Câu cá vốn là một loại rèn luyện bình tâm tĩnh khí, nung đúc tình cảm bên ngoài.
Nhiều người yêu thích say mê câu cá đều tụ họp lại đây, hưởng thụ sinh hoạt dã ngoại sinh cơ dạt dào, lãnh hội cảnh đẹp ý vui, non sông tươi đẹp, rời xa thành thị ồn ào náo động, giăng lưới trên mương, một mình một cần câu cá, cái tư vị này chỉ có người chân chính trải nghiệm và yên tĩnh thấm nhuần mới có thể hiểu được.
Cho nên, bất luận là hắn, hay là vị Cố Thừa Di tiên sinh kia, còn có mấy lão tiên sinh hơi có chút thân phận địa vị ngồi tại nơi này, cũng đều làm không biết mệt.
Nhưng mà......
Thật sự khó có thể tưởng tượng, khung cảnh núi xanh hồ lặng, khu vực tươi mát tự nhiên như thế này, trong khi bọn họ đang ngưng thần tĩnh tọa, hết sức chăm chú mà nhìn cái phao câu cá phập phồng dập dềnh trên mặt nước, bỗng nhiên từng cơn gió mang theo mùi thơm quyến rũ hấp dẫn quét tới.
Thịt nướng trên giá nướng BBQ đang bốc lên một màn sương khói, giống như một bút chấm trên bức tranh thuỷ mặc, mang theo mùi hương độc hữu bá đạo cùng dụ hoặc, từng đợt bay vào chóp mũi đám người yêu thích câu cá, sau đó lại không tự chủ được mà theo cái mũi một đường đi xuống yết hầu......
Lục Tầm nhìn nhìn mấy người ngồi ở gần đó, nhóm mấy ông già nhìn mặt ngoài như định lực mười phần, nhưng thử xuống yết hầu mà xem, có ông nào khống chế được mà không nuốt xuống mấy cái không.
Hắn cười thầm một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cái cô Lâm kia cũng thật có ý tứ, bộ dáng không coi ai ra gì như vậy, thực làm người hận lắm cô có biết không?
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn đứng dậy đi qua.
Tiếng thịt nướng kêu xèo xèo, một giọt mỡ nóng trượt theo xiên thịt tươi óng ánh chầm chầm rỏ xuống dưới.
Thò lại gần, ngửi ngửi một chút, nháy mắt hắn cũng bị con trùng thèm ăn trong bụng ngo ngoe rụt rịt.
Lâm Y Y lúc này cũng có chút không biết nói gì.
Cô đầu tiên là không thèm để ý tới, đưa tay rải thêm bột thì là lên mấy xiên thịt trên giá nướng, sau đó lại rải chút ớt bột......
Từ đầu tới đuôi, Lục tiên sinh vẫn luôn chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm đứng một bên, cũng không thúc giục, cũng không vội vã, chỉ là hai mắt gần nhìn chằm chằm que nướng mới ra lò trên tay cô.
Lâm Y Y: "......"
Vị này không lẽ lại là tín đồ của đồ ăn sao?
"Có thể ăn chưa?"
Lục Tầm nhanh nhảu hỏi, khuôn mặt thanh tuyển treo một nụ cười ấm áp dào dạt.
Không đợi Lâm Y Y nói chuyện, Cố Thừa Di kéo ra một thùng nước, đã đi tới.
"Có thể ăn chưa?"
Hai người này hỏi câu hỏi giống nhau như đúc.
Đối với ba sau của mình, thái độ Lâm Y Y liền biến đổi, hừ hừ nói: "Còn chưa xong đâu, tổng cộng mới có bao nhiêu xiên thịt thôi này, Tiểu Nhiên còn đang xiên thêm nữa đó, ba, cá câu được chưa?"
Đem cá vừa mới câu được trong hồ lên xử lý nấu nướng ngay tại chỗ, hương vị khẳng định còn tươi ngon hơn cả mua trong chợ rau!
Cố tiên sinh đẩy đẩy thùng nước về chỗ cô: "Nhạ, đều ở chỗ này, có mười mấy con đấy, con chậm rãi nướng......Ờ, nướng xong rồi kêu chúng ta một tiếng."
Ông còn có chút ngượng ngùng.
Trước khi tới đây, ông còn định ngăn cản mấy mẹ con chúng nó, cảm thấy mang theo giá nướng gì đó thật là kỳ cục......
Không nghĩ tới mới được bao lâu đâu, liền vả chính mặt mình.
Lâm Y Y bắt lấy hai chữ "Chúng ta" trọng điểm.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn ba sau, lại theo hướng ba sau nhìn thêm nữa, liền nhìn thấy một loạt lão tiên sinh đang ngồi dọc theo bên hồ.
Nhìn thấy cô đang ngó lại đây, mấy lão tiên sinh liền mỉm cười, kích động hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Khó trách ba sau cũng chưa câu được bao lâu, lập tức có thể đem mười mấy con cá lại đây, cô còn đang nghĩ ba sau của mình kỹ thuật câu cá thật quá tốt, hoá ra là ông ấy nhận nhiệm vụ của cả nhóm bằng hữu giao cho mà mang lại đây.
"Thôi được rồi, ba cầm mấy cái này chia cho nhóm mấy bác mấy chú trước đi, chờ lát nữa con xử lý xong món cá con sẽ kêu mọi người."
Lâm Y Y từ trong rương cầm hai cái mâm dùng một lần to tướng ra, đang muốn đem tất cả xiên thịt trên giá nướng để lên, ánh mắt thoáng liếc qua thấy thanh niên đã đứng nhìn một hồi lâu, đang trông mong mà nhìn......
Thịt nướng trên tay cô.
Một người lớn tướng như vậy đứng ngay đó, cô muốn làm ngơ không phát hiện cũng không được!
Vẫn là Cố tiên sinh cầm hai xiên đưa cho hắn: "Tiểu Lục cũng thèm ăn giống như mấy lão gia hoả kia hả? Nè, cầm đi."
Nói giống như ông thì không thèm ấy.
Đương nhiên, nhiều hơn ông cũng không cho, cho hắn, những người khác liền không đủ chia nhau.
Lục Tầm cười cười.
Đến thời điểm này rồi, cũng là thời gian nên nghỉ ngơi uống trà nha.
Nói nữa, câu cá cũng là rất mệt, bọn họ đều ngồi yên tập trung tinh thần đã nửa ngày, có thể không đói bụng sao?
Thịt nướng trên lửa than giống như được sấy từ từ, ngoài giòn trong mềm, lại có một lớp bột ớt và gia vị càng đẹp, vị càng phong phú, cắn vào lớp ngoài giòn rụm nhưng nước thịt tràn đầy khoang miệng, trơn mềm vào miệng là tan, mùi thịt từ đầu lưỡi quay cuồng, thẳng đến khi trôi vào trong bụng.
Không chỉ có Lục Tầm, những người khác cũng sôi nổi ném cần câu xuống, chạy đến chỗ Cố tiên sinh đang phát xiên thịt, sợ chậm một bước thì canh cũng không có mà húp.
Cũng có một số vị đặc biệt rụt rè, tự giữ thân phận mà ngồi yên, nhưng cũng một tay cầm xiên thịt một tay cầm cần câu.
Cái hoạt động câu cá tâm bình khí hòa này, chẳng mấy chốc bị mùi thịt nướng BBQ bốn phía làm bẩn!
Lâm Y Y cười cười nhìn Cố tiên sinh đang bị những người khác vây quanh, cúi đầu nhìn nhìn thùng nước.
Mấy con cá trong thùng đều không lớn, cũng chỉ lớn hơn bàn tay một chút, dùng để nướng cũng không được mấy lượng thịt, nhưng hương vị khẳng định vẫn rất không tồi.
Nàng bắt hai con cá lên, bắt đầu xử lý.
"Có cần giúp đỡ không?"
Giọng đàn ông trầm thấp vang lên ở trên đầu.
Lâm Y Y có chút kinh ngạc ngẩng đầu: "Ủa sao anh còn chưa đi?"
Loại ngữ khí ghét bỏ......
Thật đúng là mới mẻ nha!
Lục tiên sinh thật lâu rồi không bị ai ghét bỏ vẫn coi như không nghe thấy.
Hắn thuận thế ngồi xổm xuống, cũng bắt chước cô, đưa tay vào thùng bắt cá ra.
Cũng không biết vì cái gì, cá ở trong tay hắn hoàn toàn không giống chút nào với khi nó nằm trong tay cô Lâm.
Hắn nhìn cô Lâm mau chóng, chuẩn xác bắt một con cá quăng lên bàn, con cá trong tay cô giống như ngoan ngoãn đến mức nói gì nghe nấy......
Đến phiên hắn, vừa đưa tay bắt một cái, hai tay còn chưa nắm chặt, con cá quẫy "bang" một cái rồi trợt về bên trong thùng nước.
"Ha."
Tiếng cười nhạo này đến từ thằng nhóc sói con kia.
Thiếu niên này từ khi nhìn thấy hắn đến gần, tầm mắt liền không rời khỏi hắn, phòng hắn như phòng sói không bằng.
Thật thú vị!
Lục Tầm cũng không tức giận: "Mỗi người đều có chuyện mình thông thạo và không thông thạo, chú không nấu ăn được, nhưng mà chú câu cá được nha."
Hắn nhìn về phía thiếu niên, nói: "Anh bạn nhỏ, muốn đánh cược với chú hay không?"
"Thì đánh cược con và Cố tiên sinh...... Đương nhiên, cô Lâm đây cũng thể cùng giúp, thi xem mọi người một nhà câu được nhiều cá hay chú câu được nhiều cá hơn."
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, có chút khinh thường.
Khoác lác ai chả làm được, người này chắc là không biết ông ngoại nó lợi hại bao nhiêu chứ gì?
Nó mỗi ngày đều nhìn thấy ông ngoại nó xách theo một thùng tràn đầy cá trở về, mỗi ngày ăn cá ông câu thôi nó còn muốn ngán luôn rồi!
Thậm chí có rất nhiều lần, ông ngoại nó còn phải mượn của thùng của mấy ông bạn để bỏ cá còn gì.
"Được!"
Để dạy cho mấy cái tên khẩu khí lớn như vầy một bài học mới được.
Lâm Y Y: "......"
Hai người này làm ra bộ thưởng thức lẫn nhau, "tình cảm" mãnh liệt bắn ra bốn phía, trong mắt chỉ có nhìn thấy lẫn nhau, hoàn toàn coi cô không tồn tại là nghĩa như thế nào ?
"Hai người chơi với nhau đi, tôi nướng cá cho hai người."
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy mình không cẩn thận có thể làm hai người đang văng dao văng kéo này làm ngộ thương mất!
Lục Tầm cười nhìn thiếu niên, trong mắt trấn định như nắm chắc thắng lợi.
Thiếu niên cũng cười lạnh, trừng mắt nhìn hắn, như đã định liệu trước, tự tin tràn đầy.
Biết hai người bọn họ đánh cuộc, mấy lão tiên sinh chú bác khác sôi nổi làm trọng tài cho hai người.
Đừng thấy đám người bọn họ đa phần đều một bó tuổi, nhưng trong lòng thì máu me hơn thua, thắng lợi đều có, nhiều lần chuyện ai câu nhiều hơn cũng là đề tài hết sức bình thường trong mấy buổi hẹn câu cá.
Thấy hai người bọn họ một thanh niên, một thiếu niên, mấu chốt là người ta còn đều rất đẹp, chính là có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Cố Thừa Di sau khi biết Mạnh Dục Nhiên cùng tiểu Lục đánh đố, trán cứ ong ong.
Ông lại sinh ra một loại dự cảm không thật quá tốt.
"Tiểu Nhiên, con biết câu cá hồi nào vậy ?"
Cố tiên sinh hỏi cháu trai nhà mình.
Mạnh Dục Nhiên bình tĩnh lắc đầu: "Con làm sao biết câu cá chứ, mà đâu có sao, ông ngoại lợi hại như vậy, hơn nữa con còn ngồi kế bên canh cá, hỗ trợ ông ngoại, chúng ta có hai người thi với một mình hắn ta, chắc chắn thắng luôn."
Câu cá không giống như mấy kỹ năng khác, dám đơn thương độc mã so tài với hai người, xem ra người này cũng quá tự tin rồi.
Mạnh Dục Nhiên này ra khuôn mặt ra vẻ thông minh.
Cố Thừa Di: "......"
À thôi cũng được đi, các ngươi thích thế nào thì làm thế đấy vậy.
Cố tiên sinh thở dài, cho cháu trai chọn cần câu, lại dạy một chút kỹ thuật đơn giản, xong việc, lại không yên tâm mà nhìn nó nói: "Chờ lát nữa phao có động tĩnh, con đừng vội vàng hành động thiếu suy nghĩ, kêu ông ngoại kéo cho."
Mạnh Dục Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Biết là một chuyện, nhưng chuyện câu cá này đối với thiếu niên mà nói, là lần đầu tiên trải nghiệm.
Tay mơ mới vừa bắt đầu câu cá, nhất thời không tìm ra Đông Tây Nam Bắc, là quá bình thường.
Có đôi khi mồi câu bị ăn hết rồi, nó còn ngồi ngốc ra đó không hay biết, sau một hồi ngồi ngó ngơ, vẫn là Cố tiên sinh ngồi bên cạnh nó phát hiện có gì không đúng.
Có đôi khi phao có động tĩnh, dưới tình thế cấp bách nó còn chưa kịp kêu ông ngoại, quýnh quáng trực tiếp đưa tay giật cần câu...... Cá đương nhiên chạy mất.
Kết quả suốt một buổi trưa, nó cứ ngồi ngây ngốc đó mà không câu được con nào!
Trong lòng thiếu niên lão đại không cao hứng, bỏ cần câu xuống, đứng dậy đi qua nhìn thùng nước của ông ngoại nó.
Mạnh Dục Nhiên: "......"
Ông ngoại thật ra cũng giỏi hơn nó được một chút.
Trong thùng nước chỉ có hai con cái dài hơn bàn tay không bao nhiêu, cùng một con có nhỏ cỡ ngón tay cái......
Đây là ông ngoại nó đang câu cả nhà cá người ta lên rồi đúng không?