Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 13: Bằng Hữu cùng Đi Săn



“Đây là bầu bạn của ta, Minh Phong, trong vòng một năm đã có thể đạt tới trình độ hóa lỏng năng lượng như ta a.” Phong Hổ kiêu ngạo khoe bầu bạn với nhóm đồng bạn.

Ánh mắt nhóm người nhìn về phía Minh Phong lập tức sôi nổi.

Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Minh Phong cười nhạt: “Chào mọi người.”

“Lại gặp mặt.” Khải Nhĩ, người duy nhất quen biết Minh Phong bước ra, chào hỏi cậu.

“Đúng vậy, xin chào. Lần này ngươi cũng đi sao?”

“Lần này nhóm người trẻ tuổi đều muốn đi, nói tiếp thì ngươi chính là người nhỏ nhất a. Tiểu đệ đệ.”

“Đúng rồi, nghe nói ngươi mới hoàn thành lần bế quan đầu tiên. Nga, ta gọi là Ngải Kỳ, là ma pháp sư hệ quang, lúc lần săn bắn này kết thúc chúng ta cũng phải đi bế quan.”

“Ngươi cũng hai mươi tuổi sao?”

Nhìn cậu bé nhỏ xinh đáng yêu trước mắt, Minh Phong chần chờ hỏi.

Thực hiển nhiên, Ngải Kỳ bị đả kích trầm trọng, trong tiếng cười vui vẻ đầy thiện ý của mọi người, Ngải Kỳ suy sụp nói: “Ta đã hai mươi ba tuổi rồi, lớn hơn ngươi hai tuổi a.”

Một chút cũng không giống! Minh Phong thiện ý không nói ra suy nghĩ trong lòng, ánh mắt nhìn Ngải Kỳ không khỏi có chút đồng tình.

“Được rồi, Ngải Kỳ, ngươi đã sớm quen chuyện này mới đúng. Ta tự giới thiệu, ta là Liên Phỉ, ba mươi tuổi, ma pháp sư hệ thủy.”

Hệ thủy? Người mới thô lỗ đẩy Ngải Kỳ qua một bên không phải hắn sao, hệ thủy không phải những người rất ôn nhu sao?

Minh Phong hiển nhiên bản tính lạnh lùng vốn có cùng ma pháp nóng bỏng hệ hỏa của cậu cũng khác biệt khá xa.

“Ta gọi là Đạt Hàn, ma pháp sư hệ thổ, năm nay cũng ba mươi.”

Nhìn qua, là một nam nhân hàm hậu, khờ khờ, đang cười cười gãi gãi đầu.

Hai người còn lại là chiến sĩ, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó người cao lớn hơn một chút bước tới, mặt không chút biến sắc nói: “Ta là Khoa Bố Đa, chiến sĩ hệ thổ ám, năm nay hai mươi tám.”

Người cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ, cười tươi rói: “Đừng để ý tới hắn, hắn lúc nào cũng vậy. Ta là Phong Lộ, chiến sĩ hệ phong, năm nay hai mươi bảy.”

Minh Phong hữu hảo gật đầu với bọn họ: “Ta gọi là Minh Phong, năm nay hai mươi mốt, là ma pháp sư hệ hỏa thổ.”

“Này này, Minh Phong làm thế nào quen biết Khải Nhĩ vậy?”

Ngải Kỳ không an phận chạy tới trước mặt Minh Phong hỏi ra vấn đề những người khác cũng hiếu kì.

“Lúc ta bế quan, Khải Nhĩ là người tới đưa thực vật, hơn nữa lúc ta mới tới thôn vừa vặn có gặp mặt, Phong Hổ giới thiệu chúng ta. Bất quá, ta vẫn không biết Khải Nhĩ là chiến sĩ hệ gì?”

Khải Nhĩ sửng sốt, ngượng ngùng gãi gãi má: “Đúng a, ta quên mất. Ta là chiến sĩ thủy thổ, lực phòng ngự khá tốt, là một tấm khiên thịt không tồi.”

“Trong bộ lạc chỉ có nhóm chúng ta cùng lứa tuổi, vì thế tình cảm của mọi người tốt lắm.” Phong Hổ giải thích cho Minh Phong, nói xong, nhìn qua Khải Nhĩ cười trộm: “Khải Nhĩ đang theo đuổi Ngải Kỳ a, bất quá vẫn đang nỗ lực.” Rõ ràng là thì thầm nhưng lại dùng âm lượng để tất cả mọi người đều nghe thấy.

Liên Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà đang nỗ lực chứ, đừng quên ngươi đã không ở bộ lạc một năm, tên Khải Nhĩ này đã sớm bắt Ngải Kỳ về tay, hiện giờ hai người đã ở chung một chỗ a.”

Minh Phong nhìn dáng người cao lớn tương đương Phong Hổ của Khải Nhĩ, lại nhìn nhìn dáng người nhỏ xinh hơn mình của Ngải Kỳ, quay đầu lại nói với Phong Hổ: “Ta nhớ lần chúng ta gặp Khải Nhĩ lúc mới về cổng bộ lạc, hắn từng nói dáng người ngươi cao lớn như vậy ta sẽ vất vả, hiện giờ xem ra không phải Ngải Kỳ càng vất vả hơn sao?”

Mọi người sửng sốt, nhìn biểu tình nghiêm túc của Minh Phong. Ngừng hai giây, cùng cười to.

Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Ngải Kỳ đỏ bừng, không chịu kêu lên: “Không cho, các ngươi không được cười.”

Khải Nhĩ đi qua ôm lấy Ngải Kỳ: “Được rồi được rồi, ta đầu hàng.” Chuyển qua Minh Phong: “Không ngờ ngươi là cọp khoát da dê a, xem ra về sau phải cẩn thận.”

Vừa dứt lời, gương mặt tuấn tú của Minh Phong lộ ra nụ cười tươi rói đẹp mắt: “Đâu có, đâu có.”

Mọi người nhìn hai người cười tủm tỉm, không hẹn mà cùng rùng mình, quyết định thêm tên Minh Phong vào danh sách phải cẩn thận. Hèn chi có thể trở thành bầu bạn của Phong Hổ, quả nhiên nồi nào úp vung đó, tiểu tử Phong Hổ kia cũng tinh ranh muốn chết, lại còn thường xuyên sử dụng vũ lực uy hiếp.

Nụ cười trên gương mặt Minh Phong nhanh chóng biến mất, cậu ngẩng đầu nói với Phong Hổ đang ôm mình: “Xem ra tin tức của ngươi thực lạc hậu.”

“Ân, đại khái là thời điểm ta đắm chìm trong miệng cùng tay ngươi đi. Nga——” Ngực bị huých một cú mạnh: “Được rồi được rồi, ta không nói, đừng tức giận, đừng tức giận, ân?”

“Nga… hiếm có dịp nhìn thấy Phong Hổ bị đánh a.” Trong nháy mắt, người bị trêu đùa đã thay đổi.

“Đúng vậy, rốt cuộc đã có người chế trụ tên này.”

“Cảm giác thực sự sảng khoái a.”

——

“Bầu bạn của ngươi thật ‘tốt’ a.”

“Được rồi, đừng đùa nữa, nói chính sự.” Mắt thấy ngày càng li xa chủ đề chính, Phong Hổ cản lại.

Nghe vậy, nhóm người lập tức an tĩnh lại.

“Lần này chúng ta ra ngoài săn bắn, mục đích chủ yếu là cố hết khả năng mang càng nhiều con mồi trở về. Bởi vì thứ sau khi chúng ta trở về, tính luôn chúng ta thì có tổng cộng năm mươi tộc nhân đi bế quan. Vì thế, lần này mục tiêu là phải mang về ít nhất ba trăm con trư trưởng thành.”

Hai ngày tu dưỡng Phong Hổ đã giải thích qua với Minh Phong.

Bộ lạc bọn họ tổng cộng có 372 người, trong đó có 350 người trưởng thành, 22 người vị thành niên, trong đó có 210 chiến sĩ và 162 ma pháp sư.

Bộ lạc quyết định mọi người tu luyện theo phương pháp bọn họ phổ biến, vì thế tất cả những người trưởng thành chia làm bảy đợt, mỗi đợt 50 người tiến hành bế quan.

Vì thế nhiệm vụ của bọn họ lần này là mang đủ thực vật cho 50 người cần bế quan, coi như là cơ hội cho nhóm người trẻ tuổi bọn họ thực chiến đi. Dù sao nếu tới triều kì mà kinh nghiệm chiến đấu không đủ rất dễ mất mạng.

Về phần trư tộc, trên tinh cầu này chia thành hai loại, một là ma thú không có trí tuệ, sinh hoạt trong rừng rậm, kích thước lớn chừng một con lừa, sống theo gia đình.

Một loại khác chính là hỏa trư tộc có trí tuệ, là đại địch của nhân loại, chúng nó cũng có hình trư, tụ tập thành đàn, một đàn thường có mấy trăm con, có một con lãnh đạo, chỉ số thông minh của nó có thể xấp xỉ nhân loại, còn số hỏa trư còn lại có chỉ số thông minh chỉ cao hơn lợn rừng một chút, không tính là ma thú có trí tuệ, hoàn toàn nghe theo lệnh của con đầu đàn. Cả hỏa trư tộc có hơn mười vạn đàn, nói cách khác số lượng chúng nó đại khái khoảng mấy ngàn vạn con.

Hỏa trư sau khi trưởng thành có thể lớn bằng một con trâu, tuy là ma thú hệ hỏa nhưng lại có lực phòng ngự của ma thú hệ thổ, đôi răng năng lại thập phần sắc bén, biết sử dụng cầu lửa, biển lửa và khiên lửa. Tuy thực lực không mạnh, nhưng tính theo số lượng thì nhân tộc không phải đối thủ của hỏa trư. Chính là, lãnh địa của hỏa trư cùng nhân tộc tiếp giáp nhau. Sau lưng nhân tộc là đại dương, phía trước chính là lãnh địa của hỏa trư tộc, vì thế tới kì triều cường, nhân loại muốn sinh tồn phải đột phá lãnh địa hỏa trư tộc, nhiều lần chiến đấu như vậy, hai tộc đã trở thành tử địch. Tộc nhân chết trong tay đối phương nhiều vô số kể.

Có thể nói, hỏa trư tộc là chướng ngại đầu tiên của nhân loại cần phải phá bỏ khi tiến sâu vào lục địa. Không ai biết lãnh địa bên kia hỏa trư tộc là gì, bởi vì ngàn vạn năm qua nhân loại chưa từng đột phá được hỏa trư tộc.

“Nhiệm vụ lần này có gấp lắm không?” Vì chiếu cố ma pháp sư, tốc độ đi đường của tám người cũng không mau. Minh Phong nhìn mảng thực vật quen mắt ở xung quanh, dừng lại cước bộ, đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa có cơ hội thực hiện kế hoạch khai phá mỹ thực, nếu nhiệm vụ không gấp thì có thể thực hành trong chuyến đi này.

“Không gấp, trong bộ lạc cũng có thể tu luyện, chuyến đi lần này chủ yếu để chúng ta gia tăng kinh nghiệm thực chiến.”

“Vậy chờ ta một chút.” Nói xong, Minh Phong chạy tới đám thực vật bò lan trên mặt đất cách đó không xa.

Mọi người liếc mắt nhìn hau, không hẹn mà cùng đi theo sau Minh Phong.

“Đây là cái gì?”

Ngải Kỳ tròn mắt áp gương mặt nhỏ nhắn sát vào đám cây, nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện có gì đặc biệt. Loại thực vật này mọc ở rất nhiều nơi, thực bình thường a.

“Ta cũng không chắc lắm, bởi vì nếu là khoai lang hẳn phải mọc trong đất có lẫn cát thì hợp lí hơn.” Minh Phong gãi gãi cằm, không chút để ý trả lời câu hỏi của Ngải Kỳ: “Bất quá, này cũng không nhất định.”

Khoai lang? Đất lẫn cát?

Đó là cái gì a?

Mọi người bắn ánh mắt khó hiểu về phía Phong Hổ, chính là y cũng không hiểu, lắc đầu, nhún vai.

“Khoai lang là cái gì?”

Cọ cọ, lại cọ cọ, Ngải Kỳ tự cho là thực bí mật cọ đến bên người Minh Phong, hỏi vấn đề tiếp theo.

“Một loại thực vật, ngọt ngọt. Có nhiều cách để ăn, hương vị không tồi.”

Nga, nhóm người thụ giáo gật đầu.

Đi tới một gốc cây nhỏ vận ma pháp làm cát lún, sau đó dễ dàng nắm nó nhổ lên. Quả nhiên, bên dưới là rễ củ, hình dạng hẳn là khoai lang.

“Liên Phỉ.”

“Ân?” Người bị điểm danh ù ù cạc cạc tiến ra. Không hiểu vì sao lại tìm mình, không phải nên gọi Phong Hổ mới đúng sao?

“Rửa cái này đi.” Phải nếm thử mùi vị mới biết có phải là khoai lang hay không, cậu cũng không muốn ăn một miệng cát.

“Cái gì?!”

Mọi người kinh hãi, dùng ma pháp rửa đồ?!

“Có gì không đúng sao? Liên Phỉ không phải ma pháp sư hệ thủy sao? Tẩy chút đồ như vậy hẳn rất đơn giản đi.”

Thần sắc thực nghiêm túc như bình thường, một chút cũng không có ý tứ đùa giỡn. Thần sắc như vậy lại hỏi ra một vấn đề làm mọi người á khẩu. Nhưng, chính là, đâu có ai dùng ma pháp để làm chuyện như vậy a, ma pháp chính là dùng để giết địch nha.

“Thần sắc các ngươi hình như cho tới giờ không dùng ma pháp để làm những chuyện như vậy phải không?”

Xoay người, hai tay ôm trước ngực, nhìn mọi người.

Nhóm người, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, gật đầu.

Ai, Minh Phong cúi đầu than thở: “Một đám ngu ngốc, ma pháp chỉ dùng để giết chóc thôi sao? Các người xem, vừa rồi ta dùng cát lún để nhổ nó lên, vừa tiện lại tiết kiệm không ít sức lực, còn có thể rèn luyện khả năng điều khiển ma pháp. Các người a, động não nhiều một chút đi.”

Á khẩu không nói nên lời, tuy không dễ nghe nhưng lại có đạo lí a.

“Đã biết.” Tuy nghe có lí nhưng bị nói là ngu ngốc thực sự không phải chuyện khoái trá, Liên Phỉ thô lỗ đoạt lấy rễ củ giống khoai lang kia, ấn theo lời Minh Phong bắt đầu dùng ma pháp rửa sạch nó.

“Hóa ra thứ này có thể ăn a, tới giờ mới biết, phụ cận bộ lạc chúng ta hình như có rất nhiều.”

Đạt Hàn cộc lốc nói, vô ý nhưng đã đánh tan bầu không khí nặng nề.

“Ta cũng không chắc lắm, dù sao vẫn chưa nếm thử, chỉ là bề ngoài rất giống mà thôi.

Chỉ có một củ khoai lang nên lúc mọi người nói chuyện, Liên Phỉ đã rửa xong, đưa cho Minh Phong, động tác không còn thô lỗ như khi nãy.

Bẻ một miếng đưa lên miệng, nhấm nháp nhấm nháp——

“Thế nào?” Ngải Kỳ nôn nóng muốn nếm thử, cái miệng nhỏ nhắn nhìn Minh Phong ăn mà chóp chép theo.

Những người khác cũng nhìn Minh Phong chằm chằm, suýt chút nữa cũng há mồm theo. Vội vàng thu hồi lực chú ý, vừa quay đầu lại thấy thần thái đáng yêu của Ngài Kỳ không khỏi bật cười.

Minh Phong đương nhiên cũng thấy bộ dáng ngu ngốc của Ngải Kỳ, cũng thực thích bản tính đơn thuần đáng yêu của người này, cậu mỉm cười, lại bẻ một miếng đưa tới cái miệng nhỏ nhắn của Ngải Kỳ.

“Thế nào?”

Nhấp nháp hai cái, kinh hỉ nhóp nhép vị ngọt thanh trong miệng, đôi mắt tròn vo trợn to, thèm nhỏ dãi nhìn phần khoai còn lại trong tay Minh Phong.

“Ăn ngon a.”

Uy ta đi, uy ta đi. Bé con nhỏ xinh, toàn thân cao thấp đều biểu đạt ra ba chữ này.

Bẻ củ khoai thành sáu phần chia cho nhóm người tràn ngập tò mò kia. Minh Phong xoay người thi triển cát lún với đám dây leo khoai lang bò trên mặt đất, sau đó xoa xoa mái tóc mềm mại của Ngải Kỳ: “Muốn ăn thì cùng ta nhổ khoai đi, cũng gần trưa rồi, có thể dùng nó cho bữa trưa.”

“Hảo!” Ngải Kỳ lập tức đồng ý, nhảy vào vũng cát bắt đầu nhổ khoai lang.

“Chúng ta cũng tới hỗ trợ.” Sáu người kia sau khi ăn xong phần khoai lang của mình cũng tới gia nhập đội ngũ nhổ khoai.

Càng nhiều người thì hiệu quả càng lớn, càng miễn bàn tám người này lại còn là cao thủ lợi hại. Chỉ một chốc sau đã có một đống khoai nằm trên mặt đất.

Liên Phỉ vội vàng rửa một phần, vài người bắt đầu há to mồm ăn khoai. Loại khoai này so với địa cầu ngọt hơn rất nhiều, một củ to bằng một đầu người, ăn vào giòn giòn, đối với người bình thường chỉ ăn thịt nướng quả thực là mỹ vị hiếm thấy.

“Các ngươi ăn tạm đi, ta đốt lửa. Khoai nướng ăn cũng rất ngon a.”

“Chúng ta cùng làm đi.” Đang ngấu nghiến khoai, Phong Hổ khó khăn mở miệng. Thực gian nan a, miệng ngậm đầy khoai như vậy còn nói được, thật sự làm khó y.

Một tay cầm một củ khoai, Phong Hổ đứng lên cạnh Minh Phong, kiên định biểu đạt ý nguyện của mình.

Mấy người còn lại, ách, chính là đang bận rộn ăn, căn bản không chú ý Minh Phong nói gì.

Ngươi đi theo làm gì? Cầm hai củ khoai lớn như vậy, cho dù đi theo cũng không giúp được gì.

Lấy hai củ khoai trong tay Phong Hổ, trong ánh mắt lưu luyến của y ném xuống đống khoai: “Đừng nhìn nữa, nếu nguyện ý theo ta thì đi chuẩn bị đồ ăn thôi, chỉ ăn cái này có chút đơn điệu.” Nói xong dừng lại một chút, âm thanh tăng lớn: “Chốc nữa ta nướng khoai cho ngươi ăn, nướng chín ăn ngon hơn nhiều. Giờ ăn no, lát nữa không ăn nỗi đâu. Còn nữa, không muốn ăn thịt nướng ta làm à?”

Nghĩ tới thịt nướng của Minh Phong, nước miếng trào——

“Muốn ăn.”

“Vậy mau hành động đi, ngươi săn thú, ta đi nhặt củi.”

Phong Hổ chợt lóe một cái không còn bóng dáng, Minh Phong quay đầu—— hơ!

“Các ngươi làm gì vậy?”

Một đám người đứng sau lưng Minh Phong, sáu đôi mắt không chớp chăm chú nhìn cậu.

“Chúng ta cũng muốn ăn.” Trăm miệng một lời, bọn họ sao lại ăn ý như vậy a?

Còn nữa, Khoa Bố Đa ngươi không phải rất tàn bạo sao, Đạt Hàn ngươi không phải thực chất phát sao, Liên Phỉ ngươi không phải thực nóng nảy sao, Khải Nhĩ cùng Phong Lộ không phải thực thành thục sao, đừng có lộ ra ánh mắt như Ngải Kỳ được không, thực phá hư hình tượng a, hay đây mới là tướng mạo thực sự của bọn họ?

Một lần nữa nhịn không được than thở, sao hôm nay mình cứ thở dài hoài ý nhỉ.

“Biết rồi, Phong Hổ không biết sẽ bắt về bao nhiêu nữa. Nếu tất cả mọi người đều muốn ăn thì cùng hỗ trợ đi, mấy chiến sĩ thì đi săn thú, ma pháp sư chúng ta đi nhặt củi, phỏng chừng phải nhiều một chút mới đủ dùng. Tốt lắm, hành động!”

Vừa nói hết lời, ba chiến sĩ đã biến mất khỏi tầm mắt.

Mỹ thực nga~~~

Hoàn Chương 13.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.