Một đêm này, Mai Cẩm ngủ rất ngon lành. Buổi sáng ngày hôm sau khi thức dậy thì trời đã sáng choang, có hơi muộn một chút. Khi thức dậy, cô nhìn nơi Bùi Trường Thanh ngủ tối qua, hai ghế vẫn còn ở đó, người thì đã không thấy đâu.
Mai Cẩm mặc quần áo xong rửa mặt chải tóc đơn giản, dọn ghế về chỗ cũ rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sân nhà Bùi gia hình vuông, trồng một ít hoa cỏ, hình như trong nhà chỉ có hai mẹ con là Vạn thị và Bùi Trường Thanh, cũng không có người giúp việc. Khi Mai Cẩm đi ra ngoài, vừa đúng lúc Vạn thị bê cái chậu gỗ từ đầu kia đi tới, trong chậu là quần áo đã giặt xong. Thấy cô đi ra thì đặt chậu xuống nở nụ cười nói:
– Con ngoan, con đói chưa? Đi ăn sáng thôi, mẹ đã làm xong rồi.
Mai Cẩm nói:
– Để con phơi cho ạ. Sáng con dậy hơi muộn, Trường Thanh dậy cũng không gọi con một tiếng.
– Không cần không cần đâu, con ở nhà không phải làm những việc này đâu. Mẹ đã quen rồi.
Vạn thị giành với cô, Mai Cẩm cười:
– Trước kia con cũng không được nuông chiều đâu ạ. Mà con nói thật, những việc nhà chưa chắc con đã làm được tốt, sau này mẹ sẽ biết ạ. Nhưng con sẽ học, không thể để mẹ hầu hạ con được. Mẹ không chê con là tốt lắm rồi ạ.
Vạn thị gật đầu không ngừng, buông tay, khi Mai Cẩm phơi quần áo, bà cũng qua làm cùng.
– Mẹ, Trường Thanh đâu ạ? – Phơi quần áo xong, cô hỏi.
– Nó đang luyện công trên bãi đất trống ở sân sau ấy! Sáng nào cũng vậy, lâu năm đã vậy rồi. Vừa rồi mẹ nói với nó, hôm qua vừa cưới vợ xong, bớt luyện hai ngày không được à…
– Vậy chờ huynh ấy về rồi cùng ăn sáng ạ.
– Kệ nó đi, chúng ta cứ ăn trước, nó luyện xong rồi sẽ tự ăn sau. – Vạn thị nói.
Bà dậy từ sớm, Bùi Trường Thanh vừa mở cửa phòng đã bị bà túm lấy hỏi chuyện động phòng đêm qua. Điều bà quan tâm nhất tất nhiên là hai người có viên phòng không, Bùi Trường Thanh trả lời qua quýt ứng phó cho có, còn nói cho Vạn thị biết, Mai Cẩm còn chưa biết tối qua mình đã đi đâu làm gì. Vạn thị thở phào nhẹ nhõm. Lúc này thấy Mai Cẩm nhắc tới con trai, sợ cô hỏi chuyện tối qua, thế là lảng sang chuyện khác đẩy cô đi ăn sáng.
Mai Cẩm vào phòng trước.
Bữa sáng rất phong phú, không hề có các món thừa còn lại của tiệc cưới ngày hôm qua, thoạt nhìn đều là món mới.
– Con ơi, mẹ không biết con thích ăn cái gì nên mẹ làm vừa mấy món, con nếm thử xem. Nếu không hợp, muốn ăn gì thì cứ nói với mẹ, mẹ làm cho con. – Vạn thị gắp bánh rau rải hành lá xắt nhỏ cho vào bát cô, miệng nói.
– Ngon lắm ạ, con không kén ăn, gì cũng ăn được ạ. – Mai Cẩm nói.
– Mẹ, hai người đang nói gì đó?
Giọng của Bùi Trường Thanh vọng vào.
Mai Cẩm quay đầu lại, thấy hắn đi đến, thân trên trần trụi, ánh nắng ở cửa chiếu vào hắn, hắn ướt đẫm mồ hôi, sáng loáng. Khi chạm vào ánh mắt cô, hắn cúi xuống nhìn mình, dường như ý thức được không ổn, vội vàng đi ra ngoài, một lát sau trở lại quần áo đã được mặc đàng hoàng.
Vạn thị cười tươi bảo con trai vào ăn cơm. Bùi Trường Thanh ngồi đối diện với Mai Cẩm, nhìn cô rồi lại cúi xuống ăn, giữa lúc đó không nói câu nào. Mai Cẩm cũng yên tĩnh ăn sáng. Vạn thị không ngừng gắp thức ăn vào bát Mai Cẩm. Bùi Trường Thanh ngấu nghiến ăn xong, đặt đũa xuống nhìn Mai Cẩm hỏi Vạn thị:
– Mẹ, cữu cữu con đâu ạ? Sáng sớm con không thấy cữu cữu đâu.
Nhà của Vạn Bách Hộ cũng không ở huyện Mã Bình. Tối qua khi Bùi Trường Thanh cuối cùng cũng trở về, bị ông dạy dỗ một trận rồi đẩy vào phòng tân hôn, thấy bên này không có việc gì nữa sáng sớm trời còn chưa sáng đã lên đường trở về huyện Quân Đài.
– Cữu cữu con nói quân vệ có việc, gấp gáp trở về rồi. Hai ngày tới rảnh rỗi cữu cữu sẽ lại đến thăm hai đứa con. Hiện tại con đã là người có gia đình, cữu cữu cũng yên tâm rồi. Cữu cữu kêu mẹ nói với con là mình có chút giao tình với áp quan của Áp Phòng lý, bên kia vừa lúc đang còn chỗ trống, nên hỏi hộ con, hai ngày nữa con qua đó làm việc đi. Cữu cữu còn bảo mẹ dặn dò con, về sau phải cố gắng làm việc, sống yên ổn với tức phụ con, không được tiếp tục qua lại với những người đó…
Nguyên văn câu nói của Vạn Bách Hộ là, bảo Bùi Trường Thanh không được qua lại với những người Trương Thanh Trí nữa. Vạn thị nói được một nửa bỗng nhiên nhớ ra đang ở trước mặt con dâu liền dừng lại, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào con trai để cảnh cáo.
Bùi Trường Thanh lại đưa mắt nhìn Mai Cẩm, nhếch miệng cười:
– Con biết rồi ạ.
Nói xong đứng lên,
– Con ăn xong rồi. Mẹ…và Cẩm Nương, hai người ăn sau ạ.
– Ngày hôm nay đừng có đi đâu đấy. Lát nữa sẽ có hàng xóm láng giềng tới, con cũng phải cùng mẹ và Cẩm Nương tiếp đãi họ. Con bé vừa tới đây, còn xa lạ nhiều.
– Con biết rồi. – Bùi Trường Thanh đi ra ngoài, – Con đi gánh nước đây!
Vạn thị thấy con trai đi lấy thùng nước trong sân đi ra cửa, trong lòng rất vui, cười với Mai Cẩm:
– Trường Thanh nhà chúng ta tuy thô kệch nhưng tính tình rất tốt, tâm địa cũng tốt, sau này con sẽ biết.
Mai Cẩm không nói gì, chỉ cười nhẹ.
————
Ăn sáng và dọn dẹp nhà bếp xong, Mai Cẩm trở lại phòng mình. Không tới bao lâu, nhóm phụ nữ lần lượt đến, những người lớn tuổi hơn đến giúp Vạn thị chuẩn bị bữa ăn cho khách vào buổi trưa, còn những người nhỏ tuổi hơn thì dẫn dắt bọn trẻ đến phòng tân nương, dân bản xứ gọi là “tọa hỉ”.
Trong những người phụ nữ này có một số là hàng xóm láng giềng, một số là họ hàng thân thích của Bùi Trường Thanh. Trong phòng người nhiều, đám trẻ con chạy qua chạy lại ồn ào. Nhóm phụ nữ rất hứng thú với cô dâu từ kinh thành tới, lần lượt bắt chuyện với Mai Cẩm. Có người hỏi thăm ở kinh thành đã thấy những gì, có người hỏi trên đường xảy ra chuyện gì, người tên “Ngũ Nương” tối hôm qua buôn dưa về của hồi môn của Mai Cẩm cũng có mặt, là đường tẩu của Bùi Trường Thanh, họ Lâm, được gọi là “Hoa Mẫu đơn”, lúc này đang vừa bóc nắm hạt đậu phộng trong tay vừa quan sát Mai Cẩm.
Mai Cẩm ngồi ở mép giường, đón nhận những ánh mắt quan sát, nở nụ cười đáp lại từng người một. Trong phòng, tiếng cười xen lẫn tiếng nói chuyện, đang lúc náo nhiệt, Bùi Trường Thanh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa nhìn vào bên trong, ngay sau đó định đi, nhóm phụ nữ thấy thế lập tức vây quanh hắn.
– Ôi xem Trường Thanh xót cô dâu mới này! Đám phụ nữ chúng ta vào đây ngồi còn chưa ấm chỗ mà tiểu đệ đã sốt sắng muốn vào xem rồi, chắc sợ cô dâu bị chúng ta ăn tươi nuốt sống đây hử? – Một phụ nữ trêu chọc.
Cả phòng cười vang lên.
Lâm Ngũ Nương cũng nói xen vào:
– Trường Thanh số tốt ghê, cưới được cô dâu ở kinh thành tới. Tối hôm qua không náo động phòng tân hôn được, bây giờ nhân người đang ở đây rồi, không thể nào cho qua được nhỉ! – Nói xong ồn ào muốn Bùi Trường Thanh ở ngay trước mặt mọi người hôn Mai Cẩm, những người phụ nữ trong phòng cũng hùa theo.
Bùi Trường Thanh muốn bỏ chạy, nhóm phụ nữ nào chịu để hắn đi, kéo lấy hắn đẩy hắn về phía Mai Cẩm, cuối cùng ấn mạnh hắn ngồi sóng vai với Mai Cẩm.
Bùi Trường Thanh xin xỏ nhóm phụ nữ nhưng không được:
– Các bà các cô các tỷ ơi, xin tha cho ta đi mà! Mẹ ta đang chuẩn bị điểm tâm ở bên ngoài, không đi là hết mất đó!
– Điểm tâm lát ăn cũng được, nhưng ngươi hôn tức phụ mới là quan trọng nhất. – Nhóm phụ nữ cười phá lên.
Bùi Trường Thanh mặt đỏ bừng, quay sang nhìn Mai Cẩm, do dự một chút, cuối cùng kề sát lại, lúc sắp sửa hạ thấp giọng muốn nói gì đó với cô, đột nhiên trong phòng có một giọng nói của một đứa bé vang lên:
– Cháu biết! Tam thúc không muốn hôn cô dâu đâu! Tam thúc không muốn hôn cô dâu đâu! Thúc ấy muốn hôn Bạch Tiên Đồng của Túy Hồng Lâu cơ!
Trong phòng yên lặng như tờ, mọi người nhìn nhau.
Người nói chuyện là một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, một tay cầm đậu phộng, một tay cầm hạt dưa, miệng bị vỏ trứng cưới nhuộm đỏ, hét xong nghiêng đầu cười hì hì nhìn Bùi Trường Thanh.
Bùi Trường Thanh giật mình đánh thót, nhanh chóng liếc nhìn Mai Cẩm, vẻ mặt xấu hổ.
Cậu bé này là Đấu Ca con trai của Lâm Ngũ Nương. Lâm Ngũ Nương thấy mọi người đều nhìn mình, vội tiến lên túm cánh tay con trai mắng:
– Nói linh tinh cái gì thế! Đi ra ngoài chơi đi!
Nói xong đẩy cậu bé ra ngoài cửa.
Cậu bé đánh rơi hạt đậu phộng trong tay không chịu ra ngoài, giãy giụa, lớn tiếng cãi lại:
– Con không nói lung tung! Rõ ràng tối qua mẹ về nhà nói với cha, nói tam thúc qua lại với thím ấy, mà mẹ còn cười nữa.
Trong phòng có người hắng giọng, nhưng không ai nói chuyện.
Bùi Trường Thanh mặt đỏ đến tận mang tai.
Lâm Ngũ Nương xấu hổ không tả được, cười gượng, sau đó đánh mạnh vào tay con trai, cậu bé khóc òa lên, cuối cùng bị Lâm Ngũ Nương túm kéo ra ngoài.
Hai mẹ con nhà này đi rồi, bầu không khí náo nhiệt trong phòng đã biến mất, những người phụ nữ còn lại nhìn nhau, một người muốn nói đi giúp Vạn thị làm điểm tâm, những người còn lại cũng đi theo, chẳng mấy chốc, trong tân phòng chỉ còn lại Bùi Trường Thanh và Mai Cẩm.
Bùi Trường Thanh cuối cùng mới ngước lên nhìn Mai Cẩm, cổ họng hơi giật giật.
– Chàng muốn nói cái gì? – Mai Cẩm hỏi.
Bùi Trường Thanh lắp bắp:
– …Không phải như nàng nghĩ đâu…
– Thế đó là chuyện gì? – Mai Cẩm hơi mỉm cười.
Bùi Trường Thanh cúi đầu xuống, một lát sau, ngẩng đầu ấp a ấp úng nói:
– Cẩm Nương à, nếu ta nói cho nàng biết, nàng có thể đừng tức giận cũng đừng trách ta được không?
Mai Cẩm nói:
– Vậy thì phải xem là chuyện gì. Nếu là có lý do thì không ai có thể trách chàng được.
Bùi Trường Thanh gật đầu:
– Đúng là chuyện có liên quan đến mạng người, cho nên tối qua ta không thể không đi.
Mai Cẩm nhìn hắn.
Bùi Trường Thanh nói:
– Ngày hôm qua đang đi đón nàng, nửa đường đột nhiên nhận được tin nói muội tử của ta nghĩ quẩn trong lòng muốn tự sát…
– Muội tử của chàng? –Mai Cẩm quá kinh ngạc, – Sao mẫu thân chàng không nói cho thiếp biết nhỉ.
– Là…là nghĩa muội của ta…- Bùi Trường Thanh lí nhí, – Chính là … Bạch Tiên Đồng…
– Ừm, sau đó thì sao? – Mai Cẩm hỏi.
————
Hóa ra ngày hôm qua, ngay trước khi ở Bùi Trường Thanh xuất phát đi đón cô dâu của mình, Bùi Tiểu Hổ nhận được tin nói là Bạch Tiên Đồng trốn trong phòng khóc lóc rất lâu, vừa rồi không thấy người đâu, sợ là đi tìm cái chết rồi.
Bạch Tiên Đồng này là một thanh quan của Túy Hồng Lâu, xinh đẹp, biết chữ, biết đàn, biết hát, được một đám hiệp khách phong làm hoa khôi. Năm ngoái cô ta kết bạn với Bùi Trường Thanh, công khai biểu lộ tình cảm của mình trước mặt mọi người, Trương Thanh Trí liền trả tiền mua cô ta rồi tặng cho nghĩa đệ của mình.
Bùi Trường Thanh bình thường hay qua lại với đám Trương Thanh Trí, khó tránh khỏi thường ra vào hoa tửu. Bản tính của hắn không phong lưu như đám Trương Thanh Trí, cộng thêm Vạn thị thường quản lý hắn nghiêm khắc, cho nên cũng không dám làm ra chuyện gì cả. Trương Thanh Trí tặng hắn Bạch Tiên Đồng, hắn biết nếu để Vạn thị biết được chắc chắn không cho phép, thế nên không dám nhận. Ban đầu cứ đưa đẩy suốt, nhưng Trương Thanh Trí sống chết không chịu, nói nếu hắn cự tuyệt chính là không nể mặt mũi nghĩa huynh này, hơn nữa những người khác ở bên cạnh ồn ào hùa theo, cuối cùng Bùi Trường Thanh đành phải nhận Bạch Tiên Đồng làm nghĩa muội.
Ban đầu hắn nhận Bạch Tiên Đồng làm nghĩa muội cũng chỉ là động thái tạm thời, nhưng hắn không ngờ Bạch Tiên Đồng lại dây dưa với mình, thường tặng cho hắn khăn tay thơm hay đôi giày tự làm. Bùi Trường Thanh chỉ là thiếu niên mới lớn, bắt đầu biết tình cảm nam nữ, khó tránh khỏi không từ chối được, dần dần cũng động lòng. Mấy tháng trước, biết Vạn thị và cữu cữu mình đã quyết định việc hôn nhân cho mình thì đã bắt đầu suy nghĩ xem nên thuyết phục Vạn thị như thế nào để đón Bạch Tiên Đồng về nhà. Cuối cùng có một lần, hắn thử mở miệng dò hỏi, vừa mới nói hai câu thì đã bị Vạn thị mắng cho xối xả, còn nói nếu hắn dám dây dưa với kỹ nữ thì sẽ treo cổ ở trước mộ cha hắn, để không phải nhìn thấy những việc xấu xa làm nhục danh dự gia tộc của hắn.
Bùi Trường Thanh trong xương cốt là một người con có hiếu, thấy Vạn thị có phản ứng dữ dội như vậy, chút tâm tư bị Bạch Tiên Đồng khuấy động ra biến mất, vì thế đã nói rõ tình hình với Bạch Tiên Đồng, nói mình sẵn lòng giúp cô ta sắp xếp tương lai, nếu cô ta thích ai thì mình sẽ lấy danh nghĩa huynh trưởng làm chủ gả cô ta đi, sống một cuộc sống bình yên. Bạch Tiên Đồng khóc sướt mướt, thề thốt cả đời này của mình sẽ đi theo hắn, nếu hắn không cần mình thì mình sẽ cắt tóc đi làm ni cô.
Sự dây dưa này kéo dài, trong nhà cữu cữu đã đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho hắn với Mai gia, làm cho Bùi Trường Thanh rơi vào sự khó xử, vô cùng phiền não. Mấy ngày gần đây, đám huynh đệ kia của hắn kêu hắn đi uống rượu hắn đều từ chối, sợ gặp Bạch Tiên Đồng thì không hay. Nhưng ngày hôm qua, khi hắn đang đi đón dâu, ở trên đường đột nhiên nghe được tin Bạch Tiên Đồng tự sát.
Một người là người phụ nữ xa lạ mà hắn chưa từng gặp mặt và hắn không hề muốn kết hôn, còn người kia là hồng nhan tri kỷ mà mình yêu mến, khi mọi chuyện đi đến hồi kết, phải quyết định xem ai là người có trọng lượng hơn. Bùi Trường Thanh sợ Bạch Tiên Đồng thật sự nghĩ quẩn trong lòng, cũng không quan tâm tới tiểu thư Mai gia gì nữa, lập tức cởi bỏ hỉ phục chạy đi tìm người.
Nghe hắn kể tới đây, Mai Cẩm nhớ tới dáng vẻ tóc tai ướt sũng của hắn đêm qua, tức thì hiểu ngay.
– Cô ta nhảy xuống sông à?
– Đúng vậy! – Bùi Trường Thanh lúc này vẫn còn mang theo sợ hãi nói, – Ta tìm nhiều chỗ cũng không tìm được. Trời lại tối, về sau nghĩ tới cây cầu ở ngoài thành, bèn chạy đến đó. Quả nhiên từ xa nhìn thấy cô ấy đứng ở trên cây cầu, ta vừa mới gọi một tiếng, cô ấy liền nhảy xuống. May mà ta biết bơi nhảy xuống theo cứu cô ấy lên, đưa cô ấy về chỗ ở xong thì ta vội trở về nhà luôn.
– Khi chàng cứu cô ta lên, cô ta đã nói gì? – Mai Cẩm hỏi.
Bùi Trường Thanh lắp bắp không biết nói gì.
– Có phải cô ta khóc lóc nói số mình quá khổ không còn hy vọng nên mới đi tự sát có đúng không? Có phải còn nói sau này mình không quan tâm danh phận gì cả, đời này cam tâm tình nguyện đi theo chàng?
Bùi Trường Thanh kinh ngạc:
– Hả, sao nàng biết vậy? – Thốt ra rồi, có lẽ tự bản thân cũng thấy không ổn, ngượng ngùng biện bạch, – Ta biết chuyện tối qua rất có lỗi với nàng, có điều cô ấy là nghĩa muội của ta, ta không thể nào trơ mắt mặc cô ấy đi chết được, đúng không?
– Chàng đi cứu người không sai, không nên trách chàng.
Bùi Trường Thanh dường như thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ vui mừng:
– Cẩm Nương, mẹ ta nói nàng là người thông tình đạt lý, quả nhiên là rất đúng. Nếu biết nàng như vậy thì tối qua ta đã nghe theo nàng rồi.
Mai Cẩm mỉm cười:
– Vậy thì chàng có thể nói cho thiếp biết suy nghĩ bây giờ của chàng không?
Bùi Trường Thanh yên lặng một lát nói:
– Ta sẽ luôn coi cô ấy là nghĩa muội của mình.
– Nếu cô ta cứ bám lấy chàng thì sao?
– Sẽ không đâu! – Bùi Trường Thanh lắc đầu, – Tối qua ta đã nói rõ với cô ấy rồi.
Mai Cẩm cười cười:
– Trương Thanh à, những lời thiếp nói sau đây có lẽ chàng không thích nghe. Trước tiên không nói đến mục đích cô ta nhảy sông vào đúng ngày cưới của chàng, thiếp chỉ hỏi chàng, sao chàng biết cô ta ở đó được?
Bùi Trường Thanh nói:
– Ta tìm được bà tử hầu hạ cô ấy, bà tử đó nói với ta bảo ta đến đó xem xem, biết đâu tìm được…
– Đúng vậy, trùng hợp quá đi! Bà tử kia nói cô ta ở đó, chàng vừa đi, quả nhiên cô ta đúng ở đó. Cái này không trùng hợp, mà trùng hợp chính là nghĩa muội của chàng sớm không nhảy muộn không nhảy lại vào đúng lúc chàng gọi cô ta thì mới nhảy xuống. Trùng hợp quá đi mất.
Bùi Trường Thanh tối hôm qua chỉ mải lo đưa Bạch Tiên Đồng đang khóc lóc như mưa về chỗ ở, sau đó mình cũng gấp gáp trở về nhà, cũng không hề nghĩ nhiều như vậy. Lúc này nghe Mai Cẩm phân tích ra thì ngẩn người, gượng gạo nói:
– Cô ấy…không phải loại người đó đâu, ta biết…
– Là do thiếp nghĩ nhiều. – Mai Cẩm nhỏ nhẹ nói, – Trường Thanh à, mẫu thân chàng nói thiếp thông tình đạt lý, cũng đúng mà cũng không đúng. Thiếp tự nghĩ mình không phải là người tính toán chi li. Hễ là chuyện có thể thương lượng, thì bất kể là chuyện gì thì chúng ta cũng có thể nói chuyện, tuy nhiên chỉ riêng chuyện nam nữ này là thiếp không thể chấp nhận được. Tuy nói ngày hôm qua thiếp mới đến nhà chàng, có nhiều chuyện chưa biết hết. Nhưng riêng chuyện này, Trường Thanh, chàng làm không tốt chút nào.
Bùi Trường Thanh sửng sốt cả người.
– Nếu trong lòng chàng thật sự thích cô ấy, muốn cả đời chăm sóc cô ta, vậy thì trước khi mẫu thân chàng phản đối, dẫu cho chàng ngay lúc này không cưới được cô ấy thì ít nhất cũng có thể từ chối việc hôn nhân với Mai gia. Chỉ cần chàng kiên quyết, mẫu thân chàng cũng không thể cầm dao đặt lên cổ chàng ép chàng cưới một người chàng không muốn. Hiện tại chàng chấp nhận kết hôn với thiếp, trong lòng lại nghĩ đến nghĩa muội của chàng, Bạch Tiên Đồng có chút gió thổi cỏ lay gì, chàng sẽ dao động. Tự chàng ngẫm lại xem, chàng làm vậy liệu có khiến cho thiếp thất vọng không?
Bùi Trường Thanh xấu hổ không tả được, lặng thinh một lát nói:
– Vậy nàng muốn ta làm thế nào?
– Nếu chàng muốn sống với thiếp, từ hôm nay trở về phải phân rõ giới hạn với Bạch Tiên Đồng, cho cô ta chút tiền cũng không sao, sau đó đoạn tuyệt qua lại, về sau không liên quan đến nữa. – Mai Cẩm nói.
Bùi Trường Thanh ngẩn người rồi nói ngay:
– Vừa rồi ta đã nói, ta sẽ bảo cô ấy tìm người thích hợp khác. Cô ấy không có người nhà, hiện cũng chỉ có nghĩa huynh là ta để dựa vào thôi. Chờ cô ấy tìm được người rồi, ta sẽ dùng thân phận huynh trưởng gả cô ấy đi.
– Nếu cô ta vẫn không tìm thấy người mình muốn lấy thì sao? Chàng cứ thế qua lại với cô ta cả đời hay sao? Nếu ngày nào đó cô ta lại lẩn quẩn trong lòng đi nhảy sông, chàng lại không màng tất cả nhảy xuống sông cứu cô ta phải không?
Khuôn mặt Bùi Trường Thanh từ từ đỏ lên, hô hấp dần dần nặng đi, hắn ngước nhìn Mai Cẩm một lát, đột nhiên đứng bật dậy bước nhanh ra ngoài.