Quay lại kể chuyện ba đệ tử của Bích Mặc tiên sinh và tinh anh của Kiếm Trì ở trong bí cảnh.
Theo lời Tạ Thiên Hoa kể, thì năm xưa khi Thương Hải Mang Mang thua trận, trai sò dưới biển ngậm lấy nộ khí và uất hận của y, cuối cùng phẫn nộ thai nghén ra một viên ngọc đỏ, uất hận thì tạo ra một viên ngọc đen.
Ngọc đen nở ra thành thủy tổ của Hải Thú. Chính vì sinh ra từ uất hận của cự thần Thương Hải Mang Mang mà chủng tộc này luôn muốn chiếm lại đại địa, nhấn chìm Huyền Hoàng giới xuống biển sâu để trở lại thời sơ khai, phục hồi lại biển Hỗn Mang.
Ngọc đỏ do phẫn nộ nuôi nấng thì nở ra một sinh vật kì lạ, trôi nổi giữa những cơn bão biển. Năm xưa lúc Phạt Hải Kiếm Thánh đánh vào biển Phong Bạo, đụng đầu với nó, mém chút thì vong mạng. Sau khi trở về, ông viết lại những gì mắt thấy tai nghe ngoài biển, gọi là Đông Du Ký. Chương cuối cùng có viết về sinh vật quái dị này.
Sách viết, trông nó cứ như một đảo hoang nổi lềnh phềnh ngoài biển phong bạo, thịt da nhầy nhụa bốc mùi thối rữa cao như ngọn núi, quanh người mọc đầy những con mắt đỏ lòm, trợn lên trừng trừng. Trên thân nó có một chủng loài khắp người toàn là mắt là mắt, dị hình quái trạng, răng tóc mắt mũi mọc lên ở những chỗ không bình thường một chút nào.
Kiếm Thánh gọi cái đảo ấy là đảo Quỷ, mà những sinh linh sinh tồn trên đấy lão đặt tên là Quỷ tộc.
Không rõ Quỷ tộc được sinh ra bằng cách nào, nhưng nhìn chung là trên người chúng, kiếm thánh phát hiện ra một vài đặc điểm của cá, của chim, của rắn, thậm chí là của hải thú. Cũng còn may mà đảo Quỷ và đám hải thú tộc dường như không ưa nhau lắm, thường xuyên có va chạm, nên bọn chúng cũng không tài nào dồn hết toàn quân tấn công vào đất liền được.
Tạ Thiên Hoa nói:
“Đám Trang Bức thần giáo kia dù sao cũng là nhân tộc, hẳn là sẽ không cấu kết với Đảo Quỷ hoặc Hải Thú đâu, phải không? Vậy nên đối thủ lần này chắc là người Đao Sơn?”
Phùng Thanh La gật đầu:
“Mấy hôm trước, bọn em thấy đệ tử Đao Sơn vào thành, không rõ bằng cách nào mà bọn chúng tổ chức được một cái gọi là đại hội võ lâm, bảo là muốn chọn ra một võ lâm minh chủ.”
“Chuyện đó thì có sao đâu? Bọn họ muốn làm minh chủ thì cứ để họ làm?”
Lý Thanh Vân nói.
Tạ Thiên Hoa hắng giọng, nhìn ông sư huynh, đáp:
“Sư huynh à, sư huynh. Quả thực không biết nên gọi sư huynh là kỳ tài, hay là thằng ngố nữa.
“Sư huynh thử nghĩ mà xem, nếu như chỉ là một cái chức hữu danh vô thực thì mấy người Thanh La cần gì phải lo lắng đến vậy? Xem ra, trở thành võ lâm minh chủ chắc chắn là có một công dụng nào đấy. Nói không chừng, võ lâm minh chủ chính là người có quyền khống chế bí cảnh Thương Lan Kiếm Vực này cũng nên.”
“Chị Hoa nói phải.”
Phùng Thanh La gật đầu.
Lần này mấy người bọn họ cũng rất bị động.
Mặc dù Kiếm Trì phát hiện Thương Lan Kiếm Vực đến nay đã có cả ngàn năm, song chưa bao giờ cái gọi là “đại hội võ lâm” này được phát động cả. Bản thân bốn người Chân, Phùng, Ngô, Trịnh cũng không rõ thực hư ra sao cả.
Nếu không nhờ có thông báo của bí cảnh, có lẽ ba người thậm chí còn không rõ luật lệ của đại hội võ lâm.
Phùng Thanh La nói:
“Bây giờ Phó sư muội không thấy tăm tích, chắc hẳn đã bị Đao Sơn bắt đi rồi.”
Chân Lợi Kiếm tiếp lời:
“Mấy tên Đao Sơn này xưa nay tự nhận là ‘sát phạt quả đoán’, vốn là cái hạng người không từ thủ đoạn. Lần này nếu Phó sư muội bình an thì cũng thôi, chỉ sợ là bị chúng dùng làm con tin uy hiếp phe ta, ép Kiếm Trì thua trận trong Đại Hội Võ Lâm.”
Trịnh Lan Anh, Ngô Quốc Văn cũng gật đầu, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía ba đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh.
Hay nói đúng hơn là về phía Tạ Thiên Hoa.
Ông tướng Lý Thanh Vân thì vẫn chưa nghe thủng, hỏi bằng giọng ngô nghê:
“Mọi người sao lại nhìn ba người chúng ta như thế?”
Tạ Thiên Hoa lắc đầu, cười:
“Bốn vị muốn chúng ta làm ‘vũ khí bí mật’ của Kiếm Trì cũng không phải không được. Thế nhưng ngộ nhỡ một trong ba người chúng ta trở thành minh chủ võ lâm thì phải phân chia quyền khống chế bí cảnh thế nào? Lúc đó Kiếm Vực có bay về Lão Thụ cổ viện hay không? Hay các vị muốn ba người chúng tôi đánh Đao Sơn, sau đó tự giác nhường lại chức võ lâm minh chủ cho Kiếm Trì?”
“Chuyện này... chỉ cần giữ lại được Thương Lan Kiếm Vực, thì Phùng Thanh La thay mặt ba vị kiếm tổ hứa với chị, sau này Kiếm Trì sẽ nợ ba người một ân tình.”
Phùng Thanh La cắn răng, mặc kệ ánh mắt ngăn cản của Chân Lợi Kiếm và hai người Ngô, Trịnh, nói.
Đối với một đại thế lực như Kiếm Trì mà nói, nợ ân tình là cái nợ lớn nhất, khó trả nhất trên đời. Chẳng thà lấy tiền muôn bạc vạn, bảo vật liên thành mà đền ơn, còn hơn thiếu người ta một món nợ tình nợ nghĩa.
Tạ Thiên Hoa cũng có tâm lý này, thế nên lúc đầu gặp Nguyễn Đông Thanh mới không có ý định nợ ơn của gã.
Nói đến Tạ Thiên Hoa, thì cô nàng bấy giờ cười một tiếng, nói:
“Đùa mọi người một chút thôi. Sư phụ ba người chúng ta không hỏi chuyện tu hành, mang cái bí cảnh này về làm gì? Định cho lão nhân gia chướng mắt hay sao?”
Đỗ Thải Hà lắc đầu, lè lưỡi:
“Chọc giận sư phụ là chuyện nhỏ, đắc tội sư nương là chuyện lớn. Ngộ nhỡ người trách ba người chúng ta ra ngoài tha rác về, thì đúng là thảm thật rồi.”
Mấy người Kiếm Trì:
“...”
Vẫn biết là ba vị muốn trấn an chúng ta, nhưng thấy thứ mình coi là bảo vật trấn phái bị người ta xem như rác rưởi, có cho cũng ngại mang về nhà thế này...
Lòng chúng ta đau!
Hay là các người đừng nói tốt hơn.