Sau đó, ba người Lý, Tạ, Đỗ trợ giúp Vũ Tùng Lâm chuẩn bị chống đỡ thú triều công thành.
Đỗ Thải Hà học được số học, thế là chạy theo thám yêu sư kiểm tra một lượt trận pháp hộ thành.
Tạ Thiên Hoa được coi là trí nang của tổ ba người cổ viện, thành thử ở lại phủ thành chủ bàn đối sách kháng địch.
Lý Thanh Vân kể từ sau chiến công lấy sức phàm nhân đánh bại quỷ đói tam cảnh thì ở Quan Lâm cũng có thể coi là có chút nhân khí. Thế là, cậu ta xung phong huy động tán tu trong thành trợ giúp. Kỳ thực cũng là cái cớ để Lý Thanh Vân không phải ở lại phủ thành chủ.
Không có tam sư muội làm tấm đệm, cậu chàng quả thực không tự nhiên chút nào khi ở cạnh Tạ Thiên Hoa.
Vũ Tùng Lâm nghe xong, bỗng nhiên nhớ lại chuyện của Đặng Không và Sở Tinh Hà lần trước. Lão hắng giọng, nói:
“Tán tu khó tránh khỏi chuyện thượng vàng hạ cám, rồng rắn lẫn lộn. Lý thiếu hiệp huy động được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu người, cũng đừng cưỡng cầu. Bản tướng chẳng thà có một trăm người có thể yên tâm giao phía sau cho họ, còn hơn có một vạn binh mà tên nào cũng có lòng riêng.”
“Tướng quân dạy phải.”
Lý Thanh Vân không giỏi cầm binh, chỉ nghĩ có thêm một người là có thêm một phần sức. Bây giờ được Vũ Tùng Lâm nhắc nhở, lập tức khiêm tốn thụ giáo.
Vũ tổng binh gật đầu, lại tiếp:
“Thiếu hiệp ra ngoài chuyến này, bản tướng cũng sẽ hạ một đạo quân lệnh, mong thiếu hiệp chú ý giúp cho một hai.”
“Chuyện nên làm. Không biết Vũ tổng binh muốn hạ đạt quân lệnh gì?”
“Lần này Quan Lâm không dư lương nuôi người nhàn rỗi. Trong ba canh giờ, nếu tu hành giả nào không muốn vì thành mà chiến thì phải lập tức rời khỏi đây. Nhược bằng ở lại, coi như là tạm thời xung quân, từ chối không chiến phạt như đào ngũ.”
Vũ Tùng Lâm nghiến răng, nói.
Trước đây lão vẫn cho rằng có thêm tu hành giả, đến lúc khẩn yếu còn có thể vì thủ thành ra chút sức. Thành thử mỗi lần thú triều, nhìn đám tu hành giả nhân loạn làm ác, khi nam bá nữ lão cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở.
Thế nhưng, có bài học Cái Đế Kiếm Tiên lần trước, hiện tại Vũ Tùng Lâm quyết không nhân nhượng nữa.
Từ phủ thành chủ, lính thủ thành tỏa đi các ngóc ngách, bắt đầu loan tin này khắp cả thành.
Một đạo quân lệnh truyền xuống, lập tức khiến trăm họ vui mừng, cũng khiến rất nhiều tán tu bất mãn. Những tên này ngày thường không dám thò mặt ra, lúc thú triều càn tới chính đang muốn nhân lúc hỗn loạn thỏa mãn bản tính một phen, không ngờ chưa cởi quần đã bị quăng ra khỏi kỹ viện. Đối với những kẻ xưa nay vẫn cho rằng “phàm nhân là vịt, tu hành giả là ưng, lấy vịt nuôi ưng vốn chuyện thiên kinh địa nghĩa” thì há lại có thể chịu cảnh bị đối xử “bất công” này được?
Thế là...
Trong thành bắt đầu hỗn loạn.
Một đám tu hành giả ăn trên ngồi chốc, vô trách nhiệm đã quen, bây giờ há lại chịu đi vào khuôn khổ? Có kẻ bá chiếm nhà dân, có tên thì cướp lương thực tiền của, thậm chí lại có cả vài tên muốn giở trò đồi bại.
Ải Quan Lâm nháy mắt hỗn loạn.
Lý Thanh Vân ra khỏi phủ thành chủ, đi chưa được bao xa thì đã thấy một đám võ tăng phá cửa một nhà quyền quý. Cậu chàng âm thầm đề khí, nhảy lên đầu tường bám theo. Động tác của Lý Thanh Vân nhẹ đến nỗi chỉ ngang tiếng lá cỏ rơi, lại không có ba động chân khí, thế nên cả đám võ tăng đều không nhận ra được.
Nhìn vào trong sân...
Một tên võ tăng trông có vẻ là người cầm đầu, mặc cái áo vải nâu bắt chéo ngang ngực để lộ một bên cánh tay cường tráng, lại xăm chằng chịt nào hổ sói quỷ ma. Nếu Nguyễn Đông Thanh ở chốn này, chắc chắn sẽ gọi hắn một câu:
“Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm đó sao?”
Võ tăng hếch đầu, nói:
“Cho đến khi thú triều chấm dứt, nơi này tạm do bản tăng và các vị đồng môn tiếp quản. Nam mau cút đi, nữ ở lại, mau chóng giết gà làm cơm!”
“Các người sao có thể như vậy? Bình thường người phàm chúng ta cung phụng các người, bây giờ gặp chuyện trốn tránh thì cũng thôi, lại còn muốn đoạt đường sống của chúng ta?”
Lên tiếng là một bà già tuổi đã ngoài tám mươi.
Bà thấy mình sớm đã là người xa trời gần đất, có sống cũng chẳng được bao lâu. Thế là mới thu hết can đảm, cố gắng lý luận hòng giành lấy một con đường sống cho cháu cho con.
Tên hòa thượng cầm đầu bĩu môi:
“Phàm nhân sâu kiến há lại có tư cách trả treo với chúng ta? Bản tọa chịu trăm đắng ngàn cay mới có tu vi này, các ngươi bất tranh khí, sao có thể trách bản tăng được?”
“Muốn lên tiếng? Tu luyện đi! Xưa nay cường giả vi tôn, chính là thiên kinh địa nghĩa.”
“Mụ không nói ta cũng quên. Đàn bà trẻ tuổi thì ở lại, cái đám xấu xí già cả như các người thì cũng cút nốt đi, đừng có ở đây làm bẩn mắt các ông.”
Mấy tên võ tăng cười hô hố, nào có chút phong phạm từ bi hỉ sả nào?
Bà già cười thảm, nói:
“Các cháu, nhìn cho kỹ vào. Đây là bộ mặt của tu hành giả, đây là thứ phàm nhân chúng ta hướng tới đấy. Tu hành tu hành, tu mãi thành mặt người dạ thú.”
Mấy tên võ tăng bị chửi cho ngứa răng, quát:
“Phàm nhân sâu kiến cũng dám dĩ hạ phạm thượng?”
Hắn vừa đưa tay lên, thì Lý Thanh Vân đã nhảy vào trong sân, cười với bà cụ, nói:
“Thưa bà, nói mặt người dạ thú như thế, ngộ nhỡ đám súc sinh ngoài thành nghe được lại nổi giận thì sao?”
“Thiếu hiệp nói thế là có ý gì?”
“Súc sinh cũng có tiêu chuẩn, đâu có nhận bừa họ hàng được?”
Người trong nhà bấy giờ đã ôm tâm thái liều mạng, chẳng còn cố kỵ gì nữa. Nghe Lý Thanh Vân nói đùa, ai nấy đều cười phá lên một phen.
Đám võ tăng sa sầm sắc mặt, nói:
“Vị nhân huynh đây hẳn cũng có một thân bản lĩnh, cần gì phải vì một đám phàm nhân mà mích lòng đồng đạo với nhau? Trong thành có không ít hộ khá, nơi này nhường cho chúng ta, thế nào?”
“Ai đồng đạo với các ngươi?”
Lý Thanh Vân cười lạnh, rốt cuộc cậu chàng cũng “hiểu được phần nào” vì sao sư phụ lại nhất quyết sử dụng thân thể phàm nhân sinh hoạt, cương quyết không động tới tu vi.
Bản thân Thanh Vân là thiếu niên mười mấy tuổi, nghe một đám tu hành giả cứ một câu cỏ rác hai câu sâu kiến còn thấy khó chịu, nữa là “cường giả tồn tại từ thuở hồng thủy sơ khai” như Bích Mặc tiên sinh.
“Tiểu tử, cho dù ngươi tu vi cao cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn ta. Thôi thì mỗi bên nhường một bước, dĩ hòa vi quý vẫn hơn?”
Tên võ tăng cầm đầu nheo mắt, trong lời nói đã ẩn ẩn có vẻ đe dọa.