Đêm đó Bùi Trường Thanh trở về rất vui vẻ và mang về đầy đủ năm mươi lạng bạc. Mai Cẩm và Vạn thị đều rất ngạc nhiên, hỏi ra mới biết là một vị trưởng sử điển quân của Thục Vương phủ Tứ Xuyên ban thưởng.
Thì ra hôm nay thuyền của vị điển quân này đi qua áp khẩu, con trai ông ta vô tình đánh rơi một tấm thẻ bài trường sinh vừa cầu được từ Đại Bảo Pháp Vương xuống sông. Vị điển quân này tuổi tác không còn trẻ, ông ta chỉ có một đứa con trai này, từ nhỏ sức khỏe đã rất yếu ớt, mất thẻ bài trường sinh thì rất sốt ruột lo âu. Ông ta treo giải thưởng cho ai xuống vớt được. Lúc đó có rất nhiều người nhảy xuống sông nhưng đều không công vô ích, cuối cùng vẫn là do Bùi Trường Thanh vớt được lên, chẳng những được tiền thưởng mà vị điển quân đó thấy hắn giỏi bơi lội, tư chất cao, muốn hắn đi theo mình đi Tứ Xuyên làm việc. Bùi Trường Thanh rất vui vẻ đáp ứng, nói trong nhà còn có mẹ già và thê tử, muốn về nhà bàn bạc với họ. Điển quân đồng ý, bởi vì có việc nên đi trước, bảo hắn xong việc thì hãy đến Tứ Xuyên gặp mình.
– Mẹ, Cẩm Nương, tuy Tứ Xuyên cách chỗ chúng ta khá xa, nhưng đây là cơ hội hiếm có, hai người thấy con có nên đi không ạ?
Bùi Trường Thanh nói xong nóng lòng nhìn Vạn thị và Mai Cẩm.
Vạn thị rất vui mừng nhưng cũng không biết phải quyết định như nào, cuối cùng hỏi Mai Cẩm.
Mặc dù mới tới đây nửa năm, nhưng Mai Cẩm cũng đã nghe nói tới Thục Vương phủ có thanh danh rất không tốt ở vùng Tây Nam. Khi dân chúng nói sau lưng Thục vương phủ, người người đều lắc đầu, nào là lũng đoạn sắt muối, cướp đoạt khu mỏ, tranh lợi với dân. Những cái này thì cũng thôi, nhưng nửa tháng trước, khi Mai Cẩm ở y quán thậm chí còn nghe mấy bệnh nhân chờ khám bệnh bàn tán về Thục Vương. Họ nói ông ta vì kéo dài tuổi thọ mà ngày nào cũng phải ăn nhau thai bà đẻ tươi mới. Trong vương phủ có một viện tử đặc biệt, bên trong nhốt rất nhiều thai phụ bị bắt giữ, mỗi ngày kéo một người ra mổ bụng lấy nhau thai. Họ kể chuyện rất sinh động, như thể họ đã tận mắt nhìn thấy.
Những tin đồn như vậy đương nhiên không đáng tin cậy, nhưng có thể thấy ở một mức độ nào đó, Thục Vương cũng không được lòng dân.
– Thế nào, nàng thấy ta có thể đi không? – Bùi Trường Thanh thấy cô yên lặng thì nóng ruột thúc giục.
Mai Cẩm do dự một lát, đi tới đóng cửa lại, sau đó quay lại thấp giọng nói:
– Mẹ, Trường Thanh, hai người là bản xứ tại nơi này, chắc là hiểu biết về Thục vương nhiều hơn so với thiếp. Chàng cảm thấy nên đi không ạ?
Bùi Trường Thanh sửng sốt.
– Thiếp có nghe được một vài sự việc về Thục vương phủ, thiếp cho rằng không nên đi ạ. – Cô đè thấp giọng xuống.
Vạn thị và Bùi Trường Thanh tất nhiên đều biết thanh danh kém cỏi của Thục Vương phủ ở Tây Nam, có điều trong lòng thấy tiếc khi phải từ bỏ một cơ hội tốt từ trên trời giáng xuống như thế, đều do dự không nói gì.
– Nếu chàng thật lòng hỏi ý của thiếp, thiếp không muốn chàng đi. – Mai Cẩm cuối cùng nói.
Vạn thị nghe Mai Cẩm nói như vậy cũng suy nghĩ một chút rồi nói:
– Vợ con nói cũng có lý. Nếu như chúng ta mà đi, bên kia tuy không quá xa nhưng cũng không gần, ở giữa có núi có sông, muốn gặp nhau cũng không dễ. Mẹ thấy chúng ta cứ sống yên ổn là được.
Trên mặt Bùi Trường Thanh lộ vẻ thất vọng, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu:
– Vâng, con nghe lời mẹ không đi nữa.
Mai Cẩm gật đầu, nhớ tới những lời ban ngày Vạn thị nói với mình, liền nói:
– Ngày mai thiếp muốn đóng y quán mấy ngày. Gần đây có thiếu nhiều thuốc, bản địa cũng không có chỗ tốt để mua. Lúc thiếp có tới nơi này từng đi qua Ích Châu Hương Chương, nơi đó có một chợ dược rất lớn, lúc này lại đang là chợ mùa thu, thiếp muốn đi đến đó mua thêm chút dược liệu.
Nhiệt tình ngập tràn của Bùi Trường Thanh bị dội nước lạnh, đầu óc có chút héo úa, không còn sức lực để nghĩ gì nữa. Vạn thị nghe cô nói chỉ tạm thời đóng cửa quán khác với những gì bà mong đợi, tuy trong lòng không vui nhưng ngoài miệng cũng không thể nói những lời quá ép buộc nên đành phải miễn cưỡng đồng ý, nói để Bùi Trường Thanh đi áp phòng xin nghỉ để đưa Mai Cẩm đi.
Mai Cẩm thấy Bùi Trường Thanh vẫn không có tâm tư nói chuyện, dáng vẻ ủ rũ chán chường. Trời tối xuống, cô bưng một đĩa dưa ngâm ở giếng đã cắt miếng đi vào trong nhà, thấy hắn đã trải chiếu và nằm xuống liền đặt dưa lên bàn, gọi hắn dậy ăn. Gọi hai câu, nghe hắn rầu rĩ nói:
– Nàng ăn đi. Ta không muốn ăn.
Mai Cẩm ngồi xuống tự cầm miếng dưa ăn, nói:
– Dưa mát, nhiều nước, ngọt lắm, ăn rất ngon. Chàng tới ăn đi, nhiều như này thiếp ăn không hết.
Bùi Trường Thanh đành phải bò dậy ngồi xuống bên cạnh ăn một miếng, uể oải ỉu xìu.
Mai Cẩm đẩy đĩa dưa đến trước mặt hắn, nói:
– Trường Thanh, chàng vẫn còn nghĩ đến chuyện lúc ban ngày à? Điển quân Thục Vương phủ coi trọng chàng, lẽ ra là chuyện tốt, thiếp cũng không nên ngăn cản. Nhưng mà tục ngữ có câu, chim khôn lựa cành mà đậu, tin đồn về Thục Vương phủ không tốt…
– Ta đã không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, không đi thì không đi thôi. – Bùi Trường Thanh nói, – Ta đang nghĩ đến Lý Đông Lâm…
Hắn dừng lại nhìn Mai Cảm, mặt dần dần đỏ lên.
Mai Cẩm nhìn hắn, nói:
– Trường Thanh, thiếp hiểu cảm giác của chàng. Thiếp giống như chàng cũng không hy vọng Lý Đông Lâm tới. Có điều Mã Bình không phải của chúng ta, chúng ta không thể đuổi cậu ta đi, đúng không? Chàng cho rằng vì sao thiếp phải tạm thời đóng cửa y quán? Ngoài đi lấy thêm dược liệu ra, thiếp cũng muốn tránh người ta tạm thời. Thiếp tính toán chuyến đi này của mình phải mất ít nhất mười ngày, chờ chúng ta trở về, thiếp đoán cậu ta sẽ không tới nữa.
Nghe cô nói thế, sắc mặt của Bùi Trường Thanh dần dần cũng tốt lên.
Mai Cẩm lại nói:
– Trường Thanh, người khác nghĩ thế nào thiếp không quan tâm, mà có quan tâm cũng không được. Nhưng nếu hai chúng ta ngờ vực nghi ngờ lẫn nhau, cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Ví dụ như lần trước, chàng nói quyết tâm từ bỏ mọi chuyện đã xảy ra trước đây, thiếp tin tưởng chàng. Lần này thiếp nói với chàng thiếp không có ý nghĩ gì khác, cũng hy vọng chàng tin tưởng thiếp.
Bùi Trường Thanh nói:
– Cẩm Nương, tất nhiên ta tin tưởng nàng! Ta chỉ thấy tên Lý Đông Lâm kia quá khinh người, ta hận mình vô dụng, uổng cho trượng phu bảy thước mà không làm được gì cả.
Nói xong hậm hực đấm bàn.
Mai Cẩm mỉm cười, nói:
– Ta chính là Hồng Lô đại dã, cớ gì lo lắng sắt chộn vàng không thể nào nung chảy? Ta chính là cự hải Trường Giang, cớ gì lo lắng không thể cất chứa ô độc hoành lưu? Trước kia thiếp vô tình đọc được câu này, ấn tượng rất sâu nên truyền lại cho chàng. Trường Thanh, đại trượng phu là gì? Là người có chí cô hồng, có tài thật cán thật, còn phải có lòng dạ bao dung. Cho dù hiện tại chàng đang mờ nhạt, nhưng luôn có một ngày sẽ đạt được thành tựu tỏa sáng.
Bùi Trường Thanh yên lặng đọc lại một lần, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, gật đầu:
– Ta hiểu được rồi! Cẩm Nương ơi, chừng nào thì nàng đi để ta đi xin nghỉ với áp quan, đưa nàng đi Ích Châu.
Mai Cẩm cười nói:
– Hai ngày nữa ạ. Chàng xem rồi xin nghỉ đi.
Bùi Trường Thanh gật đầu, tâm tình như thoát khỏi sương mù vừa nói chuyện vừa cười với Mai Cẩm và cùng ăn hết đĩa dưa, khi rửa mặt đi ngủ. Mai Cẩm thấy hắn đứng yên nhìn mình, khuôn mặt hơi đỏ lên dáng vẻ ngập ngừng muốn nói, trong lòng liền hiểu.
Cô đã vào cửa ba bốn tháng, hai người dần dần quen thuộc, đã lâu như vậy vẫn mãi chưa ngủ chung giường, một người ngủ trên giường một người ngủ dưới đất, ở giữa cách một tấm màn.
Lẽ ra, cũng nên ngủ chung giường rồi.
– Trường Thanh…
Mai Cẩm do dự, vừa gọi tên hắn, Bùi Trường Thanh đột nhiên đỏ hết cả mặt lên xua vội tay nói:
– Nàng ngủ đi! Nàng ngủ đi! Ta cũng đi ngủ đây!
Nói xong hoảng loạn bối rối đi thổi đèn.
Căn phòng đột nhiên rơi vào bóng tối.
Mai Cẩm nghe thấy hắn nằm lại chiếu, trăn trở xoay người mấy lần liền.