Một hồi lâu Minh Phong chui ra khỏi lồng ngực Phong Hổ, hốc mắt hồng hồng. Phong Hổ giả vờ không thấy, tuy không biết vì sao nhưng liên tưởng tới chuyện Minh Phong nói trước đó, y đại khái cũng cảm giác được một chút.
Hiện giờ khóc một trận sau này sẽ không còn khúc mắc gì nữa. Phong Hổ hiểu Bội La rất quan trọng đối với Minh Phong. Chính là Phong Hổ không có nửa điểm đố kỵ, trừ bỏ biết hai người bọn họ không có nửa điểm ái tình thì Minh Phong đã nói Bội La đã nuôi cậu lớn. Không có Bội La sẽ không có Minh Phong hiện giờ, vì thế Phong Hổ thật lòng rất cảm kích Bội La.
Đương nhiên, nguyên nhân làm Phong Hổ có được thái độ tuyệt vời như vậy chính là—— làm thế nào để nuôi trẻ con?
Rối lung tung beng—— chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung cuộc sống sinh hoạt trong thời gian này.
Bội La tuy có ý thức của người trưởng thành nhưng vẫn là đứa bé chưa thể nói chuyện, có nhu cầu gì cũng không thể tự biểu đạt.
Phong Hổ cùng Minh Phong lại là hai con gà mờ không có chút kinh nghiệm chăm sóc con nít, căn bản không biết khi nào nên làm gì. Nếu hai người còn tiếp tục không thể câu thông với Bội La, có lẽ đứa nhỏ sẽ bị hai người này giày vò đến chết.
Kế hoạch sinh hài tử trong lòng Minh Phong cũng vì thế mà được lùi về sau vô thời hạn.
Đứa nhỏ ở nơi này không có sữa ăn, vì thế thức ăn chính trong thời kì sơ sinh là nước quả. Thực vật chủ thể của căn cứ là cây sinh mệnh, từ mười năm trước Bội La đã chuyển số quả sinh tử vào túi không gian của Minh Phong, vì thế muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chính là hiện giờ đang mùa thu. Lam Việt cũng vừa thu hoạch được một số. Bội La muốn ăn bao nhiêu cũng có, cho dù một ăn một bỏ cũng dư dả.
Có thứ để ăn không đại biểu mọi việc thuận buồm xuôi gió. Để hai người không có chút kinh nghiệm nào làm bảo mẫu, số phận Bội La đã định trước là chịu khổ. Khoảng thời gian này nếu không phải Lam Việt phụ giúp không ít việc, nhất định Bội La mới thành người đã chết yểu.
Kì thật hiện giờ Bội La đã được nửa tháng (thời gian tính theo tinh cầu này, cũng chính là 150 ngày, là 5 tháng của địa cầu), còn có ý thức của người trưởng thành, tính ra đã là đứa nhỏ rất dễ chăm sóc, nhưng ai bảo Phong Hổ cùng Minh Phong lại không có chút kinh nghiệm nào a.
Ngày đầu tiên, Minh Phong cẩn thận ôm Bội La mập mạp, không ngừng chọt chọt cơ thể bé nhỏ nộn nộn của Bội La.
Bội La đảo mắt xem thường, nếu có thể nói, nó nhất định sẽ hô to—— phi lễ a!
Chẳng mấy chốc, đói.
Nhưng Phong Hổ cùng Minh Phong không hiểu, Bội La y y nha nha quơ tay hết nửa ngày, bọn họ hoàn toàn không hiểu có ý gì.
“Muốn tè à?”
Lặc đầu.
“Muốn tán gẫu à?”
Đảo mắt xem thường, tâm trộm nói một câu ngớ ngẩn, lại lắc đầu.
“Đói?”
Gật gật.
“Nga, vậy ngươi muốn ăn gì?”
Trợn tròn mắt!
“Phong Hổ——”
“Sao, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Đứa nhỏ lớn cỡ này bình thường ăn cái gì a?”
Phong Hổ cũng trợn tròn mắt: “Ta, ta không biết a. Lúc ta còn bé, vì chuẩn bị cho kì triều cường sắp tới nên không có đứa nhỏ chào đời, sau triều cường cũng không có.”
Minh Phong cũng trợn tròn mắt.
Bội La biết, chính là nó không nói được.
“Cái này, ta biết.” Ngay lúc này, Lam Việt bị mọi người bỏ quên xuất hiện, mọi người phản phất thấy vòng tròn ánh sáng trên đầu nó. (Nói nhảm, nó ngay cả hình thể còn không có, lấy đâu ra vòng ánh sáng!)
Minh Phong nhìn nhìn bình sữa trong tay, bình sữa này không phải mới được chế tác, cũng có nghĩa lúc còn ở địa cầu Bội La đã chuẩn bị.
Nói ra thì, lúc đó bọn họ nhận nhiệm vụ khai phá tinh cầu nguyên thủy, Bội La đem bình sữa theo làm gì a!!!
Đặt núm vú vào miệng Bội La, Minh Phong đưa tay giúp Bội La đỡ bình sữa, hiện giờ khí lực Bội La rất nhỏ, không tự mình cầm được.
“Minh Phong——” Lam Việt đột nhiên gọi Minh Phong, âm thanh có chút chần chừ.
“Cái gì?”
“Bội La hình như trợn trắng mắt rồi.”
“A——”
Minh Phong nhìn lại, lập tức lấy bình sữa ra.
Tiểu Bội La ho sặc sụa, suýt chút nữa đã trở thành người đầu tiên bị nước quả sặc chết, Bội La thực hoài nghi gia hỏa Minh Phong này có phải muốn mưu sát mình.
“Căn cứ theo ghi chép trong kho dữ liệu, thời điểm uy đứa nhỏ lớn cỡ này nên ôm lấy bé, để nằm như vậy rất dễ bị sặc.”
Sau này Minh Phong không thể không thừa nhận, Bội La có thể mở miệng nói chuyện sớm cũng do công lao của cậu—— không phải sao? Nếu không mở miệng thì không biết lúc nào sẽ bị gia hỏa Minh Phong này giết chết.
Còn Phong Hổ, gia hỏa này sau khi ôm Bội La một lần thì bị cảm xúc mềm nhũn yếu ớt của đứa bé dọa hoảng, sợ mình không cẩn thận bóp nát. Chỉ dám đứng ở xa xa nhìn Minh Phong cùng Bội La mà cười ngây ngô, nửa bước cũng không dám tới gần.
Ngu ngốc!
Nói tới chuyện này, Bội La chỉ có thể dùng hai từ này.
Thời điểm rời đi dùng lí do danh nghĩa là bế quan, Minh Phong định ở lại thêm một thời gian. Tuy chế tác các nguyên liệu đã có thiết bị làm, nhưng vẫn cần đi xung quanh thu thập nguyên liệu. Đặc biệt người máy lúc vào núi rừng độ linh hoạt không đủ, tộc độ lại biến chậm.
Không phải không nghĩ tới chuyện phát triển, nhưng sự tồn tại của căn cứ cùng Bội La đối với tinh cầu này quá kinh động. Phong Hổ có thể tiếp nhận bọn họ, Phong Báo, Lạc Âu cùng sáu vị bằng hữu có thể tiếp nhận, chính là nó không đại biểu tất cả mọi người trong bộ lạc sẽ hay các chủng tộc khác cũng tiếp thụ được. Đặc biệt là sức mạnh cùng tri thức mới lạ mà bọn họ sở hữu.
Vì thế bọn họ định dùng thời gian dài, từ từ truyền bá những kiến thức hữu dụng mình nắm giữ truyền bá ra ngoài, nhưng trước tiên là phải sống sót được trên tinh cầu này.
“Phong Hổ, giúp ta ôm Bội La. Ta phải chỉnh lại tã lót, Bội La không thoải mái.”
Viện cớ, Minh Phong biết rõ Phong Hổ rất sợ ôm đứa nhỏ, chính là một lớn một nhỏ này cứ thích trêu đùa y.
“Không, ta không làm được đâu.”
Phong Hổ lập tức nhảy ra xa năm mét, sợ sệt nhìn một lớn một nhỏ nhìn mình cười xán lạn.
Nhớ tới lần duy nhất chạm vào Bội La, cảm xúc non non mềm mềm kia làm Phong Hổ lạnh run, một lần nữa xếp đứa nhỏ vào vị trí sinh vật nguy hiểm nhất.
Nhìn biểu tình của Phong Hổ, Minh Phong biết ngay y đang nghĩ gì, trước giờ y luôn bám dính lấy mình như ruồi bọ, giờ thì hay rồi, Bội La thành cái vỉ đập ruồi.
“Nếu đã vậy, thì——” Nâng tay hất một phát, Bội La bé xíu liền bay về phía Phong Hổ, theo tốc độ này nếu Phong Hổ không đón được, Bội La nếu không chết cũng bán thân bất toại.
“A!” Hét to một tiếng, mặt Bội La xanh mét. Gia hỏa Minh Phong này càng lúc càng quá đáng, cư nhiên dám đối xử với nó như vậy, ô ô ô, vì sao Minh Phong tiểu bạch ra ngoài không bao lâu đã biến thành phúc hắc chết người thế này a?
Phong Hổ luống cuống tay chân nhào tới, hai tay duỗi ra, a! Y chụp được, chụp được rồi! Thủ môn hàng đầu Phong Hổ của chúng ta đã chụp được quả bóng Bội La do xạ thủ hàng đầu Minh Phong phóng tới, thành công phá giải đòn tấn công chết người của đối phương. Chúng ta vỗ tay hoan hô nào! (囧…)
Phong Hổ chụp được người, kinh hoảng nâng cơ thể nhỏ xinh của Bội La ôm vào lồng ngực, thở phào một hơi. Hô! May mà chụp được.
“Minh Phong, tên khốn khiếp này!”
Minh Phong cùng Phong Hổ ngẩn người.
“Ngươi mới nói sao?”
“Không có.”
Đùa, sao y dám nói Minh Phong như vây, y đâu có muốn chết.
Từ lần trước tới giờ Minh Phong đã không chịu cho y leo lên giường, còn nói vậy thì y bị nằm đất vô thời hạn luôn mất.
Không thể tin nổi chuyển ánh mắt về hướng đứa bé nhỏ nhắn trong lòng Phong Hổ.
“Vừa rồi, có phải ngươi nói không?”
Bội La ném cho Minh Phong một ánh mắt xem thường, âm thanh không vui vẻ chút nào. Nó nói chuyện được còn không phải do gia hỏa suýt ngộ sát nó ban tặng sao.
“Ngươi nhỏ vậy đã biết nói nha.”
Minh Phong vui sướng sáp tới gần Bội La, dùng thời gian của địa cầu tính toán thì Bội La chỉ mới bảy tháng a, không hổ là Bội La, đúng là thiên tài!
“Vậy có phải có thể tự mình uống nước quả, tự mình đi vệ sinh.” Nghĩ tới cảnh rốt cuộc có thể thoát khỏi ngày tháng làm bảo mẫu, ánh mắt Minh Phong híp lại.
“Nằm mơ!”
Âm thanh non nớt của đứa nhỏ phun ra hai từ Minh Phong không muốn nghe nhất.
“Ngươi ngốc à, ta chỉ mới mấy tháng, xương còn chưa phát triển tốt, làm sao có thể tự mình uống sữa?! Tự mình đi nhà xí hả?!”
“A…”
“Nếu có thể chỉ là hạ thấp khả năng bị anh ngộ sát mà thôi, ta thực sự đồng tình đứa nhỏ tương lai của ngươi.”
Minh Phong cứng đờ, một kích trúng ngay hồng tâm.
“Ta nói này, mấy thứ gia vị đã làm không sai biệt lắm, chúng ta có phải nên về bộ lạc không?”
Phong Hổ thấy Minh Phong không có ý niệm ôm Bội La, chỉ đành cứng ngắc ôm đứa nhỏ trong lòng, thời gian dài cũng dần dần thích ứng được, cơ bắp cũng không còn cứng đờ. Tâm lý dần dần cũng thích ứng với cảm giác che chở cho đứa nhỏ, nhưng nghe thấy một câu này thì một lần nữa chết cứng.
Phong Hổ chỉ đành cẩn thận nói chen vào một câu, định chuyển đề tài.
“Ân, đúng a. Cũng một tháng rồi, chúng ta nên trở về. Cứ vậy đi, ngày mai thu thập đồ đạc, về nhà thôi!”
Còn ý kiến của Bội La? Nó hiện giờ quả thực có thể nói, nhưng nó hoàn toàn không có quyền lên tiếng. Ân, chính là vậy.
Vốn theo ý tứ của Phong Hổ cùng Minh Phong, cứ dùng một tấm da thú bọc Bội La lại, trực tiếp ôm về nhà. Nhưng Bội La kiên quyết kháng nghị, dù cơ thể còn nhỏ nhưng không thể để trần truồng như vậy, vì thế cuối cùng trên thắt lưng quấn một miếng da thú nhỏ, che chắn cảnh xuân. (Nó hiện giờ có thứ này sao?)
Vì thế hiện giờ, Tiểu Bội la với gương mặt khả ái xinh xắn, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại, lại thêm một miếng da thú nho nhỏ trên thắt lưng, thực sự đáng yêu muốn chết.
Minh Phong ôm Bội La nằm trong lòng, đứng bên cạnh Phong Hổ thực sự có cảm giác một nhà ba người.
Lấy tấm thảm bọc Bội La xuống, đổi thành một tấm da thú mềm mại. Tiểu nhân nhi mũm mĩm được Minh Phong ôm trong lòng, một nhà ba người (?) chuẩn bị về nhà!
“Phong Hổ, ngươi nói xem chúng ta ôm Bội La về, mọi người có phản ứng gì nha?”
“—— bọn họ khẳng định sẽ nói chúng ta trốn ra ngoài lén sinh hài tử.”
“Ba ba nhất định sẽ bị dọa ngốc a.”
“——”
Minh Phong a, nói thế nào Lạc Âu cũng là bề trên nha, hắn không phải chỉ giễu cợt ngươi mấy lần thôi sao. Ngươi nhớ dai như vậy thực sự là phát triển theo hướng nữ vương nha!!!
Lúc trở về bộ lạc, ứng theo yêu cầu của Minh Phong, Phong Hổ ôm cậu trở lại—— chính là tư thế ôm công chúa, thuận tiện dùng tư thế này che dấu Bội La. Vì thế tuy mọi người đều dùng ánh mắt ái muội nhìn bọn họ nhưng không có ai thấy Bội La, dù sao cơ thể Bội La so với hai người này thực sự quá nhỏ bé.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, Minh Phong đặt Bội La lên giường, ánh mắt hưng phấn mong đợi chờ song thân cùng bằng hữu tới.
Ha ha——
“Bội La, sau này ngươi định làm thế nào?”
Phong Hổ chạy đi báo với Phong Báo cùng Lạc Âu về chuyến xuất hành lần này, Minh Phong cùng Bội La lưu lại trong nhà nói chuyện.
“Chưa nghĩ tới, ai, cơ thể con nít thực phiền toái.”
“Ta nghĩ rồi, ngươi đương nhiên ở chung chúng ta. Ân, ta định khoảng mười năm nữa sẽ sinh hài tử, đến lúc đó ngươi cũng lớn rồi, có thể giúp ta chăm con a.”
Vì kinh nghiệm thương đau lúc chăm sóc Bội La dọa hoảng, Minh Phong vốn định lùi kế hoạch sinh con vô thời hạn. Chính là sau đó nghĩ lại, Bội La không phải người tốt nhất để chăm con nít sao?
Chờ Bội La lớn lên, còn phải tu luyện này nọ, như vậy đứa nhỏ lại do mình chăm sóc rồi, vì thế thời điểm tốt nhất để sinh đứa nhỏ là lúc Bội La mười tuổi. Lúc này Bội La đã có ý thức, có thể giúp mình chăm đứa nhỏ, đợi đến lúc Bội La trưởng thành thì đứa nhỏ cũng tới độ tuổi mình không cần chăm sóc từng li từng tí nữa.
Ân, mình thực quá thông minh—— Minh Phong tự khen thưởng ý tưởng vô cùng vĩ đại của mình.
Bội La hắc tuyến.
Minh Phong, ngươi nói thế nào cũng là đứa nhỏ lớn lên trong xã hội bình thường, tuy lúc nhỏ ít tiếp xúc với phương diện đạo lý làm người, hơn nữa hiện giờ cũng đã thích ứng được sinh hoạt nơi này. Chính là ngươi cũng không thể xem muốn sinh hài tử dễ dàng như vậy a!!!
“A! Hay ngươi làm con dâu của ta đi, giúp ta sinh tôn tử!” Minh Phong cười híp mắt nói: “Trong sách nói, tình huống này gọi là con dâu nuôi từ nhỏ a.”
Bội La đen mặt, đột nhiên hiểu được trọng điểm Minh Phong muốn nói. Tên này đúng là gia hỏa phúc hắc!
Khóc ròng—— mau trả Minh Phong tiểu bạch lại cho ta!!
“Minh Phong, ta tới xem—— ngươi a.” Liên Phỉ nhìn chằm chằm Bội La nằm trên giường, hai từ cuối cùng nghẹn trong cuống họng, thực khó khăn mới phun ra được.
Ngón tay run rẩy chỉ về phía Bội La, hét chói tai hỏi: “Kia là thứ gì?!”
Thứ gì?! Bội La hậm hực phồng mỏ, ánh mắt trừng to nhìn Liên Phỉ, kẻ dám nói nó là thứ gì. Ách, cũng không thể nói nó không phải thứ gì đó.
Hoàn toàn đối ngược với Liên Phỉ, Minh Phong nhẹ nhàng đáp: “Như ngươi thấy, một đứa nhỏ.”
“Đứa nhỏ?! Ngươi sinh?!”
“Có giống ta không?”
“Nhìn không ra.” Ánh mắt Liên Phỉ vẫn còn nhìn chằm chằm Bội La, vô thức trả lời Minh Phong.
“Không đúng! Ngươi gạt ta, thời gian ngắn như vậy sao ngươi có thể sinh một đứa nhỏ lớn thế này!”
Phát hiện điểm không đúng, Liên Phỉ lập tức nổi trận lôi đình.
“Ta nói đứa nhỏ này của ta bao giờ.” Minh Phong thực sự vô cùng, vô cùng vô tội nói.
Ách, quả thực không có, Minh Phong chỉ hỏi đứa nhỏ này có giống mình hay không mà thôi.
Bị đùa giỡn!
Ba chữ to chà bá viết rõ rành rành trên trán Liên Phỉ.
Nhận thức được điểm này, gương mặt Liên Phỉ lập tức đen hơn cả đít nồi. Đang định nổi bão thì bị vật nhỏ đột ngột nhét vào lòng mình dọa hoảng.
“Thực đáng yêu đúng không?” Minh Phong ôm Bội La đặt vào lòng Liên Phỉ.
Liên Phỉ thật cẩn ôm đứa nhỏ mềm mại trong tay, giống như trái tim cũng mềm nhũn đi, lửa giận trong lòng không cánh mà bay.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bội La: “Đứa nhỏ thực đáng yêu, gọi là gì nha?”
Minh Phong bị sắc mặt có thể gọi là từ ái trên mặt Liên Phỉ oanh động, Bội La liền tự mình trả lời: “Ta gọi là Bội La, xin chỉ bảo nhiều hơn.”