Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 17: Tử Tình bị bắt cóc 2



Hiện tại Tử Tình ngồi trên một chiếc xe ngựa xóc nảy, trước mặt có 4 cô gái Tử Tình suy đoán, mấy cô nương này chắc là cũng giống mình bị người ta bán đi.Tử Tình chớp mắt. Cũng may lần này không bị trói không có bị nhét khăn chận miệng nên Tử Tình có thể nói chuyện được. Nàng vừa muốn nói chuyện thì thấy cổ họng khô khốc, đau rát không chịu được. Tử Tình ho thật lớn mấy cái.

“muội muội, ngươi không sao chứ?”

Một tiểu cô nương chừng 9 tuổi có vẽ chính chắn ngồi đối diện Tử Tình đở lấy nàng quan tâm hỏi.

“N...ứ...nước....” Tử Tình gian nan nói.

Tiểu cô nương kia nghe Tử Tình nói nước thì nhanh chóng lấy bình nước được treo lủng lằng trên vách xe ngựa xuống cẩn thận đưa vào miệng Tử Tình cho nàng uống.

Dòng nước mát lạnh chảy vào cổ họng, cảm giác khó chịu cũng bớt đi vài phần. Tử Tình hướng ánh mắt cảm kích nhìn vị cô nương vừa giúp mình kia.

“Tỷ tỷ, cảm ơn ngươi” Giọng nói có chút ồn ồn.

Cô nương kia hạ mắt, trên gương mặt thoáng chốc có khổ sở, nàng cười gượng nói:

“Ta cũng không làm gì, muội không cần cảm ơn ta. Chúng ta hiện tại đều bị người ta bán ra ngoài. Sau này cũng chỉ có chúng ta cùng nhau chống chọi lại số phận thôi. Giúp đỡ nhau đó là chuyện cần làm, muội không cần để ý.”

Tử Tình nhíu mày, xem ra nàng đã bị hai tên kia bán cho người khác rồi. Liếc mắt nhìn mấy cô nương trên xe, mấy tiểu cô nương này cũng chỉ khoãn bảy tám tuổi. Người có vẽ lớn và chững chạc nhất là vị cô nương vừa giúp nàng uống nước kia.

Cố ngồi ngay ngắn lại, lưng tựa vào thành xe Tử Tình nhìn mấy cô nương gương mặt đầy sợ hãi kia nhẹ giọng nói:

“Chào các tỷ, ta là Tử Tình, các tỷ xưng hô thế nào?” Lẽ ra là xưng muội nhưng vì bọn họ đều là người xa lạ nên Tử Tình mới xưng ta.

Cô nương vừa giúp Tử Tình kia cười buồn nói “ Ta là Hạ Thiền”

“Ta là Tiểu Ngọc”

“Ta là Nhị Nha”

“Ta là Chu Tứ”

Mấy cô nương khác cũng lần lược giới thiệu.

Lúc này Tử Tình mới có dịp quan sát mấy tiểu cô nương này. Người lớn tuổi nhất là Hạ Thiền, cô gái này có vẻ dịu dàng hểu chuyện. gia cảnh Hạ Thiền cũng khá đáng thương. Cha vừa mất thì nương cũng tái giá, rồi thì lần lượt sinh ra 3 tiểu đệ. Vì nhà nghèo nên Cha dượng bảo đem nàng bán đi. Mẹ nàng không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Hạ Thiền cũng có chút nhan sắc nhưng có lẽ vì nàng hằng ngày hay làm việc nặng nên tay chân có chút thô ráp, da cũng sậm màu hơn những người khác.

Tiểu cô nương tên Tiểu Ngọc thì có vẻ lạc quan, khi nói chuyện cũng rất hay cười. Nàng cũng không có nói tại sao mình bị bán.

Nhị nha năm nay cũng được 7 tuổi, nàng bận một bộ bố y, có nhều chổ bị rách được vá lại. Nhị Nha là một cô nương rụt rè, nàng bị bán vì muốn có tiền cho cha xem bệnh và cho các đệ muội có cuộc sống tốt hơn. Tử Tình nghĩ hoàn cảnh của Nhị Nha giống với hoàn cảnh của nàng lúc trước. Nhìn vào mắt Nhị Nha, thấy nàng có sợ hãi, có lo lắng, nhưng không thấy sự oán hận như mấy cô nương khác. Tử Tình nghĩ nếu nàng có thể nhất định sẽ giúp tiểu cô nương này.

Người Cuối cũng là Chu Tứ, cô nương này trong mắt tràn đầy sự không cam lòng và thù hận. Chưa chờ mọi người hỏi về gia cảnh nàng ta nàng đã mở miệng oán hận.

“Cha và nương ta chỉ biết thương tỷ tỷ và tiểu đệ của ta, bọn họ cả nhà muốn sung sướng nên bán ta. Hừ.. còn nói sau này tìm cách chuộc ta về. Đem bán ta bằng khế ước sinh tử rồi chuộc về làm chi, hừ, bọn họ là lòng dạ giã dối. Còn nhét bạc cho ta cầm theo. Hừ... ta bị bán đi rồi, bạc đó rỏ ràng là bạc của ta bọn họ lại làm như nhân từ bố thí vài đồng. Ta không cần. Cha và nương và tỷ tỷ đệ đệ điều là người xấu” Chu Tứ xổ một hơi, Tử Tình vốn muốn mở miệng an ủi lời nói cũng mắc nghẹn lại.

Cả xe vì lời nói của Chu Tứ cũng lâm vào yên lặng. Một lúc sau Tiểu Ngọc mới như sực nhớ giọng nói oan oan hỏi:

“Tử Tình, còn ngươi tại sao bị bán vậy? là ai bán ngươi, cha hay nương?”

Tử Tình gục đầu vờ đáng thương “Không phải cha hay nương bán ta, mà là ông nội bán ta. Ông nội muốn bán ta, Cha và Nương không đồng ý nên bị ông nội đuổi ra khỏi nhà. Chúng ta ở ngôi nhà thật nhỏ ngoài ruộng. Cha và mẹ ta điều đi ra ngoài làm mướng. Ông nội thừa lúc không ai ở nhà lén bắc ta đem đi bán. Còn sợ ta khóc làm lộ chuyện, ông nội còn lấy khăn tẩm thuốc cho ta hôn mê. Ta không biết ta bị bắt đi mấy ngày nữa” Tử Tình cố ý nói ra cho mọi người nghe. nói xong thì gục đầu vờ lau nước mắt.

Hạ Thiền vỗ vổ vai Tử Tình an ủi.

“Cũng là ngươi tốt số hơn ta, không có bị cha mẹ bán.” Chu Tứ âm dương quái khí nói.

Tử Tình cười trừ cũng không đáp lại.

Cứ như vậy cả bọn ngồi trên xe liên tục hai ngày trời, Tử Tình quan sát trên xe có hai đại hán vạm vở ngồi đánh xe bên ngoài. ngoài ra không có ai khác. Nhều lần nàng muốn tìm cách trốn thoát nhưng không được cuối cùng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Khi đến giờ ăn mỗi người sẽ được phát 2 cái bánh bao thịt và một chén canh. Tiểu Ngọc nói “là bọn họ sợ không cho chúng ta ăn đầy đủ chúng ta sẽ ốm yếu nhìn không đẹp mắt sẽ bán ích tiền nên mới cho ăn bánh bao thịt đấy”

Tử Tình nghe xong mắt lóe lóe liếc nhìn Tiểu Ngọc một cái sao đó vờ không có gì tiếp tục ăn.

Chều hôm đó, xe ngựa dừng lại “Bọn Tử Tình được đưa vào một Đại Trạch Viện tên Thạch Gia, nơi đó có hàng rào thật cao nằm ở trong hẻm nhỏ của một huyện thành. Tử Tình đoán đây chắc là nhà chứa. Nơi này sẽ dùng để chứa những cô nương được thu mua ở các nơi về sao đó sẽ dạy dổ những quy củ cần thiết.

Vừa vào tới nơi, năm người Tử Tình bị nhốt vào một căn phòng nhỏ. trước mặc là một vị tự xưng là Thạch ma ma. Người này sẽ là người dạy quy củ cho bọn họ.

Ngày đầu tiên bọn người Tử Tình điều bị nhốt lại, đến ngày thứ hai mới được cho ra ngoài. Nhưng không biết làm sao ngày thứ hai không có thấy Tiểu Ngọc. Nàng từ khi cửa mở thì bị một đại hán hung hãn dẫn đi, đến giờ cũng chưa thấy quay trở lại. Đứng trước sảnh lớn, Tử Tình quét mắt. Nàng nhìn thấy có rất nhều cô nương, khoản 30 người, đủ mọi lứa tuổi. Hạ Thiền, Nhị Nha, Chu Tứ cùng Tử Tình đứng cùng một chổ.

Hạ Thiền nhìn một vòng lo lắng hỏi nhỏ Tử Tình. “Tiểu Ngọc nàng sao bây giờ còn chưa được đưa về? liệu nàng có bị sao không?”

Tử Tình trầm mặt, nàng làm sao biết được, nhưng mà nàng cảm thấy vị cô nương tên Tiểu Ngọc này rất khả nghi. Thấy trong mắt Hạ Thiền thật sự lo lắng thì an ủi.

“Chắc nàng ấy không có gì đâu. Có khi nàng ta tốt số, vừa đến đã có người muốn mua nàng, nên được bán ngay rồi không cần phải học quy củ như chúng ta”

Hạ Thiền nghe thấy Tử Tình nói có lý nên cũng không để bụng nữa, chỉ là trong lòng có chút buồn buồn. Các nàng đã ở cùng nhau mấy ngày rồi, ở chổ xa lạ này, lần đầu tiên cùng nhau trải qua những ngày sợ hãi nên trong lòng ích nhiều cảm thấy có chút tình cảm. Nhưng hiện tại mất đi một người. Hạ Thiền trong lòng có chút không nỡ.

Nhị Nha không nói gì, nàng sợ hãi núp vào chính giữa chổ Tử Tình.

Chu Tứ hôm nay tính khí cũng trở nên dịu nhẹ hơn, không còn mở miệng là nói lời khó nghe nữa.

“Tập hợp!”

Một tiếng “Keng” vang lên, phía sau giọng nói hữu lực vang vọng của Thạch ma ma phá vỡ suy nghĩ của Tử Tình. Ngước mắt Tử Tình nhìn thấy mấy tiểu cô nương kia rất nhanh chóng di chuyển đứng xấp thành hàng dài. Tử Tình biết thời thế cũng kéo Hạ Thiền Nhị Nha và Chu Tứ vào phía cuối hàng đứng vào.

Thạch ma ma liếc mắt, thấy bọn Tử Tình biết nghe lời thì gật đầu. Trong lòng thầm nói đám cô nương mua về đợt này không tệ, rất hểu chuyện. Lại liếc nhìn phía bên kia có mấy người vẫn còn sợ hãi đứng một chổ chưa vào hàng thì hừ lạnh.

Thạch ma ma lớn tiếng hô:

“Các ngươi ai là người lần đầu đến đây mau bước ra khỏi hàng, đến trước mặt ta”

Tử Tình nghe thế ngoan ngoản kéo ba người đi chung với mình ra khỏi hàng nhanh đi đến trước mặt Thạch ma ma. Bên góc bên kia có mấy cô nương vẫn chưa xếp vào hàng cũng từ từ đi lại. Thạch ma ma thấy đã đến đủ thì mở miệng lạnh giọng nói:

“Các ngươi lần đầu đến đây nên chưa hểu quy củ, ta sẽ từ từ dạy các ngươi.

Trước hết. mỗi buổi sáng đầu giờ mão(5h-7h) các ngươi phải thức dậy nhanh chóng thay quần áo, ăn sáng rồi đến đây tập hợp. Khi nghe được tiếng kẻng thì phải xếp hàng lại và điểm danh. nên nhớ, đến trể thì sẽ bị phạt quét dọn các phòng trong mười ngày. nên nếu ai muốn làm việc thì cứ việc đến trể. Các ngươi nghe rỏ chưa? ” Thạch ma ma trừng mắt nhìn đám người Tử Tình.

Mấy cô nương cùng nhau lí nhí nói “nghe rỏ”.

“Được rồi các ngươi trở vào hàng đi. các ngươi đến sau nên sau khi học xong thì đi tìm Ngọc ma ma nhờ bà dạy những thứ các ngươi chưa được học. Bây giờ cùng mấy người bọn họ học với ta”

Hàn ma ma bắt đầu nói thêm vài đều cơ bản cho đám người Tử Tình biết thì cho các nàng vào hàng. Bắt đầu dạy. “Hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi biết về cách nắm giữ tâm tư của khách quý.

Trước tiên, các ngươi cần phải luôn nở nụ cười. Dù người khách đó các ngươi không thích cũng phải cười. Các ngươi nên biết, những người khách đó là người mang cơm đến cho các ngươi ăn. Nên... Nhất định không được ăn nói khó nghe.

Khi khách không hài lòng các ngươi, họ muốn đổi người khác các ngươi vẫn phải cười vui vẽ với họ, sau đó lui ra ngoài. Đừng có níu kéo.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........”

(Cho xin.... mấy cái này viết mất thời gian lắm, mấy bạn đọc chắc cũng chán nên mình bỏ qua)

Thạch ma ma dạy khoản 3 canh giờ thì cho mọi người lui xuống ăn uống, nghĩ ngơi nữa canh giờ sau sẽ tiếp tục học. Bởi vì buổi sáng mỗi người chỉ ăn có một cái bánh bao nên hiện tại ai cũng đói cồn cào.

Bước vào nhà ăn, Bọn Tử Tình mỗi người được một phần cơm, có cá có canh. Chu Tứ vừa ăn cơm vừa than thở.

“Thạch ma ma này nói nhều thật, ta nghe mà đầu đầy sao luôn. Ba người các ngươi nghe hểu không?”

Tử Tình cười cười không trả lời, nàng tập trung ăn rất nhanh, không hểu nổi trong lòng có cảm giác chẵng lành. Một muỗn cơm một muỗn đồ ăn rất nhanh khai cơm của Tử Tình gần thấy đáy.

Nhị Nha nghe Chu Tứ than thở cũng gật đầu nói nàng cũng sợ quá nên không có nghe được Thạch ma ma nói những gì.

Hạ thiền thì khác, nhìn mặt nàng âm u, nàng chỉ cúi đầu ăn không có trả lời Chu Tứ. Tử Tình nghĩ, có lẽ Hạ Thiền nghe Thạch ma ma dạy cách đãi khách nên biết được các nàng tương lai sẽ bị bán chổ nào nên mới có biểu hiện như vậy.

Đang mãi cắm đầu ăn thì phía sau Tử Tình có một âm thanh bén nhọn đầy chế giểu.

“A, lần này lại có một đám ăn mày tới nha, nhìn xem ngồi cắm đầu ăn thế kia, chắc là một lủ quỷ chết thèm rồi” Giọng nói mười phần là chế nhạo.

Tử Tình cứng đơ quay đầu, “Nha”, thì ra là nói mấy người ngồi ở phía sau nàng, thở phào một cái. Cứ tưởng rắc rối tìm đến rồi chứ.

Tử Tình ngoái đầu nhìn nhìn, xem ra mấy người này chắc là nhà nghèo lắm, ích được ăn thịt nên khi nhìn đồ ăn có cá có thịt thì cắm đầu ăn như hổ đói. (Tử Tình cũng không chịu nhớ lại, người nào đó lần đầu ăn thịt từ khi đến đây thì bộ dáng thế nào. Còn ở đó cười người ta Ooiiii :)) )

Còn người vừa nói lời khó nghe kia là một tiểu cô nương khoãn tám chín tuổi. Làn da trắng như tuyết mùa đông, mắt đen mi dày, cái mũi dọc dừa, cái môi đỏ thắm như được tô vẽ. Quả là một tiểu mỹ nhân nghiên nước nghiên thành.

Vị tiểu cô nương kia đứng chống nạnh, vẽ mặt cao ngạo không xem ai ra gì, hất mặt đầy xem thường mấy tiểu cô nương kia.

Tử Tình im lặng, nàng thấy mấy cô bé kia run rẫy, có người run tới nổi tay cầm đũa không được. Tử Tình thở dài. Phản ứng như vậy thật là chọc người ức hiếp a.

Quả nhiên, tiểu mỹ nhân đưa bàn tay trắng trẻo non mềm ra bưng cái khai đựng đồ ăn lên cao chế nhạo nói

“Woa ... ngươi không biết cầm đũa nha, để ta giúp ngươi” Nói rồi nàng lật ngược khai cơm lại, thức ăn bên trong cứ như vậy rơi xuống đổ vào người của mấy cô nương đang run rẩy kia.

Mấy tiểu cô nương kia vốn nhút nhát, bị khi dể như vậy cũng không dám phản khán, một đám cùng nhau run rẩy khóc lớn. Nhìn qua quả thật rất đáng thương.

Bên này Hạ Thiền muốn đứng lên đi qua bênh vực người thì bị Tử Tình kéo lại. Nàng lắc đầu với Hạ Thiền. Đùa à, hiện tại các nàng lạ nước lạ cái, thân mình còn lo chưa xong làm sao có thể đi giúp người khác đây. Không khéo lại kéo họng súng chĩa vào phía mình thì khổ. Nàng cũng không phải là loại người nhân từ ngu ngốc a.

Nhị Nha bên này cũng run cầm cập. Đầu cũng không dám ngẩn lên.

Chu Tứ nhìn thấy cô nương kia như vậy trong lòng khó chịu, không vừa mắt hừ hừ nói:

“Hừ nàng ta là ai vậy? ỷ đẹp một chút thì huênh hoan. ma củ hiếp ma mới”

Tử Tình hết hồn tức giận nhìn Chu Tứ cảnh cáo. Nàng cảm giác được cái tiểu mỹ nhân kia đã nghe thấy và đang hướng mắt về phía các nàng. Tử Tình mắt đen loạn chuyễn.

Trong đầu chợt lóe Tử Tình vội vàng rặng ra vào giọt nước mắt vờ khổ sở nói.

“Chu Tứ, ngươi cũng đừng nói vậy, nàng là tỷ tỷ của ta. Ông nội bán ta cũng vì ta không được việc chứ không phải vì tỷ tỷ đẹp hơn ta nên ông nội giữ tỷ ấy lại đâu” Tử Tình nói tới đây thì vội nắm chặc tay Chu Tứ vờ khóc thảm thiết “Chu Tứ, chúng ta thật khổ, đều là người bị người thân bỏ rơi a”

Tử Tình nói xong thì nghiên người vào người Chu Tứ. Bên ngoài nhìn qua cứ nghĩ nàng thương tâm muốn chết, muốn dựa vào người khác khóc lóc. Nhưng thật ra Tử Tình đang nói nhỏ với Chu Tứ “Nghe ta, nhanh nhắm mắt lại, đừng có nói thêm gì hết”

Tử Tình đang giã vờ là các nàng đang nói chuyện của mình, lời nói vừa rồi của Chu Tứ là vì bất mãn dùm mình nên mới mắng ra.

Chu Tứ vốn không vừa mắt vị tiểu mỷ nhân kia ăn hiếp người, lại thấy nàng kia đẹp hơn mình thì trong lòng ghanh tỵ. Vốn muốn mở miệng đâm chọt vài câu nhưng thấy nàng ta mắt lộ hung quan nhìn qua bên này thì sợ hãi. Chưa kịp phản ứng thì thấy Tử Tình nói cái gì tùm lum rồi dựa vào mình ra hiệu. Chu Tứ dù hơi ngốc nhưng cũng biết được cái gì vội vã làm theo.

Nhị Nha thấy tiểu mỹ nhân đi qua bên này thì sợ hãi run rẩy. Hạ Thiền cũng có chút sợ nhưng trấn tỉnh hơn Nhị Nha nhều.

Ngọc Hương Hoa, tên của tiểu mỹ nhân.

Ngọc Hương Hoa nàng ở nơi này rất có địa vị, bởi vì nàng rất xinh đẹp nên mấy ma ma ở đây rất chìu chuộng nàng. Ngọc Hương Hoa cũng vì thế nên rất kiêu căn và hống hách. Trong mắt nàng, tấc cả mọi người ở đây gộp lại không bằng một mình nàng, bởi thế nên nàng thường xuyên khi dễ người khác. Các ma ma ở đây dù biết cũng chỉ nhắm mắt cho qua.

Hôm nay tâm trạng không vui, lại thấy có người mới đến nên muốn làm khó dễ các nàng. Không nghĩ thế nhưng có người mắng xéo mình. Ngọc Hương Hoa tức giận. Cái con quỷ nhỏ này dám mắng nàng. nàng hùng hổ đi qua muốn đánh người thì thấy một tiểu cô nương khóc lóc kể lể. Thì ra bọn họ không phải là đang nói mình, Ngọc Hương Hoa chợt hểu.

Nhưng dù sao họng súng cũng chuyễn rồi a, cứ như vậy bỏ đi thì thật không phải là cách của nàng. Ngọc Hương Hoa hất mặt đi về phía mấy người Tử Tình cao ngạo nói:

“Các ngươi là người mới tới. không hểu quy củ à? Còn nữa, ban ngày ban mặt mà ôm ôm ấp ấp, nhìn đi, còn ra hệ thống gì nữa”

Tử Tình xém bị sặc nước miếng của chính mình. Tiểu mỹ nhân a, ngươi rất khoa trương đó. biết không? biết không?

Tử Tình vờ đáng thương ngẩn đầu lên nhìn Ngọc Hương Hoa, sao đó mắt trợn to đầy ngạc nhiên, miệng há to không chút hình tượng.

“OA...OA..OA...tỷ tỷ này thật xinh đẹp, giống như tiên trên trời nha, Tỷ tỷ xinh đẹp, tên của ta là Tử Tình, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tên là gì? oa... tỷ đẹp quá hà nha”

Ngọc Hương Hoa vốn định tìm người gây sự nhưng thấy tiểu cô nương mở to mắt nhìn mình, trong mắt đầy ngưỡng mộ và yêu thích, còn luôn miệng hô tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp thì tâm tình vui vẽ, cũng không còn nhớ mình là đang định tìm người gây sự.

“Ta tên Ngọc Hương Hoa, sau này ngươi cứ gọi ta là Hoa tỷ là được” Ngọc Hương Hoa khó có dịp ôn nhu nói.

Tử Tình mắt vẫn còn mở to, miệng vẫn không quên rầm rì, “OA... tên cũng đẹp, người cũng đẹp, đẹp quá a” dù là nói nhỏ nhưng mọi người đều nghe thấy đấy.

Ngọc Hương Hoa đắc ý, kiêu ngạo đứng một hồi mới xoay người đi.

Tử Tình thở phào một cái trừng mắt liếc Chu Tứ “Chu Tứ tỷ, ngươi lần sao cẩn thận một chút.”

Chu Tứ vốn muốn phản bác lại nhưng không biết nói cái gì, cuối cùng không quan tâm cúi đầu tiếp tục ăn.

Tử Tình “Hừ” một tiếng cũng không nói nữa. cúi đầu tranh thủ ăn tiếp thức ăn trong khai của mình. Thật là Chu Tứ này, di chung với nàng chắc có ngày bị họa lây a.

“Này các ngươi thật may mắn, Hương Hoa nàng ta bình thường không dể gì nói chuyện dễ nghe với người khác đâu.”

Một cô nương khoản 9 tuổi bận một bộ tử y, dáng người mãnh khãnh đi lại gần nhóm người Tử Tình mở miệng làm quen.

Tử Tình “Nha” một tiếng, rồi cười cười với tiểu cô nương kia.

Chu Tứ không biết ngẩn đầu hỏi “nàng ta là ai? sao nàng ta hống hách quá vậy?”

Cô nương kia nhìn Chu Tứ, trong mắt nếu nhìn kỷ có thể thấy được tia khinh thường. Nhưng trên mặt nàng ta lại cười rất dịu dàng.

“Nàng ta a, ta nghe mấy ma ma nói nàng ta là người được Tầm Xuân Lâu ở kinh thành thu mua đó. Nhưng tuổi nàng ta còn nhỏ nên Tầm xuân Lâu để nàng ta ở đây cho các ma ma nuôi dưỡng. Mỗi tháng nàng ta sẽ được nhận 15 lượng bạc nữa đó. Các ma ma ở đây cũng nhượng nàng ta vài phần. Mà các ngươi biết không, nàng ta nha, còn chưa bắt đầu đã có rất nhều quan to quý nhân ở Kinh Thành đặc cọc trước rồi đó. Ta nghe nói, tương lai nàng ta sẽ sống trong nhung lụa, còn có kẻ hầu người hạ nữa”

Vị cô nương mặc tử y kia thao thao bất tuyệt kể, sau đó mắt vô tình lướt qua đám người Tử Tình một cái.

“Ồ”

Chu Tứ nghe nói thì ồ lên, trong mắt nàng ta đầy hâm mộ.

Tử y cô nương kia thấy hâm mộ trong mắt mọi người thì cười nói:

“Các ngươi nha, cũng không cần hâm mộ nàng, các ngươi cũng rất xinh đẹp, ta thấy tương lai các ngươi cũng không thua kém nàng ta đâu”.

Chu Tứ mắt sáng trưng hỏi “ Thật không? ta cũng sẽ được giống như nàng ta sao?”

Vị tử y cô nương trong mắt đầy xem thường nhưng rất giỏi che giấu gật đầu “ừ” một tiếng.

“Nhưng mà... ngươi là ai? sao ngươi biết nhều vậy?” Chu Tứ nhìn tử y cô nương thắc mắt hỏi.

“Ta tên Mộng Tuyền cũng giống các ngươi, ta cũng bán mình vào đây” tử y cô nương kia cười trả lời.

Tử Tình đưa mắt liếc nhìn cô nương tên Mộng Tuyền một cái rồi cúi đầu vét mấy hột cơm cuối cùng trong khai đồ ăn. Nàng cảm giác Mộng Tuyền này không giống các nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.