Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

Chương 32



Hoài thai mười tháng, vào một buổi sáng sớm Lý Mai sinh một cặp long phượng.

Trước kia vẫn luôn nghe nói sinh con rất đau, nhưng Lý Mai cảm thấy cũng không đau nhiều, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi.

Đứa bé vừa sinh ra, cô liền ngủ thiếp đi. Ở ngoài cửa,Trần Nghị nghe được bà đỡ nói là một đôi long phượng, hắn cao hứng đến không khép được miệng, đẩy cửa đi vào, “Nương tử của ta ổn không?”

“Mẹ con bình an.” Bà đỡ đã lâu không có gặp một ca sinh con nào thuận lợi như này, lại là một đôi long phượng, bà cũng rất vui mừng.

Trần Nghị nhìn qua Lý Mai đang ngủ, ánh nhìn ôn nhu.

Sau đó hắn mới đem ánh mắt đặt trên người hai đứa nhỏ, khuôn mặt  hắn nở nụ cười mang theo sự yêu thương.Lần đầu tiên hắn làm cha, Trần Nghị còn không biết phải ôm con như thế nào, chỉ biết nhìn hai nhóc cười nói, “Ta là cha của các con.”

Hai đứa nhỏ đều rất ngoan ngõan, không giống những đứa bé mới sinh ra sẽ khóc nháo,  khó có được yên tĩnh như thế. Chỉ là hình dáng hai nhóc nhăn dúm như con khỉ, nhưng Trần Nghị lại cảm thấy chúng cực kỳ đáng yêu, đây là con mà nương tử sinh cho hắn.

Đưa bao lì xì rồi tiễn bà đỡ ra về, Trần Nghị mới đi phòng bếp nấu một chén cháo trứng.

Trần Nghị nhìn Lý Mai vẫn còn ngủ, không nỡ đánh thức nàng, lại sợ nàng đói bụng lúc này thập phần rối rắm.

Hắn ngồi ở đầu giường, một bên chăm sóc hai con, một bên quan sát động tĩnh của Lý Mai.

Hơn nửa nén hương qua đi, Lý Mai mới tỉnh.  Quan sát  không thấy được con mình, Lý Mai liền hỏi: “Con đâu?”

Nhìn thấy Lý Mai tỉnh lại, ánh mắt Trần Nghị sáng lên, “Con ở đây. Nàng đừng nhúc nhích, ta sẽ ôm chúng lại cho nàng.”

“À.” Cơ thể Lý Mai còn yếu, nói chuyện cũng không có sức.

“Sao nhăn dúm vậy, thật xấu.” Nhìn hai đứa nhỏ, Lý Mai sâu kín nói một câu.

Trần Nghị nghe nàng nói lời này liền cười, “Đứa trẻ mới sinh ra đều như vậy.”

“Kỳ thật cũng rất đáng yêu.” Nhìn hai đứa nhỏ, Lý Mai cũng rất hạnh phúc, đây là cô sinh ra, cảm giác rất vi diệu. Bản thân cô cũng không phát hiện từng ánh mắt, cử chỉ của mình đều toát lên sự yêu thương của người mẹ.

“À.” Trần Nghị thấp giọng lên tiếng, lại hỏi, “Có đói bụng không?”

“Có chút.” Lý Mai gật gật đầu.

“Nàng chờ chút.” Trần Nghị dứt lời liền chạy đi ra ngoài, từ phòng bếp đem bát cháo mới nấu vào cho.

Thấy Lý Mai muốn chống người ngồi dậy, hắn vội vàng cầm chén, đi đỡ nàng ngồi dậy, lại sợ nàng bị lạnh. Hắn kéo chăn đắp lên cho nàng.

Cháo còn đang nóng, Trần Nghị một muỗng một muỗng thổi  nguội mới đút cho Lý Mai.

Hai đứa nhỏ từ khi sinh ra cũng chưa ăn gì. Hai đứa lần lượt òa khóc chắc hẳn đã đói bụng.

Trần Nghị không hiểu chuyện gì”Sao lại khóc?”

“Có thể là đói bụng, chàng ôm con tới chỗ ta đi.” So với Trần nghị cái gì cũng không biết, Lý Mai có vẻ có kinh nghiệm hơn.

Trần Nghị ôm một đứa đến trong ngực nàng, Lý Mai xốc áo lên,lộ núm vú đưa đến bên miệng nhóc con.

Nhìn nhóc con ra sức hút sữa không còn khóc nữa, trong lòng Trần Nghị  nhẹ nhàng thở ra, chỉ là có đến hai đứa nhỏ, một đứa đang ăn, đứa còn lại chưa được ăn đang khóc lóc không ngừng. Trần Nghị ôm con vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Ngoan, không khóc, chờ mẫu thân con cho đại ca ăn no, rồi đến lượt con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.