Lâm Y Y cảm thấy đầu óc mình là một mảnh hỗn độn như pháo hoa sau khi nổ tung......
Đầu tiên là bùm bùm, sau đó chính là rác rưởi rớt đầy đất!
Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.
Cô muốn trước khi hai nhãi con trưởng thành, sẽ vì bọn nó xây dựng lực lượng, vì bọn nó bình định các chướng ngại.
Trước khi bọn nó gặp được nam nữ chủ trong nguyên văn, ít nhất phải bảo đảm được bọn nó có đủ khả năng tự bảo vệ mình, hoặc là có thể rút lui toàn thân.
Tóm lại, ở thời điểm cô trăm triệu lần không nghĩ tới, nhanh như vậy đã gặp gỡ ——
Lục, Minh, Triết!
Cổ của cô có hơi cứng đờ chuyển hướng về phía thiếu niên là nam chính của nguyên văn tiểu thuyết.
Lục Minh Triết hai tay cắm trong túi quần, bộ dáng không chút để ý, trong lòng lại là rùng mình......
Có sát khí!
" Cháu trai anh tên là Lục Minh Triết?"
Nội tâm Lâm Y Y nghẹn một ngụm khí.
Lục Tầm còn có chút không hiểu rõ lắm, gật gật đầu.
Sau đó, hai tay hắn bỗng trống không, cô bé gái nhỏ trong lòng ngực đã bị đoạt đi rồi.
Lục Tầm: "......"
Lâm Y Y hoả tốc đem con gái cưng nhà mình từ trong lòng ngực hắn ôm đi, giống như tránh né tên bệnh tâm thần mà lùi về phía sau vài bước, mãi đến khi cách hai thúc cháu một khoảng cách mới dừng lại......
Nhưng cho dù có làm như vậy, cô vẫn không yên tâm, cũng không biết sức lực khổng lồ từ đâu bộc phát ra tới, một tay nâng Mạnh San San, một tay còn có thể cầm một cái cần câu cá lớn.
Lục Tầm không biết cô đang nháo cái gì.
Tầm mắt nhìn theo tay cô, nhìn về phía cần câu cá có thể biến thành "hung khí" bất cứ lúc nào, lén lút rủa thầm lão Cố thật không đáng tin cậy.
Câu xong cá còn không biết thu dọn cần câu, rất nguy hiểm chứ bộ!
"Các người đang chơi trò gì vậy?"
Trong thanh âm, có sự tò mò rõ ràng.
Quả nhiên không nên nói xấu sau lưng người.
Lục Tầm vừa mới nãy còn nhắc mãi Cố Thừa Di ở trong lòng, giây tiếp theo ông liền xuất hiện ở thang lầu.
Cố Thừa Di từ tay vịn dò đầu ra, liền nhìn thấy Lâm Y Y ôm Mạnh San San, đối mặt với Lục Tầm cùng cháu trai hắn......
"Hoá ra cần câu đặt ở chỗ này."
Cố tiên sinh thầm nghĩ một trận may mắn, sau đó bước nhanh xuống lầu, lấy lại cái cần câu cá từ tay Lâm Y Y: "Ta nói ta vừa rồi tìm nửa ngày không tìm thấy, hoá ra là lạc chỗ này."
Vị lão tiên sinh này cũng thật là đơn thuần.
Cầm cần câu hứng thú vội vàng chạy lên lầu.
Trên lầu, còn có thể nghe vài câu qua cái giọng trung khí mười phần oán trách của Lâm Bình nữ sĩ.
Tóm lại, lão Cố làm gián đoạn một lúc, vừa rồi giằng co làm không khí tức khắc lơi lỏng lại.
Lâm Y Y cũng không còn thất thố như vừa rồi vậy.
Bất quá......
Đây là Lục Minh Triết!
Không thể thiếu cảnh giác!
Lâm Y Y ôm con gái lên trên cầu thang, bảo nó đi lên tìm ca ca chơi, lúc này mới ôm ngực xoay đầu.
"Sao anh chưa bao giờ nói cháu trai anh tên gọi Lục Minh Triết?"
Lục Tầm cũng thực kinh ngạc: "Di?! Cô không biết sao?"
Di cái đầu quỷ ngươi á, ngươi căn bản chưa nói qua!
Quỷ mà biết khi mỗi ngày cứ kêu "A Triết A Triết", hoá ra chính là Lục Minh Triết......
Nếu sớm biết......
Lần trước đi nhà hắn nấu ăn đó, cô nên đầu độc!
Lâm Y Y trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái.
Tầm mắt hạ xuống dịch dịch về phía bên cạnh hắn, dịch tới trước mặt Lục Minh Triết, lại trừng nó một chút.
Lục Minh Triết không thể hiểu được mà nhìn cô một cái.
Lục Tầm thấp giọng bảo Lục Minh Triết đi lên trên lầu tìm Mạnh Dục Nhiên chơi.
Tuy rằng nó cũng không muốn đi lên, nhưng thấy hai người bọn họ xác thật có chuyện muốn nói, hơn nữa......
Nghe nói quấy rầy người ta yêu đương sẽ bị cửa kẹp chết!
Thiếu niên nhíu nhíu mày, có chút không tình nguyện đi lên lầu.
Tầm mắt Lâm Y Y trước sau vẫn giằng co trên bóng dáng nó.
Không biết hiện tại đầu độc còn kịp hay không!
Vốn dĩ cô hẳn nên không cho Lục Minh Triết cùng hai nhãi con nhà mình tiếp xúc, nhưng mà không đợi cô có hành động, Lục Tầm đã giữ chặt cổ tay của cô, giảm nhỏ âm lượng: "Tôi có lời muốn nói với cô."
Bị hắn ngang ngạnh lôi kéo ngồi xuống sô pha, Lâm Y Y vẫn không thể dỡ xuống tâm lý phòng ngự.
Hiện tại cảm giác của cô đối với Lục Tầm có hơi phức tạp.
Ban đầu có chút hảo cảm như vậy, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hai đứa nhỏ Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San rơi vào thảm cảnh, liền lập tức không còn gì tốt đẹp.
Huống chi, quan hệ của hai người bọn họ chỉ nhiều hơn cái móng tay một chút, mà nếu nói cho nghiêm chỉnh ra, bọn họ kỳ thật không hề có quan hệ.
"A Triết là con trai của anh trai tôi."
Lục Tầm nói như vậy: "Ai trai và chị dâu tôi gặp tai nạn xe cộ qua đời, để lại một mình A Triết, cho nên đôi khi tính tình nó có chút cổ quái, phiền cô đảm đương nhiều một chút."
Tuy rằng bình thường hắn có vẻ rất ghét bỏ cháu trai hắn, nhưng hắn vẫn nguyện ý cùng Lục Minh Triết sống cùng một nhà, đã chứng minh hắn kỳ thật vẫn rất quan tâm cháu trai.
Huống chi......
"Công ty giải trí Thịnh Thế là sản nghiệp mà anh trai tôi để lại, tôi hiện tại chỉ là quản lý giùm, chờ đến khi A Triết trưởng thành, tôi muốn đem công ty giao cho nó, sau đó tôi có thể giải phóng, tự do......"
Hắn nói tới đây, nhìn về phía Lâm Y Y: "Cô, sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"
"Ghét bỏ!"
Lục Tầm: "......"
Lục Minh Triết vốn dĩ chính là Thái tử gia của giải trí Thịnh Thế, Lâm Y Y ngầm bực chính mình cư nhiên không liên hệ giải trí Thịnh Thế và Lục Tầm vào......
Ngay cả chuyện khi đi Thịnh Thế giải trí, cũng hoàn toàn quên mất mối quan hệ của nó với nam chủ!
Cô lúc ấy rốt cuộc không biết trong đầu vào bao nhiêu nước mới không liên hệ được ba từ mấu chốt: giải trí Thịnh Thế, họ Lục, cùng "A Triết" xâu chuỗi lên?!
Lâm Y Y tự sa ngã mà nghĩ.
Trên lầu, Lục Minh Triết chuẩn xác đi tới cái cửa phòng đang khéo hờ trước mặt.
Phòng Mạnh Dục Nhiên là không gian sọc xanh lam, hơi thiên về hướng nghiêm túc một chút.
Rõ ràng sạch sẽ, còn có một loại cảm giác đại khí ổn trọng.
Đối diện cửa sổ sát đất là một cái bàn học màu xanh.
Hiện tại Mạnh Dục Nhiên đang ngồi ở cạnh bàn, một tay cầm di động, một tay chọc chọc cái gì, lại đang nghe con bé nhỏ cười hì hì nói chuyện, ngẫu nhiên tùy tiện gật đầu hai cái.
Mạnh San San ngồi trên cái giường lớn kia của thằng bé.
Hai cái chân ngắn nhỏ với không tới mặt đất, chỉ có thể lúc la lúc lắc.
Lục Minh Triết không vội đi vào, đứng ở cửa, gõ gõ cửa phòng đang nửa mở ra.
Tiếng gõ cửa tức khắc hấp dẫn sự chú ý của thiếu niên cùng cô bé nhỏ.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn qua.
Không khí kỳ thật rất xấu hổ.
Đặc biệt hai thiếu niên này quan hệ thật sự không thể nói là hữu hảo.
Thậm chí có một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, một người đang bị cướp bóc, một người hoàn toàn không có ý cứu viện, đây m có thể nói là quan hệ lạnh nhạt tới cực điểm.
Lục Minh Triết đi hai bước vào trong phòng ngủ liền dừng, ngồi xuống ghế bập bênh dựa vào tường.
Đây cũng là cái ghế dựa duy nhất, trừ bỏ cái đang ở dưới mông Mạnh Dục Nhiên, trong toàn bộ căn phòng này.
Nhìn thấy nó tiến vào, biểu tình Mạnh Dục Nhiên càng lạnh hơn.
Có những người, khả năng trời sinh đã không hợp.
Ví như nó cùng Lục Minh Triết.
Lục Minh Triết rõ ràng cũng có cảm giác như thế này.
Cho nên cũng cách nó ra khá xa xa.
Rất có một loại cảm giác nước sông không phạm nước giếng.
Mạnh San San trong chốc lát nhìn ca ca, trong chốc lát nhìn vị A Triết ca ca kia ngồi ở xa nhất, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.
Cô gái nhỏ rất đơn thuần.
A Triết ca ca này nó không quen biết nhưng cũng thật đẹp, đẹp như ca ca của nó ......
Nó liền nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Lúc này, Mạnh Dục Nhiên lạnh như băng gọi "San San"một chút, làm con bé hoàn hồn trở lại.
Mạnh San San quay đầu nhìn về phía ca ca, liền nhìn thấy bộ dáng không cao hứng của ca ca, nghi hoặc chớp chớp mắt.
Thôi được rồi, ca ca mỗi ngày đều không cao hứng, nó đã quen!
Nhưng mà, nó là một đứa em gái tốt mà.
Mạnh San San từ trong túi móc ra một cây kẹo que, thanh âm nũng nịu mềm mại, đặc biệt dễ nghe: "Anh à, em mời anh ăn kẹo."
Sắc mặt Mạnh Dục Nhiên khá hơn.
Tiếp theo, liền nghe được em gái thân yêu của nó quay qua nhìn thằng nhóc mà nó ghét, nói một câu cũng giống hệt: "A Triết ca ca, em mời anh ăn kẹo."