Xuyên Qua Chi Nữ Tắc - Bồng Lai Khách

Chương 40



Mai Cẩm đã rất quen thuộc với con đường đến Thổ Tư phủ. Sau buổi trưa, cả chặng đường đi một mạch đã tới trước cổng lớn Thổ Tư phủ, người gác cổng nhìn thấy cô, không đợi cô lên tiếng đã tự đi lên trước đon đả chào đón:

– Bùi nương tử, hôm nay cô tới muốn gặp Lão phủ quân hay là đại gia chúng tôi thế?

Mai Cẩm mỉm cười nói:

– Xin cho hỏi Lý đại nhân có nhà không ạ? Nếu có, làm phiền ngài thông báo một tiếng, tôi có việc muốn gặp ạ.

Người gác cổng nói:

– Hôm nay cô nương may mắn đấy. Nếu mà hôm qua cô nương tới thì đại nhân nhà ta lại đi vắng rồi. Mấy ngày trước ngài ấy vẫn luôn có việc ra ngoài, tối qua vừa mới về thôi

Mai Cẩm thở phào:

– Vậy ngài ấy hiện đang ở trong nhà ạ?

Người gác cổng lắc đầu:

– Hiện thì không. Đại gia chúng ta sáng sớm đã ra ngoài rồi. Nhưng tôi đoán ngài ấy không giống như đi xa nhà, đoán chừng muộn chút sẽ về. Mời cô nương vào trong chờ ạ.

Mai Cẩm hơi thất vọng, từ chối. Người gác cổng vội nói:

– Bùi nương tử đừng khách sáo, đây là đại gia đã dặn dò chúng tôi. Nếu cô nương muốn chờ ở bên ngoài, tiểu nhân sợ đại gia về mà biết sẽ trách tội chúng tôi mất.

Nghe người gác cổng nói thế, Mai Cẩm thoáng ngây người. Người gác cổng giải thích thêm:

– Cô nương là khách quý, đại gia đã đặc biệt dặn dò rồi, chỉ cần cô nương qua tìm ngài ấy, nếu ngài ấy đi vắng thì cũng phải mời cô nương vào nhà, không thể chờ bên ngoài.

Lúc thiếu niên kia đưa thư cho cô đã trịnh trọng nhấn mạnh nhất định phải đích thân giao tận tay cho Lý Đông Đình. Mai Cẩm không biết bên trong viết gì, nhưng đoán là rất quan trọng, cô cũng không thể tùy tiện giao nó cho người gác cổng được. Suy nghĩ một chút, cô quyết định nghe người gác cổng đi vào trong nhà chờ. Cô lên tiếng cảm ơn. Người gác cổng hoảng hốt xua tay:

– Tiểu nhân chỉ là hạ nhân, cô nương cảm ơn là chết tiểu nhân rồi đó ạ.

Mai Cẩm mỉm cười, cũng không khách sáo với người gác cổng nữa đi vào, được dẫn tới phòng khách chờ. Thị nữ đi lên dâng trà, Mai Cẩm hỏi Lý Phủ Quân, thị nữ nói xuân về hoa nở, Lý gia có một biệt việt, hiện cảnh xuân lúc này đang nở rộ trong sân, mấy hôm trước, Lý Đông Lâm đã đưa bà và A Lộc qua đó ở, mấy người đó hiện đều không ở nhà.

Mai Cẩm gật đầu, thị nữ lui xuống, cô một mình chờ trong phòng khách. Cho đến sẩm tối, hỏi mấy lần đều biết Lý Đông Đình còn chưa về, thấy trời đã tối xuống, Mai Cẩm chuẩn bị ra về, chợt nghe nói chàng đã về rồi.

……

Lý Đông Đình đi ra ngoài một ngày, vừa mới về nghe người gác cổng nói Bùi nương tử huyện Mã Bình tới

Mấy ngày qua vì một sự việc quan trọng mà chàng vẫn luôn bôn ba bên ngoài, vốn dĩ đã thấy rất mệt mỏi, bỗng nhiên nghe nói cô tới và hiện đang chờ ở bên trong nhà, không nói lý do tới. Tim chàng đột nhiên đập mạnh, tinh thần cũng phấn chấn lên, lập tức xuống ngựa bước nhanh vào trong, khi sắp tới phòng khách cô đang chờ, chàng mới đi chậm lại, trước khi bước lên bậc thang thì hít sâu một hơi rồi bước vào với vẻ mặt bình thường.

Mai Cẩm đang chờ đến sốt ruột, thấy chàng cuối cùng cũng xuất hiện, cô đứng dậy đi tới chào hỏi. Lý Đông Đình ra hiệu cho cô không cần đa lễ, hỏi cô:

– Ta nghe người nhà nói sau giờ ngọ cô đã tới rồi và đúng lúc ta có việc phải ra ngoài. Nghe người gác cổng nói cô đã chờ ta nửa ngày, không biết có chuyện gì vậy?

Mai Cẩm cũng không khách sáo, thuật lại chuyện nửa tháng trước mình đã cứu một thiếu niên ở phụ cận xưởng đồng Hồng Sơn, cuối cùng lấy lá thư ra, nói:

– Tôi cũng không biết thiếu niên kia người ở đâu, nhưng hình như cậu ta biết ngài, viết thư này nhờ tôi giao cho ngài. Còn dặn tôi cần phải đích thân giao tận tay cho ngài nữa.

Lý Đông Đình nghe xong câu chuyện của cô, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Khi cô nói xong và nhận thư, chàng mở ra đọc, ánh mắt thay đổi đột nhiên sáng lên, hỏi cô:

– Cậu ta hiện còn đang ở nhà cô à?

Mai Cẩm nhìn thấy phản ứng của chàng, tuy không biết trong thư viết gì, nhưng cô đoán người thiếu niên này nhất định rất quan trọng. Vội vàng gật đầu.

– Ta lập tức cùng cô đi Mã Bình! – Lý Đông Đình nhanh chóng nói.

Mai Cẩm nhìn chàng, bất giác gật đầu.

Lúc này Lý Đông Đình mới phát hiện mình đã thất thố, vì sợ làm cô sợ, chàng xoa xoa trán, cười nói:

– Lát ta sẽ giải thích với cô sau.

Mai Cẩm vẫn còn không hiểu ra sao cả, nhưng cũng nhìn ra được chắc là chàng đang muốn đi đón thiếu niên kia, vội nói:

– Không có gì ạ. Vậy chúng ta mau lên đường thôi kẻo muộn ạ.

Lý Đông Đình gật đầu, kêu cô chờ một chút, mình thì vội vàng đi ra ngoài. Một lát sau, trong ánh hoàng hôn, đoàn người xuất phát đi Mã Bình, ước chừng đến cuối giờ Tuất thì tới trước cửa nhà Mai Cẩm.

Vạn thị đang đợi Mai Cẩm, đã muộn thế này rồi mà cô còn chưa về, bà đang lo lắng thì đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng động, hình như là có nhiều xe ngựa. Bà vội vã đi ra mở cửa để xem, nhìn thấy chung quanh là đuốc lửa, con dâu mình và một người đàn ông cao lớn cùng nhau bước tới. Bà ngẩn người ra, nhìn kỹ hơn nhận ra người đàn ông kia là Thổ ty Lý Đông Đình, bà hoảng sợ, vội vàng muốn bái kiến nhưng bị Lý Đông Đình ngăn lại.

Lý Đông Đình ra lệnh cho đám tùy tùng chờ ở bên ngoài, một mình mình đi vào, đi nhanh về phía phòng Mai Cẩm chỉ.

Vạn thị muốn đi theo nhưng bị Mai Cẩm giữ chặt, lắc đầu.

– Có chuyện gì thế con? – Vạn thị còn đang u mê, túm chặt tay Mai Cẩm, – Có phải thằng nhóc trong nhà chúng ta là mối tai họa và kinh động tới Thổ ty đại nhân không?

– Chắc không đâu ạ. – Mai Cẩm thì thầm, – Chắc là cậu ta có xuất thân đặc biệt, Lý đại nhân đích thân tới đón thôi ạ.

Sự căng thẳng trong lòng Vạn thị hạ xuống, tò mò lại nổi lên, không kìm được nhìn về phía căn phòng kia, thì thầm hỏi tiếp:

– Thế nó là con cái nhà ai mà đến mức phải đích thân Lý đại nhân tới đón thế con?

– Lý đại nhân không nói, con cũng không tiện hỏi ạ.

Mai Cẩm nói xong thì không nói gì thêm nữa, chỉ bảo Vạn thị và mình cứ chờ. Một lát sau, cô thấy Lý Đông Đình đỡ thiếu niên từ trong phòng đi ra. Lý Đông Đình gọi một tiếng, có hai tùy tùng bước nhanh đi vào, một trái một phải đỡ lấy thiếu niên tiếp tục đưa cậu ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Mai Cẩm, thiếu niên kia dừng lại, quay đầu lại thấp giọng nói:

– Ta đi đây.

Mai Cẩm cười nhẹ, gật đầu:

– Ngài đi thong thả ạ.

Vạn thị cũng cười xòa chen vào một câu:

– Thiếu gia, chỗ ta chỉ là nơi rách nát, mấy ngày đã làm ngài bị thiệt rồi. Nếu có chỗ nào chăm sóc không chu đáo, mong ngài bỏ qua cho ạ!

Thiếu niên đảo ánh mắt qua Vạn thị, cuối cùng rơi xuống trên mặt Mai Cẩm thì dừng một chút, gật đầu với cô rồi chậm chạp đi ra ngoài, được đưa lên trước xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Lý Đông Đình bước theo sau, Vạn thị tiễn đến cửa, thấy thiếu niên kia được sắp xếp xong, Lý Đông Đình cũng lên ngựa, đoàn người đều đang chờ chàng xuất phát, chàng như đột nhiên nhớ ra gì đó quay đầu lại xuống ngựa đi trở lại.

Vạn thị không biết chàng muốn làm gì, sững người ra.

– A mỗ Bùi gia, ta muốn nói với con dâu bà mấy câu. – Lý Đông Đình nói với Vạn thị rồi đi vào trong viện.

Mai Cẩm thấy người ta đi rồi đang định đi vào trong phòng, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân, cô quay đầu lại.

Lý Đông Đình bước nhanh đến trước mặt Mai Cẩm, hạ thấp giọng nói:

– Chắc là cô đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra hôm nay. Là thế này, mấy ngày qua ta gác lại công việc phái ra rất nhiều người bao gồm cả chính ta vẫn luôn đi tìm một người rất quan trọng khắp nơi. Đã tìm kiếm nhiều nơi rồi nhưng đều thất bại. Hôm nay cũng vậy, vốn dĩ ta đã nhận được các tuyến báo nói có kết quả, ta qua đó xem thì vẫn không phải. Không ngờ lúc đang thất vọng trở về nhà thì lại nhận được tin tức tốt từ cô. Thiếu niên này…chính là người mà bọn ta đang tìm kiếm!

Chàng vẫn còn nhớ lúc đầu nói sẽ có lời giải thích với mình, đã đi rồi còn cố ý quay lại chỉ vì nói mấy câu này. Cô khá bất ngờ, đáp vâng, sau đó mỉm cười nói:

– Vậy là tốt rồi. Tôi cũng mừng thay cho đại nhân.

Lý Đông Đình nhìn chăm chú vào cô, dường như còn muốn nói thêm câu gì đó, Vạn thị đã sốt sắng đi tới. Chàng gật đầu với Mai Cẩm, bước nhanh đi ra ngoài, lên ngựa, đoàn người che chở chiếc xe ngựa mau chóng biến mất ở trong bóng đêm.

Đột nhiên trước cửa Bùi gia có động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm sống bên cạnh đều ra ngoài xem, hết sức tò mò, chờ đoàn xe ngựa này đi rồi, mọi người biết con dâu Bùi gia không thích buôn chuyện, sẽ không hỏi được thông tin gì, bởi thế đều vây quanh Vạn thị. Vạn thị bắt đầu kể lể câu chuyện, nói con dâu của mình cứu một người và còn mang về nhà chữa trị cho người ta. Không ngờ đó là một quý nhân gặp đại nạn, vừa rồi Thổ ty Long Thành là Lý đại nhân đã đích thân tới đón người. Hàng xóm hâm mộ không thôi, sôi nổi nói chắc mấy ngày nữa sẽ có ban thưởng cho mà coi, số phận Bùi gia đúng là bỉ cực thái lai vân vân.

Bùi Trường Thanh đi rồi, trong nửa năm gần đây, Mai Cẩm thấy đây là lần đầu tiên Vạn thị vui vẻ như thế, nên cũng không ngăn cả bà, để bà thoải mái nói chuyện buôn dưa với mọi người, còn mình thì đi vào trong phòng.

Vài ngày sau, đúng như Vạn thị chờ mong, Lâm tri huyện đích thân giao phần thưởng của Thổ Tư phủ đưa đến Bùi gia. Ngoại trừ những đồ lặt vặt còn có những thứ tốt khác như một trăm cuộn lụa gấm và sa tanh thượng hạng, một hộp chứa đầy kim khoa, hai hộp bạc khoa, ngoài ra còn ban thưởng một thôn trang cách huyện Mã Bình không xa, kèm theo ruộng đất màu mỡ một trăm mẫu và tất cả nô bộc trong thôn trang.

Vạn thị choáng váng sợ ngây người, nhiều người hàng xóm đứng ngoài cửa cũng chết lặng.

Vạn thị có nằm mơ cũng không dám nghĩ, ban thưởng của Thổ tư phủ lại phong phú như vậy, hoàn toàn vượt xa dự đoán của bà, đến mức cuối cùng, khi mà Lâm huyện lệnh trao những phần thưởng này cùng với khế ước đất đai và khế ước người với nụ cười trên môi, bà vẫn ngơ ngác sốc nặng quỳ bất động.

Mai Cẩm cũng giật mình.

Tối đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Đông Đình, cô đã đoán được thiếu niên kia không phải người bình thường. Nhưng mà ban thưởng như này thực sự là quá nhiều.

Mai Cẩm cũng quỳ xuống nói:

– Đa tạ đại nhân. Chỉ là phần thưởng này quá nặng, dân phụ thỉnh cầu Lâm đại nhân hãy mang về và chuyển lời cho Lý đại nhân, dân phụ không dám nhận ạ.

Lâm huyện lệnh cười:

– Nếu Thổ tư phủ đại nhân đã ban thưởng thì tất nhiên có lý của ngài. Nếu ngươi từ chối chính là vô lễ. Nhưng bản quan có thể truyền lời cho ngươi, nhưng lý nào mà mang quà ban thưởng về được?

Nói xong sai người mang hết quà tặng vào trong.

Những người hàng xóm đứng xem nhìn thấy người khuân vác mang theo vô số phần thưởng màu đỏ đặt trong sân của Bùi gia, gần như chất đầy cả nửa cái viện tử, họ há hốc mồm và ngưỡng mộ.

Thấy vậy, Mai Cẩm đành phải nhận quà. Tiễn Lâm huyện lệnh đi rồi, Bùi gia như rơi vào trạng thái bùng nổ, những người quen biết tới xem ban thưởng gần như đạp vỡ bậu cửa, ngay cả những người không quen biết cũng tới để xem náo nhiệt, mọi người hâm mộ Vạn thị có phúc. Cảnh tượng ồn áo náo nhiệt kéo dài tới buổi tối mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.