Rời khỏi khách điểm, Mai Cẩm lập tức đi tới địa điểm phụ cận bến tàu mà người nhà họ Uông từng nói. Người nhà họ quả nhiên còn ở đó. Lưu thị thấy Mai Cẩm tới, thở dài nói:
– Vào thời điểm này thuyền rất hiếm, trượng phu tỷ đã tìm suốt cả ngày hôm qua cũng không tìm được chiếc thuyền trống nào. Nếu hôm nay không tìm được thì cũng không dám ở lâu thêm nơi này nữa. Không có biện pháp nào khác cũng đành đi đường bộ thôi. Muội đi theo chúng ta cũng sẽ mệt đấy.
Mai Cẩm nói không sao cả, mọi chuyện đều sẽ nghe theo vợ chồng họ sắp đặt. Họ đáp ứng giúp là cô đã vô cùng cảm kích, cô cảm ơn họ hết lần này tới lần khác.
Đêm đó trượng phu của Lưu thị về nhà, quả nhiên vẫn không tìm được thuyền, họ bàn bạc thống nhất ngày mai tiếp tục đi đường bộ, đi tới Nhung Châu thì tính tiếp, nơi đó có sông nước, bến tàu nhiều, sẽ tìm thuyền dễ hơn. Trải qua một đêm nhọc nhằn, sáng sớm ngày hôm sau, cho ngựa ăn no và chuẩn bị xe xong rồi, khi Mai Cẩm đang giúp Lưu thị thu dọn đồ đạc, bên ngoài viện có tiếng nói chuyện, dường như có người đang hỏi thăm người nào đó. Mai Cẩm nghe giọng nói liền biết là ai tới, cô nhìn ra ngoài, quả nhiên trông thấy Bùi Trường Thanh đang ở đó.
Khi cô quay đầu lại, Bùi Trường Thanh cũng nhìn thấy cô ở bên trong, mắt sáng lên xông vào trong, một chân bước vào bậu cửa, lấy ra thư mà cô gửi cho mình, nói to:
– Cẩm Nương, nàng như này là có ý gì? Để lại cho ta thứ này rồi bỏ đi phải không? Nếu không phải ta biết các nàng chắc chắn ở bến tàu nên tới đây tìm, vậy thì nàng đã tự rời đi rồi có đúng không?
Hắn gào xong, đứng ở đó thở hổn hển từng hơi, đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là vẫn luôn chạy đi tìm cô, cũng không biết tìm bao lâu cuối cùng mới tìm được tới chỗ này.
Mai Cẩm bình tĩnh nói:
– Trường Thanh, bây giờ sự nghiệp của chàng mới bắt đầu, về sau tiền đồ không thể đếm được. Thiếp vào Bùi gia hai năm, tự thấy bản thân chưa hoàn thành nghĩa vụ của một thê tử, không thể chăm nom được cái nhà này, cho nên tự mình rút lui. Thiếp đã ấn dấu tay lên đó, chàng cũng ấn dấu tay đi, sau này hai chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa.
Bùi Trường Thanh mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Mai Cẩm thở hổn hển, bỗng nhiên vò nát mảnh giấy đó, nặng nề ném xuống đất, tức giận nói:
– Nàng đừng có mơ! Ta sẽ không đồng ý!
Lưu thị cũng ở trong phòng giật mình, đưa mắt nhìn Bùi Trường Thanh rồi lại nhìn Mai Cẩm, đi ra ngoài cũng không tiện mà ở lại cũng không nên, cô ấy lộ rõ vẻ ái ngại.
Mai Cẩm đi qua, thấp giọng nói:
– Đại tỷ, xin nhờ tỷ đi báo với đại ca một tiếng chờ muội một chút. Muội nói với huynh ấy vài câu xong rồi sẽ ra ngay ạ.
Lưu thị không yên tâm nhìn Bùi Trường Thanh. Mai Cẩm nói:
– Tỷ an tâm, huynh ấy không làm gì muội đâu ạ.
Lưu thị gật đầu, thấp giọng nói:
– Tỷ ở bên ngoài không xa. Nếu muội có chuyện thì cứ hô to nhé.
Nói xong đi ra ngoài, khép hờ cánh cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Bùi Trường Thanh. Mai Cẩm thấy hắn còn đứng bất động ở đó, cô đi qua nhặt cuộn giấy lên mở ra đặt lên bàn, bình tĩnh nói:
– Trường Thanh, tự trong lòng chàng cũng hiểu rõ, từ sau khi chàng và Bạch Tiên Đồng ở cùng nhau, thiếp đã không thể làm vợ chồng với chàng được nữa. Cho nên chàng không cần thiết phải như vậy. Bạch Tiên Đông và chàng có tình cảm nhiều năm, luôn đi theo chàng, bây giờ lại không quan tâm danh phận sinh cho chàng một đứa con trai. Thiếp tự hỏi mình không làm được điều này với chàng. Chàng hãy đối xử tốt với cô ấy, hai người chưa chắc không phải là một nhân duyên tốt đẹp.
– Cẩm Nương! A Cửu đã kể lại những chuyện trải qua trên đường cho ta biết. Nàng dẫn mẫu thân ta đi trốn còn mang theo cô ấy, trên đường đi giúp cô ấy sinh con. Xe ngựa bị trộm mất nàng còn đi tìm kiếm xe khắp nơi. Cẩm Nương, nếu nàng quyết ý ra đi vì sao còn phải giúp mẹ và cô ấy như thế? Ta biết trong lòng nàng chỉ đang giận ta! Tất cả là lỗi của ta! Nàng muốn ta làm gì mới bằng lòng tha thứ cho ta?
Mai Cẩm thở dài.
– Trường Thanh, nói thật cho chàng biết, thiếp không phải thánh nhân, cũng không mạnh mẽ và rộng lòng như vậy. Trên đường đi thiếp cũng không chỉ một lần muốn sụp đổ, thậm chí còn muốn bỏ mặc họ lại không quan tâm. Nhưng mà cuối cùng thiếp vẫn cắn răng chống đỡ. Trước đây thiếp từng nói với chàng, chàng là người tốt! Đến bây giờ thiếp vẫn nghĩ như vậy, chỉ là chúng ta không thích hợp làm phu thê nữa mà thôi. Không thể làm phu thê cũng không thể trở thành kẻ thù. Chàng không ở đây, cho nên thiếp phải đưa họ đến nơi an toàn chờ chàng tới đón họ. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Biểu cảm của Bùi Trường Thanh dần dần suy sụp xuống, giống như một quả kinh khí cầu bị thủng lỗ, ngơ ngác nhìn Mai Cẩm, hai mắt dần dần đỏ bừng lên, nghẹn ngào nói:
– Cẩm Nương, ta biết ta sai rồi! Năm ngoài ta bị sung quân đến Lĩnh Nam, cô ấy liền đi theo ta, chịu không ít cực khổ. Về sau ta bỏ trốn, không đành lòng bỏ mặc cô ấy, cho nên cũng mang cô ấy cùng đi Tứ Xuyên. Sau đó…
Giọng hắn thấp dần xuống:
– ….Ta thật lòng không muốn nàng đi! Nàng muốn thế nào mới chịu tha thứ cho ta? Ta quỳ xuống cầu xin nàng cũng được, chỉ cần nàng chịu ở lại…
Thân hình hắn lắc lư, nhìn như sắp muốn quỳ xuống. Mai Cẩm lắc đầu.
– Trường Thanh, đừng như vậy. Sở dĩ thiếp ra đi cũng không phải chỉ bởi vì Bạch Tiên Đồng, mà cũng bởi vì chúng ta không phải người cùng đường. Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Bằng hữu như thế, phu thê cũng thế. Tới bây giờ chúng ta không cần tiếp tục đồng hành cùng nhau nữa. Thiếp ra ngoài mượn hộp bùn đỏ để chàng ấn dấu tay. Nếu chàng không muốn ấn cũng không sao, sau khi thiếp trở về, Lâm tri huyện có thể cho phép chúng ta hòa li.
– Cẩm Nương —— – Bùi Trường Thanh gọi tên cô, giọng nghẹn ngào nức nở.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, Vạn thị đứng ở đó, chỉ tay vào Mai Cẩm, đau đớn nói:
– Cẩm Nương, tại sao ngươi lại không có lương tâm như thế? Từ lúc ngươi gả đến, ta đối xử với ngươi như thế nào? Con trai ta đối xử với ngươi như thế nào? Nó vừa nghe tin tức về lưu tặc Toàn Châu đã bỏ hết tất cả không màng sống chết mà chạy về đây, tối hôm qua đã tìm tới chúng ta. Nhưng vừa nghe nói ngươi muốn đi, nó cũng không nhìn con trai mà vội vã đi tìm con luôn. Nó cầu xin ngươi đến mức này, thế mà tâm địa con lại cứng rắn lạnh lùng như thế, người làm mẹ đây thật sự không thể nhìn được nữa! Ta cũng không nói cái khác, chỉ nói mấy năm nay, lúc ngươi gả tới nhà ta, ta đối xử với ngươi không tệ đúng không? Con dâu nhà khác phải lập quy củ trước mặt bà bà, ta từng yêu cầu ngươi giặt quần áo nấu cơm phụng dưỡng ta hay chưa? Ngươi thì hay rồi, không những không biết cảm ơn mà còn trèo lên đầu ta, càng về sau này càng thái quá hơn, ta thậm chí còn không được phép nói một câu nào!
Mai Cẩm ngỡ ngàng nhìn Vạn thị, không nói một lời, mặt Bùi Trường Thanh đỏ bừng, vội vàng bước tới, đẩy Vạn thị ra.
Vạn thị hất tay con trai ra, mắng hắn một tiếng, hậm hực nói:
– Tại sao mẹ lại sinh ra đứa con vô dụng như con! Mẹ còn chưa nói hết, càng nói mẹ càng tức. Dù sao nó cũng đã xé rách mặt với con rồi, mẹ cũng đã nhẫn nhịn lâu rồi, không sợ mất mặt xấu hổ nữa! Đại muội tử ——
Vạn thị nắm lấy tay Lưu thị đứng bên muốn khuyên can, kích động nói to:
– Ngươi không biết đâu, lấy được một người con dâu như nó, ngoài mặt thì nở mặt nở mày nhưng trong lòng ta có nỗi khổ không biết phải nói với ai! Vốn dĩ từ ban đầu nhà nó không phải gả nó tới mà là tỷ tỷ của nó. Là nó đã gả thay cho tỷ tỷ nó. Tới nhà ta rồi, nó cơm cũng không biết nấu, quần áo cũng không biết giặt, ỷ vào chút y thuật của mình mà không nghe lời khuyên của ta cứ thích xuất đầu lộ diện mở y quán, tỏ vẻ như mình tài giỏi lắm. Cái này cũng chưa tính, nó còn không chịu viên phòng với con trai ta, khiến con trai ta phải trải chiếu ngủ suốt cả một năm. Ta nói cho ngươi biết, cho đến bây giờ nó không chịu viên phòng với con trai ta thì thôi, hơn nữa còn không chịu nhận cháu trai ta, thấy con trai ta có con, thế là nó náo loạn lên. Ngươi nói xem, trên đời này có người phụ nữ nào như vậy hay không? Bùi gia ta cũng không biết cây hương của tổ tiên có bị đốt cong vẹo không thế nhưng cưới một phụ nữ như vậy vào cửa, biết thế nên từ hôn từ sớm rồi! Mai gia nào có con gái tốt để gả tới đây không.
Lưu thị ái ngại vô cùng, chỉ biết khuyên mãi.
– Mẹ, xin mẹ đừng nói nữa! Cẩm Nương không phải người như vậy!
Bùi Trường Thanh sắc mặt đỏ bừng như sắp tích ra máu, hét to.
Vạn thị không thèm nhìn con trai, tiếp tục nói với Mai Cẩm:
– Ta nói cho ngươi biết, ngươi quay về thì quay về đi, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng đồng ruộng nhà cửa ở Mã Bình đều là của Bùi gia ta, ngươi mang hết của hồi môn mình về đi, chúng ta không thèm. Còn những thứ khác ngươi đừng mơ lấy một phân. Sau này chúng ta trở về, thiếu một phân sẽ tính sổ với ngươi.
Mai Cẩm nhìn Vạn thị đột nhiên nổi điên, như thể bà đã trở thành một người khác. Cô đột nhiên nhớ tới có một lần, Bạch Tiên Đồng tìm đến y quán vừa lúc đụng phải bà cũng đã bị bà mắng chửi cho một trận mất hết mặt mũi. Tình cảnh cũng khá giống, có điều lúc đó người bà xé rách mặt chính là Bạch Tiên Đồng, hiện tại đến lượt xé rách mặt mình mà thôi. Cô lại không thấy phẫn nộ tức giận mà ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Cô lẳng lặng nghe bà mắng chửi xong, khẽ gật đầu, nói:
– Mẹ yên tâm, con sẽ không lấy bất cứ thứ gì trong nhà mình kể cả từng cái kim sợi chỉ. Nhưng con cũng muốn nhắc nhở mẹ, thôn trang bên ngoài huyện Mã Bình cùng với đồng ruộng ở đó mang tên của con, cái này mẹ sẽ không có ý kiến chứ ạ?
Lúc Lâm huyện lệnh ban thưởng những thứ đó, Vạn thị vẫn luôn coi là tài sản của mình. Vừa rồi thấy Mai Cẩm đã quyết ý ra đi, sự bất mãn bấy lâu nay cuối cùng cũng bộc phát, liệt kê từng tội trạng một của Mai Cẩm. Sau khi trút bỏ nỗi bất mãn bấy lâu, bà nghĩ ngay đến những tài sản đó nên mới nói ra những lời đó. Thấy Mai Cẩm lại đáp lại như vậy, bà lại tức giận mặt đỏ bừng, cười lạnh nói:
– Nuôi gà mái gà đẻ trứng, nuôi chó vàng nó biết sủa, Bùi gia ta nuôi ngươi hai năm, cuối cùng lại nuôi ra được một thứ vô ơn. Ai mà thèm những thứ đó của ngươi. Con trai ta bây giờ là Đô úy đại nhân, về sau tiền đồ càng rộng mở không đếm được, muốn cái gì có cái đó. Con trai, con đợi mẹ…
Vạn thị nhìn thấy tờ giấy nhàu nát để trên bàn, liền chạy nhanh ra ngoài, chớp mắt đã mượn hộp bùn đỏ tới, túm ngón tay cái của Bùi Trường Thanh chấm vào đó rồi lại đưa tờ giấy đến trước mặt hắn, thúc giục:
– Trường Thanh, đại trượng phu sợ gì không có vợ! Nghe mẹ, bỏ cô ta đi! Không phải nó hưu con mà là chúng ta hưu nó! Mẹ muốn xem một người phụ nữ bị bỏ sau này còn mặt mũi làm người nữa không! Mẹ chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy độn thổ rồi!
Vạn thị cứ lải nhải bên tai không ngừng, sắc mặt Bùi Trường Thanh vẫn luôn đờ đẫn, thẫn thờ nhìn Mai Cẩm.
Vạn thị túm lấy ngón cái của hắn ấn mạnh dấu tay lên tờ giấy, xem qua xong ném tờ giấy rơi xuống chân Mai Cẩm, hừ một tiếng, kéo Bùi Trường Thanh đi. Hắn lại giống như mọc rễ dưới dất, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Mai Cẩm nhặt tờ giấy lên, gấp lại cất đi, lại cầm bọc quần áo của mình lên đi ngang qua mẫu tử Bùi Trường Thanh.
Khi cô bước ra khỏi bậu cửa, Bùi Trường Thanh đột nhiên quay đầu lại, hỏi:
– Cẩm Nương ơi, ngay từ ban đầu nàng đã không thích ta rồi, nàng đã có suy nghĩ không muốn làm phu thê lâu dài với ta, có phải thế không?
Một câu “có phải thế không” bao hàm đau khổ, phẫn uất, chua xót và thất vọng vô tận.
Mai Cẩm đứng lại, yên lặng một lát, cô quay đầu lại.
– Trường Thanh, thiếp hy vọng sau này chàng sẽ sống tốt.
Cuối cùng cô chỉ nói một câu như vậy và quay người rời đi trong tiếng mắng chửi của Vạn thị.