Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 25: Về nhà



Cố Tam kích động run rẩy, là hắn không phải nằm mơ phải không? kháp bàn tay một cái. đau đớn truyền đến. Đúng vậy, không phải mơ. Con gái nhỏ của hắn đã trở về.

Cố Tam bốn bước thành hai chạy nhanh lại phía xe ngựa. Dang đôi tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ về phía Tử Tình, Ôm nàng vào lòng. Cố Tam kích động giọng nói run rẩy.

“Tình Nhi, Tình Nhi, con gái của cha, cha cuối cùng cũng tìm được con rồi. Con gái của cha” Cố Tam giọng nói nghẹn ngào.

Tử Tình giơ bàn tay nhỏ nhỏ ôm chặt cổ Cố Tam vùi đầu vào đấy. Nghe mùi hương quen thuộc của người cha kiếp này của mình. Tử Tình cũng xúc động. Thì ra trong lúc lơ đản nàng đã đem người thân kiếp này đặt vào lòng mình rồi. Tử Tình giọng nói non nớt vang lên.

“Cha, Tình Nhi nhớ người muốn chết, tối ngủ cũng nhớ, lúc ăn cũng nhớ ngày nào cũng nhớ cả nhà muốn chết luôn a”

Cố Tam nghe Tử Tình nói chết chết thì lo sợ cản lời nàng.

“Tình Nhi ngoan, đừng nói chết hay không chết, Tình Nhi của cha chính là người có phúc nhất định không thể có chuyện gì”

Hai cha con Tử Tình cứ như vậy đứng giữa đường ôm nhau, Chính là Cố Tam bế Tử Tình. Mấy người đi ngan qua lại cũng dừng chân. Chợt có người hô lớn.

“Kia... đó không phải Cố Tam gia sao? hắn là mất con hiện tại đã tìm được? Nhưng mà ta nghe nói Cố Tam gia là mất con gái mà, hiện tại sao lại thành con trai vậy?”

“Ai da.. Chính là tiểu cô nương kia mặt đồ của nam hài đi. Cũng lạ, mất tích gần cả tháng trời hiện lại lại trở về. cái kia... còn ngồi xe ngựa trở về nữa”

Một vị Thôn phụ nãy giờ chứng kiến từ đầu tới cuối nên tò mò nói.

Một vị lão bá bước gần đến Tử Tình nhìn nàng có chút tò mò nhưng không mất phần uy nghiêm hỏi :

“Tiểu cô nương, mấy ngày qua ngươi ở đâu? Cả nhà ngươi tìm ngươi khắp nơi đấy?”

Tử Tình liếc mắt. Thây người hỏi mình là một lão giả thì cung kình cúi đầu thi lễ một cái mới nhỏ giọng nói.

“Gia gia, ta là bị người ta bắt cóc rồi đem bán cho một hộ chuyên buôn người ở huyện thanh thành. Ta nhân lúc nơi đó có hỏa hoạn nên nhanh chân chạy trốn đấy. Nhờ trời phù hộ, dọc đường ta gặp một vị phu nhân tốt bụng giúp đỡ, còn cho ta bạc để thuê xe trở về” Tử Tình giọng nói có vài phần run rẩy giống như đang sợ hãi.

“Ồ! quả nhiên...” Mọi người xung quanh lúc này ồ lên hiểu rỏ. Không ích người chỉ trỏ về phía Tử Tình nói nhỏ “Nha đầu này xem ra mệnh hảo, tốt số thật”

Lúc này trên xe ngựa Hạ Thiền và Nhị Nha cũng đi xuống, hướng về phía Cố Tam khẽ thi lễ một cái.

“Cố Thúc Thúc”

Cố Tam có chút bất ngờ gật đầu với Hạ Thiền và Nhị Nha trả lễ một cái mới nhìn Tử Tình hỏi:

“Tình Nhi, đây là?”

Tử Tình cười cười kéo góc áo Cố Tam có chút làm nũng nói:

“Cha, đây là Hạ Thiền tỷ và Nhị Nha tỷ, hai tỷ ấy là cùng con trốn thoát khỏi bọn buôn người kia đấy”

Cố Tam mày hơi nhíu nhẹ, sau đó hướng Hạ Thiền và Nhị Nha mặt cảm kích nói.

“Cảm ơn hai cháu trong trời gian qua đã chiếu cố Tình Nhi của ta. Hai cháu nếu không ngại, có thể đến nhà chúng ta ăn bữa cơm được không?”

Tử Tình liếc mắt nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha, thấy Hạ Thiền trong mắt có chút vui mừng còn Nhị Nha thì có khó xử. Nhị Nha nhìn Tử Tình một cái trong mắt có ngại ngùng sau đó hướng Cố Tam nói.

“ Cố Thúc Thúc, Nha Nhi hiện tại muốn về nhà trước với cha mẹ, nên...nên.....” Nhị Nha nói tới đây thì ngập ngừng. Cố Tam hiểu rỏ gật đầu cười nói.

“Đúng vậy, ta sao lại quên chứ. Vậy hiện tại các con nhanh trở về đi, hôm nào có dịp lại ghé nhà thúc cũng không muộn”

“Vậy... vậy hiện tại chúng con xin cáo từ” Nhị Nha cố gắng làm ra vẽ để không thất lễ trước mọi người.

Cố Tam mỉm cười gật đầu với Nhị Nha và Hạ Thiền.

“Vậy hai cháu mau lên đường đi”

Cố Tam liếc nhìn Bố Vũ một cái, vốn muốn hỏi thăm vài câu nhưng thấy con gái nhỏ liếc mắt ra hiệu với mình nên cũng thờ ơ không để ý.

Tử Tình nhìn trời thấy không còn sớm vội nói.

“Cũng đã trễ, Nhị Nha tỷ, Hạ Thiền tỷ, hai tỷ lên đường cẩn thận”

Nhị Nha và Hạ Thiền luyến tiếc nắm tay Tử Tình một cái, nhưng có lẽ chỗ đông người các nàng ngược lại không nói gì, sao đó chậm rãi lên xe ngựa.

Tử Tình nhìn Bố Vũ, Bố Vũ vội vàng cúi đầu chào Tử Tình một cái sao đó rất nhanh đánh xe rời đi.

Xe ngựa lại lọc cọc lăn bánh, rất nhanh đã khuất ở một cua quẹo. Lúc này Cố Tam mới xoay người hướng phía mấy người đang đứng xem xung quanh khom người có lễ nói.

“Đa tạ bà con hương thân mấy ngày qua đã giúp đở cho Cố Tam ta tìm con gái. Hôm nay con gái ta đã trở lại. Ngày mai nhà chúng ta sẽ có một bữa cơm gia đình, kính mong các hương thân phụ lão đến ăn bữa cơm đoàn viên với nhà chúng ta”

Một vị Đại Bá có râu mặt chính trực hướng Cố Tam cười sang sảng nói:

“Cố Tam huynh đệ, người nói gì đâu không. Chúng ta cũng không giúp được gì, con gái ngươi may mắn trở lại đó chính là nhờ phúc của các ngươi. Những ngày qua ngươi tìm kiếm con gái cũng tốn không ích bạc rồi. Lòng cảm ơn của ngươi chúng ta là để trong lòng, còn bữa cơm thì không cần đâu.”

“Chính là.... Cố Tam ta cảm ơn các vị” Cố Tam một lần nữa cúi thấp đầu hướng ba bên bốn phía gật gật. Tử Tình được Cố Tam bế trong ngực cũng bị lộn đầu theo. Một vị đại thẩm nhìn thấy mặt Tử Tình tái mét vội cười lớn cản Cố Tam lại.

“Aiiii... ngươi xem ngươi kìa, đang bế nha đầu kia mà loay hoay như vậy, ta thấy thật đau lòng cho nàng”

Cố Tam lúc này mới vội vàng ngẩn đầu đứng thẳng người lên, mắt lo lắng nhìn con gái nhỏ. Thấy Tử Tình lấy tay xoa trán thì hối hận. Hắn đang làm cái gì a.

“Hiện tại đã trể, Ta muốn tranh thủ mang con gái về cho nương nàng nhìn thấy, ta trở về trước. Các vị, Cố Tam ta một lần nữa đa tạ”

“Được rồi mau mau mang nàng về nhà đi, cả nhà của ngươi mấy ngày qua đã vất vã đủ rồi. nhanh mang nàng về đi” Mọi người ta một tiếng ngươi một tiếng nhao nhao lên bảo Cố Tam mau mang Tử Tình về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.