen với con đường này quá rồi, anh ta chỉ vào đường xuống dốc cách đó không xa, nói:

– Đó được gọi là ruột dê cong, qua khúc cong này thì xuống núi và lên đất bằng, cách huyện thành không còn xa nữa. Cô đừng sợ, tôi rất quen thuộc con đường này, có nhắm mắt lại cũng không xảy ra chuyện gì đâu. Con đường này nhìn thì hiểm trở nhưng lại là đường tắt đến Long Thành. Thường có rất nhiều người đến và đi…

Nói nói anh ta vừa quay người lại nhìn chung quanh, có chút ngượng ngùng nói:

– Bùi nương tử, sáng nay tôi uống hơi nhiều nước, đằng trước là vùng đất bằng, sợ là không có chỗ để…

Mai Cẩm hiểu ý, vội nói:

– Huynh cứ đi đi.

Bảo Vũ đáp lời cho xe la dừng lại rồi nhảy ra ngoài, cuối cùng dẫn con la đậu ở một chỗ rộng rãi bằng phẳng bên vách núi, nói to:

– Tôi đi một chút rồi về ngay.

Sau đó đi đến chỗ cây cối um tùm tươi tốt bên dưới sườn núi, chui vào trong.

Mai Cẩm ngồi trên xe chờ Bảo Vũ, qua mành cửa xe nhìn bốn phía, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa rung động. Cô thò người nhìn ra ngoài, trông thấy một hàng bảy tám người cưỡi ngựa đang phi nhanh về phía mình.

Tốc độ của đội ngựa này rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến phía sau cô không xa. Đi đầu tiên là một con ngựa màu đen tuyền, người đàn ông cưỡi ngựa trong nháy mắt đã đến gần, Mai Cẩm vô thức nhìn anh ta, thấy người đàn ông này không phải quá trẻ cũng không phải quá già, tầm khoảng 27-28 tuổi, mặc trang phục bình thường, trên người cũng không có phụ kiện gì thêm, duy nhất có chút bắt mắt chính là một chiếc vòng tay bằng da màu đen có khắc hình rồng trăn trên cổ tay, nét mặt nghiêm nghị, hai mắt nhìn thẳng phía trước, cả người toát lên cảm giác cao quý ưu việt khác với người khác.

Mai Cẩm chỉ nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt về, ngồi thẳng dậy tránh né. Cô không nghĩ rằng khi người đàn ông như cơn gió lướt qua xe la, vó ngựa tung cao hất nước bùn ở ổ gà nông dưới đất và bắn lên mặt Mai Cẩm, người này lại không hề phát hiện ra, chỉ mải phi nước đại về phía con đường ruột dê phía trước, chớp mắt chỉ còn lại cái bóng.

Mai Cẩm nhíu mày đưa tay lên lau mặt, thấy có bảy tám con ngựa đi theo phía sau, cô hạ rèm xuống, để tránh lại có nước bùn bị vó ngựa làm bắn vào trong xe la.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.