Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 70: Thu Nhận Hạ Thiền và Nhị Nha



(Lời Tác giả: Đếm đếm… chúng ta cũng đi được gần nữa đoạn đường rồi. Càng về sau, nhân vật phản diện sẽ càng nhiều. Bởi vì Hạo Uy của chúng ta thái độ đối với Tình Nhi quá là rỏ ràng mờ ám, bởi vậy nên Tình Nhi của các nàng chịu không ích ganh ghét và đố kỵ từ mọi người. Chật…. cùng một lúc nhân vật phản diện lên sàng quá nhiều. Tử Tình lần này thê thảm rồi!

À, nhà ta bởi vì sắp có đám cưới của muội muội nên khá bận rộn. Trang hoàn nhà cửa, sắp sếp đồ đạt, đặt bàn ghế chén bát. Nhưng ta lại lo lắng một chuyện quan trọng hơn. là Đãi khách. Ta là một người hướng nội, bình thường không thích giao tiếp. Nếu trong hoàn cảnh khác ta có thể giả ngu ngồi một góc nghe người ta nói chuyện. Nhưng lần này ta lại là chủ nhà, nói thế nào cũng không thể giả câm được. Mọi người, ai có kinh nghiệm nói chuyện với khách khứa bà con xa gần làm ơn dạy cho ta với. Gợi ý cho ta vào ngày đám phải làm gì, nói chuyện như thế nào.

Ta nhưng rất lo lắng, các tỷ muội huynh đệ mau giúp ta.)

Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi được Như Mai hứa cho chuộc lại khế ước thì Hạ Thiền kéo Nhị Nha đến trước mặt Tử Tình quỳ xuống nói:

“Tử Tình muội, bây giờtỷ và Nhị Nha đã không còn chỗ để đi rồi, người hiện tại bọn tỷ quen biết chỉ có một mình muội. Chúng ta trong lúc hoạn nạn đã cùng nhau vượt qua, cũng là nhờ muội mà bọn tỷ mới không bị bán vào nơi phong trần nhơ nhuốt. Tỷ… Tỷ không biết phải tạ ơn muội thế nào, bây giờ chỉ mong muội có thể cho tỷ và Nhị Nha được đi theo hầu hạ muội. Tỷ sẽ dùng cả cuộc đời này của mình để trả ơn cho muội. Xin muội hãy thu nhận bọn tỷ.”

Hạ Thiền nói xong thì ánh mắt trong mong nhìn Tử Tình, đôi mắt kia còn long lánh nước mắt, nhìn qua quả thật làm tâm người khác mềm đi.

Tử Tình thấy Hạ Thiền như vậy thì nhíu mi, trong lòng có chút không vui. Hạ Tỷ đây là đang làm khó mình sao? Tử Tình nghĩ.

Tử Tình một ngụm thẳng thừng từ chối. Nàng nói:

“Hạ Thiền tỷ, tỷ không cần như vậy. Chuyện lần trước chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, cũng không phải chuyện trọng đại gì. Lại nói, thời gian đó tỷ và Nhị Nha cũng chăm sóc muội rất nhiều, nên giữa chúng ta vốn không có ai nợ ân tình của ai. Hiện tại tỷ đã chuộc lại khế ước vậy thì tỷ hãy cùng Nhị Nha sống cuộc sống thuộc về các tỷ. Còn chuyện trả ơn… Muội hiện tại không dám nhận”

Tử Tình lại nói rất nhiều, nói rằng bọn họ cần có cuộc sống của riêng mình, không cần vì trả ơn mà tiếp tục dấn thân vào con đường làm tôi tớ. Tử Tình còn nói, sau khi trở về sẽ cho người mang tặng Hạ Thiền và Nhị Nha để hai người họ làm vốn mà sinh sống.

Nhưng dù Tử Tình nói thế nào thì Hạ Thiền và Nhị Nha cũng nhất quyết muốn đi theo Tử Tình, hai người nói sẽ không cần bạc, chỉ cần ngày hai bữa cơm là được. Ngoài ra có thể giao cho các nàng làm bất cứ công việc gì, chỉ cần để hai người họ được đi theo Tử Tình là họ đã mãn nguyện lắm rồi.

Tử Tình thấy sự việc bị biến đổi đến như vậy thì nhíu mày. Vừa chuộc thân xong lại chạy đến chổ nàng xin bán thân, đạo lý gì đây a. Không sợ làm như vậy sẽ khiến Như Mai không vui sao?Đưa mắt nhìn Như Mai, chính là ánh mắt Như Mai lúc này chỉ có chút buồn, ngoài ra không có tia khó chịu nào. Còn có nàng ta nhìn mình giống như đang muốn cầu tình dùm cho Hạ Thiền và Nhị Nha. Tử Tình nhíu chặt mày sau đó mới thở dài nói:

“Thôi được, hai tỷ nếu muốn theo ta vậy thì theo thôi. Chỉ là làm công việc gì thì khi về phủ nương ta sẽ sắp xếp cho hai tỷ. Mỗi tháng hai tỷ vẫn được nhận tiền lương bằng với những người người khác. Quan trọng là chỉ cần hai tỷ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chuộc thân.”

Hạ Thiền và Nhị Nha thấy Tử Tình đồng ý thì vui mừng. Hai người ở trước mặt Tử Tình dập đầu mấy cái.

Nếu hạ nhân chuộc thân thì nhất định sẽ tới quan phủ để đổi nô tịch thành hộ tịch, nhưng hiện tại là đổi chủ nên cũng không cần phải đến quan phủ làm gì. Chỉ cần chuyển giao lại khế ước rồi đóng dấu tay là được. Và vì như vậy, nên khế ước bán thân của Hạ Thiền và Nhị Nha bán cho Tử Tình chính là khế ước sinh tử.

Cùng ngày hôm đó Hạ Thiền và Nhị Nha đã đi theo Tử Tình về Cố Phủ.

(Giải thích: khi trước Hạ Thiền, Nhị Nha và Tử Tình đều bị bán một lần rồi, cũng có khế ước bán thân. Vỗn dĩ nếu bọn họ đã bán thân thì cho dù có chạy trốn cũng không thể nào lấy lại được hộ tịch nữa. Nhưng mà chỗ thu mua mấy người Tử Tình lần đó là nơi buôn bán hạ nhân trái phép, mặc dùbáo quan, nhưng Thạch gia kia bị Mộc Khách Niên cho người điều tra và bắt giữ. Vì vậy khế ước gì đó không còn giá trị nữa.Bởi vậy cho dù mấy người Tử Tình bỏ trốn cũng không sợ bị quan phủ bắt trở về. Nhưng lần bán thân của Hạ Thiền và Nhị Nha sau này, có khế ước hẳn hoi, lại có đóng dấu của quan phủ. Bởi vậy hiện tại cho dù Hạ Thiền và Nhị Nha có trốn được cũng không thể nào sống bình thường như một lương dân. Mà chỉ có thể sống chui sống nhủi chạy trốn quan phủ.)

Chờ công việc xong xuôi cũng đã gần chiều, Tử Tình cũng không còn tâm trạng đi Cưu Sĩ thôn nữa. Nàng mang theo Hạ Thiền và Nhị Nha về Cố phủ, sau đó phân bổ hai người họ vào phòng châm tuyến. Ở Cố phủ, công việc thoải mái nhất chính là ở phòng châm tuyến. Bởi vì ở Cố Phủ quần áo của mấy người Cố Tam Tử Tình điều do tự tay Tô thị và Tử Nương làm. Phòng châm tuyến chỉ làm quần áo cho mấy trăm người hạ nhân thôi. Chính là vì làm quần áo cho hạ nhân nên công việc không có quá khó khăn.

Hạ Thiền và Nhị Nha thấy Tử Tình sắp xếp cho mình làm ở phòng châm tuyến chứ không phải là nha hoàn thân cận của nàng thì có chút buồn bã, bọn họ là thật tâm muốn được ở bên cạnh Tử Tình, làm nha hoàn cho Tử Tình. Nhưng Tử Tình đã để các nàng làm ở phòng châm tuyến thì hai nàng sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, sẽ không để Tử Tình thất vọng khi đã thu nhận bọn họ.

Tử Tình đem Hạ Thiền và Nhị Nha về phủ Cố Tam và Tô thị liền biết được. Hôm đó Cố Tam và Tô thị đã gọi hai người Hạ Thiền và Nhị Nha đến nói một ít chuyện sau đó để hai nàng trở lại phòng châm tuyến.

Thật ra, nếu là người khác thì đã để Nhị Nha và Hạ Thiền làm con nuôi rồi, hoặc là ban thưởng một danh phận nào đó cho hai nàng. Bởi vì Hạ Thiền và Nhị Nha dù sao cũng là người quen biết lúc hoạn nạn của Tử Tình, theo lẽ… bọn họ là người cần được chiếu cố.

Nhưng Cố Tam và Tô thị không làm vậy, sau khi nghe Tử Tình và Tử Nương tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện Cố Tam lại trầm mặt có vẻ suy nghĩ cái gì đó.

Còn Tử Tình cũng không để tâm lắm chuyện này. Tuy nàng đã từng cùng hai người Hạ Thiền và Nhị Nha chung sống một khoảng thời gian. Nhưng mà chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng không hiểu rỏ lắm về tính tình của hai người này. Nàng cần có thời gian để quan sát. Nếu bọn họ thật sự tốt như nàng nhất định sẽ không để hai người họ chịu thiệt. Bởi vì nàng là người có ơn tất báo, ngược lại, nếu hai người họ tâm sinh ra cái gì không đúng, nàng sẽ không ngại mà cho người thanh trừ hai người họ.

………..

Thời gian chậm rãi trôi, ngày đại thọ hoàng đế cuối cùng cũng đã đến. Từ hai ngày trước cả kinh thành đã bắt đầu treo lồng đèn đỏ có chữ thọ ở khắp nơi, không khí cực kỳ náo nhiệt. Đại thọ hoàng đế, những quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ được vào hoàng cung dự đại yến. Đại thọ lần này còn được dẫn theo gia quyến của mình vào hoàng cung. Chỉ là không được vượt quá 10 người.

Hôm nay chưa tới canh ba cả nhà Tử Tình đã bắt đầu thức dậy, không riêng nhà của Tử Tình, mà hầu như những phủ ở kinh thành toàn bộ đều sáng đèn khi vừa tới canh ba.

Lúc này, hạ nhân trong phủ đang lục tục mang nước nóng vào bồn tắm để cho mọi người ngâm mình tắm rửa. Đây là quy định bất thành văn. Trước khi gặp mặt hoàng đế nhất định phải tắm rửa sạch sẽ quần áo chỉnh chu. Nếu có ai cố ý hay vô tình để bản thân luộm thượm trước mặt hoàng đế sẽ bị khép tội bất kính.

Tắm rửa xong, mọi người liền thay vào những bộ trang phục đã chuẩn bị cẩn thận từ trước. Lúc này Tô thị cho hạ nhân dọn thức ăn lên để cả nhà ăn trước một ích lót dạ.

Đến canh tư, cả nhà Tử Tình đã chuẩn bị thỏa đáng đâu vào đấy. Những hạ nhân được mang theo cũng được huấn luyện lại một lần nữa quy cũ. Mấy người Tử Tình cũng được nhắc nhở lại mấy thứ cần chú ý.

Đầu giờ mẹo (5h sáng), Cố Tam cho người vào thông báo nói đã đến lúc khởi hành đi vào hoàng cung. Mặc dù đến đầu giờ tỵ (9h sáng) yến tiệc mới bắt đầu. Nhưng mọi người phải có mặt trước lúc đómột canh giờ để được sắp xếp vị trí.



Cánh cửa sắt cứng cáp hùng vỹ mọi khi luôn đóng chặt, hôm nay nhưng được mở ra từ lúc nào.

Xe ngựa dừng lại, Cố Tam từ trên xe ngựa đi xuống sau đó nâng tay bế Tử Tình ra. Theo sau là Tử Dục, Tử Diệc, Tiểu Ngũ, Tô thị và Tử Nương. Đợi cả nhà xuống hết, Cố Tam phất tay cho hạ nhân đánh xe ngựa trở về. Một nhà bảy người cùng bốn hạ nhân liền nghiêm cẩn bước vào hoàng cung.

Sau khi vào cổng, một vị công công trong trang phục màu xanh cung kính bước tới đi tiếp đón cả nhà Tử Tình rồi dẫn đường cho các nàng đi vào điện Phong Ngâm, nơi tổ chức đại tiệc mừng thọ của hoàng thượng.

Không hổ là hoàng cung, tấc cả mọi vật đều đặc biệt và sang trọng. Tử Tình vừa đi vừa ngắm ngía. Dưới chân nàng, từng viên đá lót đường đều được mài dũa cẩn thận giống hệt như nhau. Tròn tròn như quả trứng gà, sáng bóng tới nỗi có thể soi được cả gương mặt. Hai bên đường là những con thú bằng đá được khắc họa tinh xảo giống như thật. Xa xa thấp thoáng những cái cung điện xa hoa lộng lẫy đầy tráng lệ. Trong không khí còn lượn lờ một mùi hương trầm làm cho tâm người ta thư thái.

Tử Tình mắt mở to hứng thú nhìn ngắm khắp nơi. nàng cảm thán. Hoàng cung a, quả nhiên là nơi của hoàng đế ở. Thật sự không phải bình thường.

Từ cổng hoàng cung đi bộ vào Phong Ngâm Điện cũng mất gần một canh giờ (hai tiếng). Tử Tình đi một hồi thì chân cẳng mỏi nhừ, Tử Tình bẹp miệng.Đường đi xa như vậy, lại không cho bọn họ đi xe ngựa vào. Nếu không cho thì ích lắm cũng chuẩn bị xe ngựa đưa rước chớ, đằng này để mọi người đi bộ thế này, thật là…

Có điều Tử Tình không biết, xe ngựa thì có đấy, nhưng nó chỉ dành cho những quan công đại thần, còn những quan tam cấp tứ cấp như bọn họ thì làm gì được vinh hạnh ngồi xe ngựa đâu.

Trải qua một phen đi bộ, cuối cùng bọn họ cũng vào tới Phong Ngâm điện.

Vừa tới nơi, vị công công dẫn đường liền xoay người xin cáo từ. Cố Tam gật đầu rồi nói vài câu khách sáo rồi nhét một túi bạc nhỏ vào tay vị công công kia. Không một chút câu nệ, vị công công đó liền nhanh nhẹn nhận lấy bỏ vào trong tay áo. Sau đó lại chỉ cho Cố Tam biết vị trí của từng cấp bật được xếp ở chổ nào. Thái độ kia so với vừa rồi quả là nhiệt tình lên không ích.

Ở thời đại này không có tục lệ nam nữ phân phòng, nên bình thường có yến hội yến tiệc gì đó cũng không có phân biệt nam một khu nữ một khu. Mà là nam nữ cùng nhau ở một nơi để dự yến tiệc. Đối với chuyện này Tử Tình rất là cảm tạ ông trời. Nàng nhưng thật sự rất chán ghét cái vụ nam nữ thọ thọ bất thân lắm. Chán ghét cái cảnh mà mỗi lần nữ nhân ra ngoài đều phải mang khăn che mặt. Nếu lỡ bị người khác nhìn thấy một cô nương ở cùng với một nam tử, dù là không có làm gì nhưng cô nương đó vẫn bị người đời xỉa xói rằng đã đánh mất danh tiết. Những chuyện vô lý như vậy, Tử Tình thật sự rất căm ghét tận xương.

Phong Ngâm Điện thật rộng rãi, khắp nơi được bài trí rất nhiều đồ quý giá. Tổng cộng trên hai trăm cái bàn, mỗi bàn có độ dài trên hai mét. Bàn được phân ở hai bên, chính giữa có một khoảng trống hơn ba mét. Ở Trên cao trên kia có một cái bàn bằng ngọc thật lớn được khắc hình rồng và một cái nghế vàng óng có hình rồng đang quấn lấy. Khỏi phải nói, nhìn qua là biết ngay đó là vị trí của đế vương.

Chổ ngồi của các quan viên được sắp xếp theo phẩm cấp. Người có phẩm vị cao sẽ ngồi phía trước gần chỗ hoàng đế, ngược lại, người có phẩm cấp thấp sẽ ngồi phía sau. Cố Tam là tứ phẩm, chổ ngồi được sắp xếp cách chổ ngồi của hoàng đế khá xa.

Sau khi vào bàn ngồi, những quan viên có mặt ở đó nhìn thấy Cố Tam liền lục tục đứng lên chạy đến lôi kéo Cố Tam nhiệt tình chào hỏi.

Một bàn dài là tượng trưng cho một gia quyến, vì bàn ớn nên ngồi nhiều người cũng không sao. Mấy người Tử Tình vốn là ngồi cùng với Cố Tam nhưng không biết sức hút của Cố Tam thế nào mà những vị quan kia vừa nhìn thấy Cố Tam đến thì liền bước đến tay bắt mặt mừng. Hiện tại bao vây Cố Tam có tới hơn hai chục vị quan.

Tô thị thấy đông người như vậy liền hiểu ý, bà nói nhỏ với Cố Tam mấy câu sau đó đứng lên dẫn mấy người Tử Tình đi qua bàn khác ngồi tạm.

Đằng này Tô thị vừa động thì những vị phu nhân ngồi mấy bàn gần bên cạnh liền lôi kéo Tô thị đến bàn mình ngồi. Nhìn tình cảnh này Tử Tình thật có chút không hiểu nổi làm sao, nàng nghĩ, cha của nàng bất quá cũng chỉ là một quan viên tứ phẩm, không có chức vụ lớn, lại không có bất cứ quyền hạn gì, nàng không hiểu được tại sao những vị quan kia đối với cha nàng lại nhiệt tình như vậy.

Đối với vấn đề này thật ra cũng không có gì khó hiểu. Cố Tam từ trước đến nay vốn có nhân duyên rất tốt, đối với mọi người Cố Tam luôn dùng một thái độ kính trọng đối đãi. Mặc dù Cố Tam chỉ làm công việc ghi chép ở Hàn Lâm Viện nhưng nhờ vào cách tính toán nhanh lẹ, làm việc nhanh gọn, lại quyết đoán, là một người có tài, có chí khí. Mặc dù không ai nói nhưng những người đã từng tiếp xúc với Cố Tam đều nghĩ đến một người có tài như Cố Tam không sớm thì muộn cũng sẽ được trọng dụng. Vì như vậy nên những người quan có ánh mắt nhìn xa điều cố gắng tạo quan hệ tốt với Cố Tam, dù không thể cùng phe nhưng cũng không làm đối địch.

Còn hơn một canh giờ nữa mới đến giờ nhập tiệc, nên hiện tại trên bàn chỉ có một ích bánh ngọt, trái cây và trà nước. Tử Tình nhìn thấy món tráng miệng được dọn trên bàn thì mắt sáng lên, không một chút khách sáo, không một chút ngại ngùng. Tử Tình nhanh gọn thò tay bốc một miếng bánh cho vào miệng rồi híp mắt gật gù thưởng thức.

Hộ Tỷ đứng phía sau Tử Tình, thấy nàng như vậy chỉ có thể cười trừ. Tay động động mấy cái, một chốc sau đã có vài cung nữ cầm thêm thức ăn mang đến.

Những buổi yến tiệc thế còn mang theo một ý nghĩa khác, đó là lúc để các thiên kim công tử có cơ hội tìm hiểu lẫn nhau.Các vị phu nhân lúc này rất không nhàn rỗi, mặt dù miệng cười cười nói nói nhưng ánh mắt cứ đảo lia âm thầm quan sát, mong muốn tìm được một chỗ tốt để kết thông gia.

Vì chưa đến giờ khai yến nên lúc này các thiên kim liền kéo nhau hội tụ lại cùng ngâm thơ vẽ tranh. Nói dễ nghe là cùng nhau chơi đùa, nói chính xác là bọn họ đang muốn thể hiện. Khó có dịp được xuất hiện trước mặt những công tử nhà quan, bởi vậy lúc này các thiên kim làm sao có thể để mình bị các cô nương khác che mờ. Một người so với một người càng cố tỏ ra mình là một người đoan trang hiền dịu. Lời nói cử chỉ đều dịu nhẹnhư gió gió mùa thu. Nhìn qua quả thật làm cho người ta cảm giác giả tạo không chịu được.

Vừa ăn, Tử Tình vừa hứng thú quan sát. Đợi nhìn tới mấy cô nương ánh mắt chân mày điều cố tỏ ra vẻ nhu mì đoan trang hiền thục, Bổng dưng Tử Tình ăn bánh có chút bị nghẹn. Nàng nói thầm, có cần khoa trương như vậy không a. Thật là làm cho người ta nhìn không thoải mái.

Liếc mắt nhìn tỷ tỷ của mình, ờ… rất tốt, không màu mè hoa lá, cứ bình thản ngồi một bên. Nên nói thì nói, nên cười thì cười không một chút giả tạo.

Bên này đám thiên kim đang ra sức thể hiện vẻ đẹp kiều mị của mình, bên kia mấy vị công tử cũng không kém.

Bọn họ tổ chức chơi cờ, cứ hai người ngồi đánh thì có vài người vây xem. Chỉ là thay gì ánh mắt bọn công tử kia nhìn vào bàn cờ thì lần này ánh mắt họ lại cứ di về phía các thiên kim bên này. Tử Dục, Tử Diệc và Tiểu Ngũ cũng bị lôi qua bên đó làm một thính giả cho mấy vị công tử thích thể hiện kia.

Tử Dục năm nay mười lăm, đứng giữa đám đông, mặc dù không cố ra vẻ hay khoa trương này nọ nhưng ngược lại có phần nổi bật hơn người khác. Đảo mắt một vòng, Tử Tình thấy không ích thiên kim tiểu thư quăn mị nhãn cho hắn. Chỉ là Tử Dục vẫn một mực không để ý đến.

Trong lúc đang say sưa quan sát, thì lúc này có một người mà cả nhà Tử Tình không nghĩ sẽ gặp ở đây lại gặp ở đây. Đó là Cố Đại Sinh.

Cố Đại Sinh trên mặt mang theo vẻ không một chút thiện ý khinh khỉnh đi đến bàn Cố Tam. Thấy Cố Tam được các quan viên khác vây quanh thì trong lòng ganh ghét.

“Cố trạng nguyên a, không biết lễ vật của ngươi là gì vậy? Có thể cho ta xem một chút được không? ” Cố Đại Sinh âm dương quái khí nói. Đôi mắt thì liếc ngang cái măm son được mấy người Hộ Phong canh giữ.

Phải nói là từ khi Cố Tam rời khỏi thị lang phủ của Cố Đại rồi được đậu trạng nguyên thì mỗi khi giáp mặt với Cố Đại Sinh luôn bị ông dùng lời nói khó nghe để làm khó, Cố Đại Sinh còn không cho Cố Tam nói với mọi người bọn hắn là huynh đệ. Mỗi hành động và lời nói của Cố Đại Sinh càng ngày càng làm Cố Tam lạnh lòng. Thay vì Cố Lão gia tử lúc nào cũng tìm cơ hội kêu Cố Tam về thị lang phủ, muốn cùng Cố Tam hàn gắn lại quan hệ thì Cố Đại Sinh lại làm ngược lại. Trước mặt Cố Lão thì cúi đầu vâng dạ nghe lời, nhưng sau lưng luôn tìm cách gây khó dễ cho Cố Tam.

Cố Đại Sinh đây là sợ Cố Tam làm hòa với Cố Lão, hắn sợ Cố Lão sẽ quan tâm Cố Tam mà bỏ hắn qua một bên. Bởi vậy, hễ gặp Cố Tam thì Cố Đại Sinh luôn tìm cách đã kích ông. Muống dùng cách này để làm Cố Tam chặt đứt quan hệ với cả nhà hắn. Lại nói, Cố Đại Sinh ngày trước chỉ là lục phẩm, nhưng mới tháng trước đã được tăng thêm một phẩm cấp, bởi vậy hôm nay hắn mới được dự yến tiệc này.

Bị Cố Đại Sinh ngang nhiên ở nơi đông người chỉ mặt kêu tên, Cố Tam cả người âm trầm. Chuyện như thế này hắn không phải mới bị một hai lần. Chính là những lần trước chỉ ở nơi vắng vẻ hoặc chỉ có thường dân. Còn hôm nay, nơi này là yến hội,là chổ có rất nhiều quan công đại thần. Đại ca của hắn thế nhưng không một chút nghĩ tới hắn. Cố Tam trong lòng khổ sở, bọn họ vốn là huynh đệ, hiện tại nhưng có khác gì kẻ thù.

Ngồi bên này Tử Tình nhìn thấy hết, đầu tiên là có chút lo lắng, lại tức giận vị đại bá không có não này. Hôm nay là đại thọ của hoàng thượng. Chổ của bọn họ là ở hoàng cung. Vị đại bá này có phải bị mất sợi dây nào không mà lúc này đi tìm cha nàng kiếm chuyện vậy? Nếu không khéo đi xuống bị người có tâm lời ra tiếng vào, lúc đó cái đầu của bọn họ sẽ phải dọn nhà rồi.

Tử Tình tức giận nắm chặt tay, nàng muốn tiến lên phía trước hỗ tìm cách giải quyết. Đang lo lắng bỗng Tử Tình thở phào. Không vì cái gì khác, bởi vì lúc này đã có người thay Cố Tam nói chuyện.

Người này là vị quan họ Mao, là một trong chín người đã cùng góp bạc mua lễ vật với Cố Tam. Vị quan họ Mao hùng hổ đứng lên chắn trước mặt Cố Đại Sinh phản kích nói.

“Vị đại nhân này, ngươi là ai mà lại nói chuyện lỗ mãng như vậy!lễ vật tặng hoàng thượng, ngươi lại có tư cách để xem sao?”

Không chỉ vị quan họ Mao tức giận, những người khác đang ngồi cùng bàn với Cố Tam cũng không cho Cố Đại Sinh ánh mắt thiện cảm nào.

Bị chất vấn, Cố Đại Sinh có chút hoảng hồn.Thật ra Cố Đại Sinh thật ra là một con hổ giấy, là người mềm nắn rắn buông. Ông làm khó Cố Tam cũng bởi vì Cố Tam sẽ không dám phản kháng mình gay gắt, còn những vị quan này, Cố Đại còn không dám đắc tội, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn. Cố Đại Sinh có chút chột dạ nghẹn họng cười gượng nói:

“Haha… ta chỉ nói đùa với Cố Trạng Nguyên một lát chớ không có ý khác, các ngài đừng để trong lòng. Xem như ta chưa từng nói cái gì nha.” nói tới đây thì nhìn Cố Tam nói. “Chúng ta vẫn thường hay đùa giỡnmà phải không Cố Trạng Nguyên?”

Cố Đại Sinh miệng tuy cười nhưng ánh mắt nhìn Cố Tam đầy cảnh cáo. CốTam nhìn thấy ánh mắt đó thì cụp mắt không muốn nhìn tiếp nữa, ông gật đầu một cái xem như trả lời Cố Đại Sinh.

Cố Đại Sinh thấy Cố Tam gật đầu thì ha ha cười, sau đó ngượng ngùng nói thêm vài câu rồi xoay mình bỏ đi. Lúc ngang qua Cố Tam còn không quên hừ nhẹ một cái, đủ để Cố Tam nghe thấy.

Những vị quan khác nhìn thấy Cố Đại Sinh cố ý muốn gây sự với Cố Tam mà Cố Tam chỉ im lặng cho qua thì nhíu mày. Chính là bởi vì thái độ của Cố Tam làm cho mọi người không hiểu được giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, không ít người nhìn theo bóng lưng Cố Đại Sinh tò mò nghiên cứu.

Bởi vì gặp mặt Cố Đại Sinh nên tâm trạng Cố Tam hơi xuống dốc, nhưng ông cũng không để lộ ra ngoài, vẫn ngồi trò chuyện cùng những vị quan khác.

Nửa canh giờ sau.

Lúc này có một vị công công từ bên ngoài chậm rãi cầm phất trần tiến vào. Sau đó nói sắp đến giờ khai yến, lệnh cho tất cả các hạ nhân rời khỏi Phong Ngâm Điện.

Bởi vì sợ có thích khách trà trộn vào những người hạ nhân, nên thông thường những yến tiệc lớn đều sẽ để hạ nhân lui hết ra ngoài, chỉ để lại những vị quan thần cùng gia quyến. Chính là hạ nhân bị đuổi ra ngoài thì mỗi bàn sẽ có hai người cung nữ bước tới chờ sai bảo.

Hiện tại những vị quan ngồi ở bàn của Cố Tam đã lục tục đứng lên trở về bàn của mình. Bây giờ trên mỗi bàn đều có một mâm son tượng trưng cho món lễ vật dâng tặng cho hoàng đế. Cũng chính là lúc này, mọi người bắt đầu “soi” lễ vật của nhau. Lễ vật để trên mâm son, còn trùm thêm một miếng vải đỏ, cho dù không nhìn thấy là gì nhưng có thể dựa theo hình dáng mà phỏng đoán.

Trên bàn của mấy vị quan cùng Cố Tam góp bạc cũng có một cái mâm son, chỉ là không ai biết được vốn trên mâm đó hoàn toàn trống. Đấy là vì sợ trên bàn không có lễ vật sẽ khiến người khác tò mò nên Cố Tam đề nghị mỗi người nên mang theo một cái mâm trống. đợi đến khi dâng lễ vật thì mới cùng nhau dâng.

Lại thêm hai khắc (nửa tiếng), lúc này từ bên ngoài đã nghe rầm rộ tiếng bước chân. Mọi người trong lòng kích động. Hoàng thượng đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.