Lại nói, sau khi bọn Tử Tình bỏ trốn, khoản 1 khắc sau, một gia đinh đi tuần tra trong trạch phát hiện có cháy. Chuông Báo động vang lên Các ma ma giáo dưỡng biết có cháy thì chạy nhanh khóa ngoài tấc cả các phòng đang có mấy cô nương. Cả viện trừ vài người canh chừng cửa và mấy ma ma giáo dưỡng canh chừng các cô nương ra, còn lại đều nhốn nháo chữa cháy.
Bởi vì là ban đêm, lại có gió lớn nên lửa lan rất nhanh. Các cô nương bị nhốt trong phòng nhốn nháo sợ hãi. Cuối cùng có vài cô nương sợ chết nên đập phá cửa hòng thoát ra ngoài. Một người làm trước cả bọn làm theo. Cứ như thế các phòng đang nhốt mấy cô nương điều bị phá cửa.
Các cô nương vừa thoát ra ngoài thấy trong viện hổn loạn thì hô nhau chạy trốn. Cứ như vậy một đám cô nương nhân lúc mọi người chữa cháy thì chạy nhanh ra cửa chính trốn ra ngoài.
Bình thường đại trạch viện người canh giữ rất nghiêm ngặt hôm nay bởi vì kéo hết đi chữa cháy mà trở nên lỏng lẽo. Các cô nương rất nhanh phá được cửa chính chạy trốn ra ngoài hơn phân nữa.
Chưa bao giờ đại trạch viện lại loạn như vậy, bởi vì gấp nhất là chữa cháy nên mấy gia đinh đều tập trung chữa không có đi bắt người được, vì vậy mấy cô nương may mắn trốn thoát được rất nhiều. Đại trạch viện lần này phải nói đã bị thua lỗ một khoản không ích.
Lại nói ở Cố Tam gia.
Hôm đó Tô thị thấy con gái vào nhà một buổi còn không trở ra thì lo lắng, Tô thị sai Tử Diệc vào nhà xem có chuyện gì không mà Tình Nhi vào lâu chưa ra. Tử Diệc vừa đi vừa cười nói “Chắc tiểu muội lại lười biếng trốn việc rồi.”
Nhưng khi Tử Diệc vào nhà, tìm trong tìm ngoài không thấy. Hắn lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm cuối cùng tìm thấy chiếc hài của Tử Tình rơi ngoài cửa. Tử Diệc sợ hãi hô lớn. Tô thị, Tử Nương và Tiểu Ngủ nghe tiếng hô lớn đầy sợ hãi của Tử Diệc thì hết hồn. Tô thị trong lòng “Bụp” một cái vội vàng quăng cuốc chạy nhanh vào nhà.
Cố Tam lúc đó cùng Tử Dục đang kéo xe chất đầy cây gổ tốt vừa trở về. Nghe tin Tử Tình mất tích thì thẫn thờ. Tô thị khóc đến thiên hôn địa ám. Tử Dục mặt tái mét, hắn nhớ tiểu muội có nói qua với hắn “ông nội sẽ làm chuyện xấu”. Thì lo sợ té ngồi trên đất.
Cố Tam nghe Tử Dục nói cũng quá đỗi sợ hãi, hai tay nắm chặt tới nổi gân xanh. Cố Tam bất chấp đó là cha hắn. Cứ như vậy hùng hổ nhanh chóng chạy về nhà chính Cố gia chất vấn Cố lão gia tử. Nhưng cuối cùng không có kết quả còn bị Cố lão cho Cố Đại Sinh và Cố Nhị Sinh đánh một trận bị thương khắp người. Cũng may lúc đó có Triệu Cảnh đi ngan qua thấy thế vào ngăn cản rồi mang Cố Tam đưa về, nếu không mạn nhỏ Cố Tam chắc cũng không còn.
“Chúng ta báo quan phủ đi” Tô thị nói.
Cố Tam ho lớn mấy cái cố vương người ngồi dậy nói muốn đi tìm Tử Tình. Triệu Cảnh sau khi đưa Cố Tam về, biết được con gái của bọn họ bị người ta bắt cóc thì cũng lo lắng. Phải biết ở thôn này con nít rất nhiều. Nếu như có bọn buôn người ở đây thì rất nguy hiểm. Triệu Cảnh cũng nói nên báo quan. nhưng mà muốn quan giúp dân thì phải có bạc. Cố Tam không nghĩ ngợi lấy ra 20 lượng bạc đút lót cho quan.
.
Xoay qua xoay lại Tử Tình mất tích đã hơn mười ngày. Cố Tam sau khi được đại phu chữa trị vết thương cũng không còn nghiêm trọng nữa. mỗi ngày điều cùng Tô thị và Tử Dục đi ra ngoài khắp các nơi lùn sụt tìm kiếm tin tức Tử Tình.
Sau nhiều ngày lao lực quá độ, đại đau khổ khủng hoảng tinh thần Tô thị ngã xuống khi phát hiện cô gái mình kéo lại không phải là Tình nhi của nàng.
Cố Tam vừa lo cho con, vừa lo cho vợ, cuối cùng người cũng gầy một vòng thấy rỏ. Cố Tam Gia hiện tại mỗi ngày đều lấy nước mắt rữa mặt. Những người quen biết trong thôn cũng thông cảm cho hoàn cảnh bọn họ nên bỏ hết mọi chuyện cùng nhau đi tìm Tử Tình.
Thấy Tô thị vẫn còn khóc nức nở trên giường. Cố Tam thì ôm đầu ngồi trên đất. Râu của Cố Tam cũng dài thêm mấy phân. Tử Dục cố gắng trấn an.
“Cha, nương.. hai người cũng đừng quá lo lắng, nếu để muội muội thấy hai người như vậy nàng nhất định sẽ đau lòng. Nương, nương quên rồi sao? tiểu muội còn có Tiên ông phù hộ nàng sao, còn nữa, tiểu muội rất thông minh, nàng nhất định không có chuyện gì, nhất định sẽ quay trở lại” Tử Dục nhấn mạnh câu “Nhất định” bởi vì hắn cũng đang cố gắng trấn an bản thân.
Cố Tam đang ôm đầu cũng ngoi đầu lên, trong mắt lóe lên hi vọng.
Tô thị, Tử Nương tiếng khóc cũng tạm ngưng.
“Nhưng Tình Nhi chỉ mới có 6 tuổi, nàng chưa từng rời xa chúng ta. nàng... “ Tô thị giọng run run.
“Nương tử, Dục nhi nói đúng, nàng phải tin tưởng con gái chúng ta, Tình Nhi nhất định sẽ trở về.” Cố Tam bình tỉnh trấn an Tô thị.
Tuy là nói vậy nhưng trong lòng ai cũng đều lo lắng rối bời. Cố Tam mỗi ngày đều chạy ngược xui trên trấn hi vọng có thể tìm thấy Tử Tình. Tử Dục và Tử Diệc cũng cùng nhau thay phiên chạy khắp nơi tìm kiếm.
Trong khi Cố Tam gia đang sóng to gió lớn thì ở Cố gia nhà chính mọi người đang đóng cửa ăn mừng. Cố Lão mấy ngày trước đã liên lạc được với vị tiên sinh trên trấn. Sao khi nộp 200 lượng vàng phí giám sinh thì hôm nay đã có công văn của quan trên xuống, phong cho Cố Đại Sinh làm quan tri huyện ở huyện Thanh Hà cách Tô Dương trấn 3 ngày lộ trình.
Cố lão trong lòng vẻ, thầm cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt. Hi sinh một đứa cũng cố toàn gia. đến lúc này Cố lão vẫn luôn cho rằng ông làm rất đúng.
Cố lão gia tử quyết định sáng mai tung tin ra ngoài sẽ bán toàn bộ đất đai dưới tên Cố gia. sẽ nói là muốn bán đất lấy tiền thuê người đi tìm cháu gái.
Tây Tử Thôn mấy ngày nay có hai tin làm người ta bàn tán. Một là đứa con gái nhỏ của Cố Tam gia bị bắc cóc, hai là con trưởng Cố gia Cố Đại Sinh được nhậm chức làm quan. Mọi người hiện tại tụ họp với nhau bắt đầu suy đoán.
Cháu gái vừa mất tích thì đại bá được làm quan, lại nhớ đến vụ Cố Tam bị Cố lão gia tử đánh thì cảm thấy chuyện này có quá nhiều nghi vấn. Nhưng không ai dám nói gì nhiều, bởi hiện tại Cố gia không còn là hộ nông dân nữa, người ta đã đổi thành quan tịch rồi. bàn tán không tốt có khi họa vào thân. Ai biểu bọn họ dân không đấu lại quan cơ chứ.
Hôm nay, Cố gia một nhà cùng nhau đi Thanh Hà huyện nhậm chức. Cố Tam dù không muốn cũng phải vác mặt đến đưa tiễn. Trước khi đi, Cố lão gia tử đã mời bà con lối sớm lại ăn một bữa cơm chúc mừng. Cố lão còn không quên diễn vai phụ từ tử hiếu với Cố Tam trước mặt mọi người. cũng mở miệng nhờ mọi người chiếu cố đứa con út của ông.
Cố Tam từ đầu đến cuối không nói gì, hắn hiện tại rất muốn hét to với Cố lão, hỏi rằng đã bán con gái của hắn đến đâu rồi. Nhưng Cố Tam biết, hắn hiện tại không thể. Cố lão đã cắn chặt miệng không nói. hắn trên vai lại bị chữ hiếu đè nặng. giờ phút này, Cố Tam cảm thấy quá vô lực rồi.
... .......
Trở về Thanh Thành Huyện
Sau khi chợp mắt được một lúc bên ngoài trời bắt đầu sáng. Bởi vì gương mặt đang hóa trang nên ba người không thể rữa mặt (á ở dơ quá). Chờ bên ngoài sáng rỏ, Tử Tình dẫn theo Hạ Thiền và Nhị Nha ưỡn ngực đi ra ngoài.
Trên đường phố đông đúc, ba tiểu thiếu niên nhanh nhẹn len qua dòng người. Hạ Thiền kéo tay áo rộng thùng thình của Tử Tình nói nhỏ
Hạ Thiền và Nhị Nha nhìn nhau trong mắt hai người đầy khó hiểu.
Tử Tình dẫn Hạ Thiền và Nhị Nha đến trước cửa của một tửu lâu có tên Vãn Lai Tửu. Sau đó nhất chân mạnh mẽ bước vào. Hạ Thiền và Nhị Nha thấy là đến tửu lâu lớn thì lo lắng. Hạ Thiền do dự kéo tay áo Tử Tình nói nhỏ.
“Tử Tình muội, sao lại vào đây? chúng ta không có tiền”
Tử Tình nở nụ cười trấn an Hạ Thiền và Nhị Nha một cái mới nói.
“Hai tỷ hiện tại nên tin tưởng muội, muội đã có cách của mình. Nhanh vào thôi, đứng chỗ này dể bị chú ý”
Hạ Thiền và Nhị Nha dù lo lắng nhưng cũng bước theo chân Tử Tình.
Bước vào sảnh của tửu lâu, một tiểu nhị khoản 13 tuổi nhanh nhẹ chạy ra đón ba người bọn họ. Tiểu nhị liếc mắt thấy dáng vẻ rụt rè của Hạ Thiền và Nhị Nha, lại thấy trang phục của bọn họ có vẽ củ kỷ và bẩn bẩn thì chau mày. Ý định đón tiếp cũng bị đuổi ra sau đầu. Tên tiểu nhị mắt chứa khinh thường nhìn ba người Tử Tình lạnh giọng nói.
“Các ngươi đi đâu đây? ở chỗ này không cho ăn mày vào.”
Hạ Thiền và Nhị Nha vốn đang lo sợ, hiện tại nghe tiểu nhị nói vậy thì co người lại rút vào nhau. Biểu hiện đó càng làm cho tiểu nhị cho là hắn đoán đúng. Tiểu nhị định lớn tiếng đuổi người thì nghe một giọng nói non nớt đầy tức giận.
“Sao hả? Đây là cách chào đón khách của các ngươi ? Là sợ ta không có tiền trả các ngươi sao? Khinh người quá đáng. Mau gọi ông chủ của ngươi ra đây, ta muốn hỏi xem hắn làm ăn như thế nào lại muốn đuổi chúng ta.”
Tiểu nhị thoáng một cái rùng mình, đưa mắt nhìn vị tiểu công tử trước mặt. Dù trên người là bộ trang phục củ kỷ, nhưng khí thế trên thân thể nhỏ bé kia thật sự quá kinh người. Tiểu nhị phút chống cả người căng thẳng thầm nghĩ không ổn. Cũng không quản suy đoán ban đầu của mình là gì, hắn cúi đầu thật thấp cười hề hề nịnh bợ.
“A, tiểu công tử, đùa, nói đùa thôi, ha ha.. Tiểu công tử mời vào, mời vào” Thái độ của tiểu nhị xoay 180 độ.
Tử Tình “Hừ” một cái, chân đá mạnh vào cái ghế nhỏ gần đấy hung hăng nói:
“Lần này ta bỏ qua, lần sao nếu còn dám đối với ta vô lễ ta đánh gãi cái chân chó của ngươi”
Giọng nói của Tử Tình có mười phần hung bạo có mười phần đe dọa. Tên tiểu nhị kia sợ hãi cúi đầu run run nói “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!”
“Còn không mau tìm một gian phòng sạch sẽ cho ta, còn đứng ở đó làm gì” Thấy tiểu nhị run rẩy đứng đó Tử Tình hét lớn.
“Dạ dạ, tiểu công tử mời mời, xin đi theo ta”
Tên tiểu nhị sợ hãi đi trước dẫn đường, Bố Ngư (tên của tiểu nhị) thầm nói. Hôm nay sao quả tạ chiếu hắn a.
Tử Tình, Hạ Thiền và Nhị Nha đi theo phía sau tiểu nhị lên cầu than. Tiểu nhị dẫn ba người họ vào một gian phòng sạch sẽ có cửa. Đây là những gian phòng dành cho khách quý. Tử Tình bước vào, rất ung dung đi lại ghế ngồi xuống. trên mặt khẽ nhíu tỏ vẻ không hài lòng chỗ này.
Bố Ngư thấy biểu tình của Tử Tình thì lòng lộp bộp, hắn rất nhanh cười lấy lòng nịnh nọt nói “Vị tiểu công tử này, nhìn ngài thật quý khí, tuổi nhỏ đã có thể có quý khí bức nhân a. Tiểu công tử, không biết ngài muốn dùng gì để tiểu nhân mang lên cho ngài?”
Tử Tình “hừ hừ” một tiếng ghét bỏ nói “Ở đây món gì ngon thì mang hết lên đây. Còn nữa, một lát lúc ta về gói cho ta 50 cái bánh bao lớn.” Tử Tình nói xong không để tiểu nhị nói gì thêm thì dơ tay cầm bình trà trên bàn quăng về hướng hắn mắng ta
“Còn không mau đi mang món ăn lên, ngươi đứng gù gù đây làm gì?”
Bố Ngư run rẩy, nhanh tay đón được bình trà bay về phía mình, sau đó cẩn thận để lại trên bàn cho Tử Tình rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Ai nói cho hắn biết hôm nay hắn bị làm sao a. Bị một đứa bé dọa cho muốn tè ra quần rồi. Bố Ngư gãi đầu, hắn làm ở đây đã lâu rồi tại sao chưa từng thấy qua vị tiểu công tử này. Cắm đầu suy nghĩ cuối cùng Bố Ngư lắc đầu quyết định không nghĩ nữa. Cái tiểu tổ tông này quá hung dữ rồi, hắn không dám động vào.
Trở lại trong phòng, sau khi tiểu nhị rời đi Hạ Thiền và Nhị Nha vội vàng kéo Tử Tình lại, nảy giờ bọn họ bị Tử Tình dọa cho hoảng sợ rồi, ở chung với nhau hơn mười ngày chưa lần nào thấy Tử Tình phát hỏa như vậy. Hạ Thiền dè dặc nói:
“Tử Tình muội, muội... muội... muội muốn làm gì?”
Tử Tình thở dài, nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha dè dặc với mình thì cảm thấy không quen. Được rồi, nàng vừa nảy là rất hung dữ đó. Nhưng mà hiện tại trong người các nàng không có tiền. Nếu không làm như vậy các nàng đừng nói ngồi ăn, ngay cả muốn bước vào đây đã là chuyện khó rồi.
“Hạ Thiền tỷ, tỷ có nghe qua câu “Tiên chế phát nhân” chưa? có nghĩa là “Hành động trước để áp chế địch dành quyền chủ động đó”. Nếu lúc nảy muội không làm dữ như vậy, đừng nói chúng ta có thể vào đây, có khi còn bị họ kiêu quan binh bắt chúng ta nữa đó”
Hạ Thiền chớp mắt “Nhưng muội dẫn chúng ta vào đây làm gì? còn gọi món ăn nữa. Trong người chúng ta không có tiền. Tử Tình, muội ....” Hạ Thiền chưa nói xong đã bị Tử Tình cắt ngan.
“Hạ Thiền tỷ, Nhị Nha tỷ. Muội đã nói muội có cách, hai tỷ chỉ cần tin muội là được. Không được nghi ngờ hay do dự làm gì, hai tỷ còn không hiểu muội sao?”
Hạ Thiền và Nhị Nha nhìn nhau, trong mắt Hạ Thiền có chút xấu hổ cúi đầu nói “ Tỷ đã biết, mọi chuyện điều nghe theo muội”
Nhị Nha mắt mở to nhìn qua lại Hạ Thiền và Tử Tình sau đó gật gật đầu vô tư nói “ Ta không có ý kiến, điều nghe theo muội Tử Tình.”
“Được, nếu hai tỷ tin tưởng ta thì mọi chuyện để ta lo liệu, bây giờ hai tỷ ngồi ở đây. Ta đi ra ngoài một lát. Chút nữa ta sẽ trở lại. Nhớ rỏ đừng đi lung tung. đồ ăn mang lên hai tỷ cứ ăn trước đừng chờ ta. Tin tưởng ta, ta sẽ không bỏ lại hai tỷ.”
Hạ Thiền còn muốn hỏi Tử Tình muốn đi đâu, miệng khẽ mở nhưng cuối cùng không hỏi. Hỏi có nghĩa là không tin, nàng hiện tại nguyện ý tin tưởng nàng (Tử Tình)
Tử Tình đứng lên chào Hạ Thiền và Nhị Nha một tiếng sao đó mở cửa di ra ngoài.
Tử Tình bước xuống khỏi cầu thang, thấy Bố Ngư đang loay hoay làm việc. Tử Tình cũng không nhìn hắn bước thẳng ra ngoài. Nhưng nàng lại không biết được, từng hành động và lời nói vừa rồi của mình đều bị một nhóm người nhìn thấy hết từ đầu tới cuối.