Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 44: Nhân tộc đại biến



Minh Phong không để ý tới truy hỏi của Phong Hổ, vẻ mặt lạnh nhạt đi ở phía trước.

Cậu cùng Bội La có thể nói cái gì, đơn chính là Bội La hỏi cậu cảm thụ khi sử dụng ‘đạo cụ’, Minh Phong liền ‘nhiệt tình’ nói Bội La có thể lập tức về nhà. Cuối cùng hai người mới đạt thành hiệp nghị—— sau này Bội La sẽ không ra những chủ ý tồi như vậy nữa, Minh Phong thì không thể mang nó ra khỏi nhà Văn Trạm, hơn nữa phải toàn lực giúp nó thu phục người này.

Những lời này sao có thể nói cho Phong Hổ!

Về đến nhà, Minh Phong uể oải nằm xuống giường, không biết vì tâm lý hay sinh lý, từ khi biết mình mang thai, cậu luôn cảm thấy mình lười biếng không muốn động đậy chút nào.

Phong Hổ ân cần rót chén nước cho Minh Phong, chân chó đưa chén tới bên miệng cậu.

Minh Phong liếc trắng mắt, tự mình cầm chén uống nước.

Tuy cậu thực hưởng thụ yêu thương cưng chiều của Phong Hổ, nhưng không có nghĩa cậu muốn làm đóa hoa yếu ớt mọc trong nhà kính.

Nghỉ ngơi một chốc, bọn họ lại tới nhà song thân, khó có dịp hai vị gia chủ đều ở nhà. Phong Hổ bắt đầu kể lại mấy chuyện bọn họ đắng đo mấy ngày nay.

“… chuyện này các người tự suy nghĩ đi, sau này chúng ta sẽ tìm đủ thức ăn để dùng. Chúng ta đã biết rất loài loại có thể ăn, hơn nữa có vài thứ có thể tích trữ lâu dài, chúng ta chỉ cần chuẩn bị trước lương thực, tới kì triều cường không cần vì tranh đoạt lương thực mà chiến tranh với hỏa trư tộc nữa. Còn nữa, nhớ rõ phân chia lãnh địa quỷ hút máu, như vậy có thể giảm một phấn lớn áp lực thức ăn trong tương lai.”

Lạc âu cùng Phong Báo kinh hỉ nhìn nhau, vấn đề chiến tranh trước có thể đặt qua một bên, có thể giải quyết vấn đề thức ăn trong kì triều cường đã là một đại sự tốt.

Phong Báo cùng Lạc Âu đều dùng ánh mắt tán dương nhìn đứa con cùng bầu bạn của nó. Lạc Âu không quản nhiều như vậy, gương mặt tuấn thú tràn ngập vui sướng, vỗ mạnh vai đứa con, nói: “Ha hả, đứa con, ngươi quả nhiên là nam nhân xuất sắc, mặc kệ là về phương diện nào.” Nói xong, ánh mắt còn đảo quanh bụng Minh Phong cùng bộ vị giữa hai chân Phong Hổ.

Phong Hổ vừa buồn cười vừa tức giận nhìn ba ba nhà mình, người này thực sự không có nửa điểm của ba ba.

Nói xong, Lạc Âu tiến tới ôm nhẹ Minh Phong một chút, sau đó rất nhanh liền buông ra.

“Cám ơn ngươi, Minh Phong. Ngươi đã mang đến cho chúng ta rất nhiều, rất nhiều điều.”

Từ khi Minh Phong quen biết Lạc Âu tới nay, rất ít khi thấy hắn dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy để nói chuyện.

Minh Phong không nói gì, ánh mắt đạm mạc xuất hiện một tia ôn nhu, cậu cũng phải cảm tạ bọn họ, đã làm cậu có được vui vẻ, hạnh phúc.

Cùng ngày, Minh Phong cùng Phong Hổ lấy ra lương thực mình mang về—— kì thực chỉ có hai loại—— gạo cùng bột mì.

Minh Phong đến đây một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên được ăn cơm, còn dùng bột làm bánh mì.

Nơi này thời gian một năm dài hơn địa cầu rất nhiều, nhưng tất cả lương thực đều một năm chín một mùa, thời gian sinh trưởng siêu dài làm mỗi hạt gạo cùng tiểu mạch này đều rất to, gần như gấp hai lần địa cầu. Mùi vị lại thơm ngon hơn rất nhiều.

Gạo được nấu chín, mọi người liền ngửi thấy mùi hương thơm ngát đặc biệt của cơm, nhìn hạt cơm trắng như tuyết trong nồi đều vô thức nuốt nước miếng. Còn có bánh mì trắng trắng mềm mềm, nóng hầm hập, nhìn qua cũng có vẻ ăn rất ngon.

Hơn nữa còn có một nồi thịt kho tàu thiệt lớn, béo mà không ngán, màu sắc đỏ tươi óng ánh, thơm ngào ngạt.

Ăn một ngụm cơm, lại ăn một ngụm thịt kho tàu, hương vị cơm ngọt ngào tươi mới cùng thịt kho tàu ngon miệng hòa quyện—— quả thực chính là hưởng thụ a!

Lại ăn một miếng bánh mì, hương vị ngòn ngọt lập tức chinh phục mọi người.

Một bữa cơm này mọi người đều vui vẻ no nê, cuối cùng ngay cả nước thịt kho tàu cũng bị mọi người dùng bánh mì chấm sạch.

“Ăn ngon quá.” Lạc Âu thỏa mãn ngồi dưới đất, món thịt kho tàu này trước kia ăn không thấy ngon lắm, không ngờ ăn cùng cơm với bánh mì, cư nhiên lại ngon đến vậy. Trời ạ, no quá a, chính là, vẫn còn muốn ăn nữa!

Lâu như vậy mới được ăn món chính, lần này ngay cả Minh Phong cũng ăn tới no căng, cậu dựa vào lòng Phong Hổ, thỏa mãn ưỡn bụng. Thật sự rất thỏa mãn a! Đã lâu rồi không được ăn cơm cùng bánh mì, thực tưởng niệm!

Vì thế, hôm sau, Minh Phong bắt đầu dạy các tộc nhân trong bộ lạc cách nấu nướng đơn giản. Qua vài ngày mọi người đều học tập không sai biệt lắm, Phong Báo thỉnh các tộc trưởng của các bộ lạc khác tới, hưởng thụ chút mỹ thực, sau đó bọn họ vội vàng đề nghị đưa tộc nhân tới học tập nấu nướng.

Mục tiêu thứ nhất, thực dễ dàng đạt được!

Lúc này, Phong Báo bắt đầu cố gắng đề cử với các tộc nhân các loại thực vật mới.

Nếm qua cơm cùng bánh mì, mọi người đương nhiên sẽ không cự tuyệt mỹ vị, mục đích thứ hai cũng đạt được.

Tiếp đó, Phong Báo cho mọi người xem hạt lúa mạch cùng gạo, các tộc trưởng thì mỗi người vài phần, để bọn họ pháo người về lãnh địa tìm kiếm. Còn nói bọn họ đừng ăn hết, phải lưu lại một phần làm giống cho năm sau.

Mục tiêu thứ ba, đạt được.

Cuối cùng, Phong Báo nói cho mọi người biết, quỷ hút máu đã bị diệt tộc, vì thế nhân tộc phải nhanh chóng chiếm lĩnh lãnh địa đó. Mọi người thương lượng một chút xem nên phái người nào, mục đích cuối cùng cũng đạt được.

Sau đó nhân loại tới từ đủ các bộ lạc tập trung tới, bộ lạc vô cùng náo nhiệt.

Tất cả sự tình đều do Phong Báo cùng Lạc Âu ra mặt, Phong Hổ chỉ ở bên cạnh trợ giúp, về phần Minh Phong thì lấy lí do dưỡng thai, căn bản không hề lộ diện.

Hai tháng sau, nhóm nhân loại tới học tập rốt cuộc cũng trở về, bộ lạc khôi phục tĩnh lặng vốn có.

Hôm nay, Khải Nhĩ tới nhà Phong Hổ cùng Minh Phong.

“Lấy muối?”

“Đúng vậy.” Khải Nhĩ sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy thì trở nên thành thục rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn là nụ cười sáng sủa như xưa: “Gần nhất người tới bộ lạc học nấu nướng rất nhiều, muối cũng sắp dùng hết rồi, số muối có thể dùng trong một thời gian dài đã cạn sạch, chỉ đủ để dùng một tháng nữa thôi, vì thế phải đi lấy muối.”

Minh Phong hơi ưu tư một chút, nguyên liệu gia vị của cậu cũng cần tìm nguyên liệu thiên nhiên thay thế, nếu không số hàng trữ trong căn cứ thế nào cũng hết sạch.

Ánh mắt Phong Hổ sáng lên, nhưng nhìn lại Minh Phong đang mang thai (nơi này một tháng một trăm ngày, hai tháng chính là hai trăm ngày, nói cách khác, bảo bảo đã được 7 tháng), sau đó lắc đầu, ý bảo mình không đi.

“Ta đi.” Minh Phong lấy một quả sinh mệnh ra, vừa ăn vừa nói.

Khải Nhĩ trợn mắt há hốc mồm nhìn Minh Phong há mồm ăn quả sinh mệnh.

Phong Hổ khinh bỉ nhìn hắn một cái, thật là không có kiến thức, ăn quả sinh mệnh có gì mà kinh ngạc.

Tên nhãi này hồn nhiên quên bén đi chính mình lúc trước thấy Minh Phong ăn quả sinh mệnh như ăn trái cây cũng có bộ dáng ngây ngốc như vậy.

Khải Nhĩ cứng họng chỉ Minh Phong: “Cậu, cậu ta ăn, không, không phải, cái kia, ách——”

“Quả sinh mệnh.” Minh Phong thực thản nhiên nói cho hắn biết đáp án chính xác.

“Chính là, quả sinh mệnh không phải, cái kia——”

“Ăn ngon lắm, có muốn ăn một quả không?” Không đợi Khải Nhĩ trả lời, Minh Phong đã lấy ra thêm một quả, đưa cho Khải Nhĩ.

Khải Nhĩ lắc đầu hệt như trống bỏi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn quả sinh mệnh óng ánh trong suốt non mềm trong tay Minh Phong, hệt như nhìn thấy độc dược, không, phỏng chừng cho dù Minh Phong đưa độc cho hắn ăn, hắn cũng không hoảng sợ đến vậy.

Phong Hổ thấy hắn như vậy thì xì một cái, nhếch môi cười phá lên.

Khải Nhĩ xấu hổ thu hồi ngón tay, trợn mắt nói với Phong Hổ: “Có bản lĩnh ngươi ăn cho ta xem!”

Phong Hổ trấn định tự nhiên cầm lấy quả sinh mệnh trong tay Minh Phong, trong ánh mắt không dám tin của Khải Nhĩ, cắn hết nửa quả, nhai nhai, nuốt xuống, chậc lưỡi: “Ăn ngon!” Sau đó lại gặm hai ngụm, quả sinh mệnh đã hết sạch.

“Được rồi, nói chính sự.” Mắt thấy mạch máu Khải Nhĩ đã sắp bùng nổ, Minh Phong vội vàng cản Phong Hổ đang định mở miệng: “Hai chúng ta đều phải đi lấy muối.”

“Chính là cơ thể của ngươi——” Khải Nhĩ liếc mắt nhìn cái bụng phình to của Minh Phong. Thần sắc Phong Hổ cũng trở nên khẩn trương.

Minh Phong thờ ơ khoát tay: “Không có việc gì, dù sao cũng ở trong lãnh địa nhân tộc, quỷ hút máu cũng đã bị tiêu diệt, còn gì phải sợ.” Hai tháng nay cậu đã sắp buồn chết rồi.

Nói xong, Minh Phong ưỡn bụng, tay đỡ sau lưng, Phong Hổ thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ tay cậu.

“Chuyện này liền định như vậy đi.” Nói xong, Minh Phong lại lấy ra một quả sinh mệnh: “Thật sự không ăn sao? Ăn ngon lắm.”

Phong Hổ cũng dùng sức gật đầu.

Khải Nhĩ dùng vận tốc ánh sáng biến mất trước mặt bọn họ.

Chờ bóng dáng Khải Nhĩ không thấy đâu nữa, Minh Phong lập tức buông tay đỡ thắt lưng, mà Phong Hổ thì suy nghĩ xem mình có nên đi ói một phen hay không.

Minh Phong liếc mắt một cái: “Không cần lo lắng, giờ phun cũng muộn rồi.”

Biểu tình Phong Hổ cứ như sắp hỏng mất: “Minh Phong, ta sẽ không bị cái kia đi?”

“Có a.” Minh Phong thoải mái nói, hoàn toàn không nhìn tới cơ thể lung lay sắp đổ của Phong Hổ: “Nếu hôm nay ngươi đột nhiên bị người ta thượng thì rất có thể sẽ có.”

Phong Hổ suýt chút nữa thở không nổi, run rẩy chỉ Minh Phong.

Minh Phong vỗ vỗ đầu y: “Được rồi, không đùa nữa, mau đi chuẩn bị đồ dùng ngày mai cần.”

Phong Hổ khóc không ra nước mắt chạy đi chuẩn bị, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi—— nếu Minh Phong đã nói vậy, vậy nhất định không có việc gì, về phần bị người ta thượng—— Phong Hổ rùng mình một cái, không thể tưởng tượng!

Đêm đó, Minh Phong nằm trong lòng ngực Phong Hổ.

“Làm gì đó?” Minh Phong túm lấy móng vuốt không thành thật của Phong Hổ.

Phong Hổ nghiêm mặt hôn lên môi Minh Phong: “Hôm nay ngươi dọa ra, ta yêu cầu bồi thường.”

Minh Phong vô ngữ trở mình xem thường, thật sự là cầm thú!

“Bộ dạng ta thế này mà ngươi còn hạ thủ được?”

Phong Hổ nghi hoặc: “Vì cái gì không được? Ngươi hiện giờ cũng rất đẹp a, thoạt nhìn mê người cực kỳ.”

Nói xong, cũng không cho Minh Phong cơ hội cự tuyệt, trực tiếp ngăn chặn miệng cậu, bàn tay to chụp tới, chuẩn xác nắm lấy phân thân Minh Phong, bắt đầu cao thấp ma xát.

“Ân—— a——” Từ lúc mang thai tới giờ, bởi vì cơ thể nên số lần làm tình của bọn họ giảm bớt rất nhiều, cơ thể Minh Phong trở nên càng mẫn cảm hơn, Phong Hổ chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc vài cái đã khiêu khích tình dục trong người cậu bùng dậy.

Phong Hổ tiếp tục khiêu khích phân thân Minh Phong, chỉ chốc lát sau cậu đã bắn ra.

Săn sóc để cậu hơi nghiêng người, Phong Hổ vét một ít thuốc bôi trơn, vói một ngón tay vào dũng đạo siết chặt của Minh Phong.

“Ân——” Tiểu huyệt của Minh Phong cơ khát phun ra nuốt vào ngón tay Phong Hổ, làm hại y suýt chút nữa trực tiếp vọt vào.

Một ngón, hai ngón, ba ngón: “Phong Hổ, nhanh lên——” Minh Phong chỉ cảm thấy khoái cảm trong cơ thể mình ngày càng tăng, mặt sau thực trống rỗng, càng muốn thứ lớn hơn, thô hơn nhồi vào mình.

Phong Hổ kích động, trực tiếp đỡ cự đại của mình, vọt vào trong cơ thể Minh Phong.

Minh Phong bị đâm tới kêu rên một tiếng: “Ngô——”

Phong Hổ vội vàng khắc chế chính mình: “Không sao chứ?”

Than nhẹ hai tiếng, Minh Phong khàn khàn nói: “Không có việc gì, tiếp tục.”

Phong Hổ lúc này mới yên tâm trừu sáp, một một lần đều đâm tới điểm nổi lên trong dũng đạo, đâm tới mức Minh Phong sảng khoái, rên rỉ không ngừng.

Một lát sau, dũng đạo ướt át của Minh Phong co rút mãnh liệt, Phong Hổ biết cậu đã sắp tới đỉnh điểm, bắt đầu dùng sức cấp tốc trừu sáp, chỉ chốc lát sau, Minh Phong hét chói tai một tiếng, bắn ra.

Phong Hổ cũng nhanh chóng động vào cái, bắn vào trong cơ thể Minh Phong.

Sau một trận hoan ái, Phong Hổ săn sóc không tiếp tục làm thêm, giúp Minh Phong tẩy rửa sạch sẽ, sau đó ôm lấy cậu cùng nhau ngủ.

Hoàn chương 44.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.