Núi Hoàng Liên...
Sâu trong lòng đất, có một tòa cung điện bằng đá. Lửa xanh lét cháy leo lét trên đĩa đèn, không những không mang lại chút cảm giác ấm áp nào, trái lại còn khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Nơi này chính là một trong các cấm địa đáng sợ nhất ở Huyền Hoàng giới: Đế Mộ.
Chính giữa căn phòng kê một chiếc bàn tròn.
Chung quanh, có mười chín cái ngai vàng chạm rồng trổ phượng.
Trên ghế, ngồi mười chín cái thây người da thịt đã khô đét, nhưng hai hốc mắt vẫn đang có lửa ma cháy lên.
Cái xác ngồi chính giữa, chiếm lấy chủ vị lên tiếng trước:
“Chư vị đế quân, hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn nói một chuyện.”
“Mộc Thanh Hiên truyền âm cho chúng ta, mấy ngày trước Thanh Tước rời biển trúc, chấn động ải Quan Lâm.”
Cái thây thứ bảy từ trái sang chen ngang:
“Nguyên Thủy đế quân, chuyện này bọn ta sớm đã biết! Ở đây cũng có ai mà không phải đế hoàng một thời, trấn áp một thế hệ? Không cần phải vòng vo nói chuyện như trẻ con nữa. Đối với tồn tại chưa biết chạy vào ở Lão Thụ cổ viện, các người có ý kiến gì?”
Cái thây thứ ba bên phải đưa ngón tay xương xẩu lên vuốt một lọng tóc dài khô khốc như rơm rạ, lên tiếng:
“Có hai khả năng.
Thứ nhất, đương nhiên là ma đầu bị phong ấn trong cổ viện đã chết nên mới dung túng có người vào ở.
Thứ hai, tồn tại kỳ bí ở Lão Thụ cổ viện có thể trấn áp được ma đầu, chí ít cũng đánh ngang tay, mới có thể chung sống.”
Nghe chất giọng cao vút quỷ mị, có thể đoán được cái thây lúc còn sống hẳn là một vị nữ hoàng.
“Bản đế càng thiên về khả năng thứ hai hơn. Bây giờ còn chưa rõ tồn tại kia giữ thái độ thế nào với ma đầu, tạm thời chớ nên hành sự lỗ mãng, chỉ khiến các thế lực khác đục nước béo cò.”
“Không bằng phái một vài tên quỷ đói đến thăm dò trước?”
Các đại thế lực ở Huyền Hoàng giới đều đã nhận được tin Thanh Tước rời biển trúc, Lão Thụ cổ viện xuất hiện một người khó lường. Thế nhưng, ngoại trừ Kiếm Trì mượn cớ đến thăm dò thoáng một cái thì đến nay chưa nhà nào có hành động mang tính thực chất.
Không ai muốn làm cánh chim đầu đàn dò xét Lão Thụ cổ viện.
“Tán thành!”
“Tán thành!”
“Bản hoàng không có ý kiến.”
Mười mấy cái thây người nhao nhao cất tiếng, đều quyết định sẽ ổn trọng hành sự.
oOo
Nguyễn Đông Thanh trợn mắt nhìn về phía chái nhà phía tây.
Hồng Vân... có phải cô có mâu thuẫn thù hận gì với Lý Thanh Vân không?
Ném cho nó một quyển tiểu thuyết võ hiệp, để nó luyện theo, ba năm sau đánh sinh tử chiến với người ta? Luyện theo truyện ba năm, nó không chết thì coi như là may mắn, thần kinh rung rinh xem như bình thường.
Còn đánh người ta? Không bị đánh cho mặt mũi biến dạng xem như là có phúc.
“Còn không bằng đưa cho thằng bé miếng đậu phụ để nó đập đầu tự tử cho nhanh? Khác gì ép nó đi chết...”
Nguyễn Đông Thanh còn đang lo lắng rối bời, vừa quay sang định khuyên can, thì đã thấy Lý Thanh Vân vùi đầu vào đọc ngấu đọc nghiến, hai mắt sáng ngời, như được chí bảo.
Bỏ mẹ!
Thằng này tưởng thật...
Nguyễn Đông Thanh cạn lời.
Hắn cũng muốn khuyên Lý Thanh Vân, nhưng lại nghĩ dù sao cũng đang ở nhờ chỗ của Hồng Vân, không thể công nhiên tát cô nàng một cái như vậy.
Thở dài, Nguyễn Đông Thanh lại nói:
“Tu luyện thì tu luyện, nhưng chuyện dựng chuồng gà đừng có chểnh mảng.”
Gã muốn giao việc cho Lý Thanh Vân làm, tránh để cho thằng nhóc dành quá nhiều thì giờ đi luyện theo tiểu thuyết. Xem như được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Học trò không dám!”
Lý Thanh Vân vội vàng đáp, nhanh chóng nhét quyển truyện vào vạt áo.
Cậu chàng còn nhớ rõ ai là người ban cho mình cơ hội thứ hai.
oOo
Mấy ngày tiếp theo, Lão Thụ cổ viện trái lại trở nên yên tĩnh.
Vũ Tùng Lâm hạ quân lệnh trạng, không để dân chúng ải Quan Lâm đến ngọn đồi vô danh quấy rầy Bích Mặc tiên sinh. Cho dù là nạn dân ngoài thành, lão cũng phái binh khống chế, không để bọn họ lang thang vô định.
Ở ải Quan Lâm, nạn dân còn có tên là tội dân.
Dù sao nơi đây không thừa lương thực, nuôi không nổi tù binh, thế nên phàm là kẻ phạm tội chưa đến nỗi đáng chết thì đều trục xuất ra khỏi thành, để mặc bọn họ.
Lâu dần những người này cũng đắp tường đất, lập làng lập xóm. Ngày thường thì đào củ săn thú, thú triều qua đi thì tham gia xử lý xác yêu vật. Tuy có chút không công mà hưởng, nhưng Vũ Tùng Lâm cũng không chấp nhặt, trái lại còn ngẫu nhiên ra ngoài phát áo quần thuốc men, coi như là “tiền công xử lý chiến trường”. Kỳ thực, lão hi vọng có thể khiến ải Quan Lâm không còn nạn dân, trăm họ ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp. Thế nhưng lúc nắm đại quyền rồi, lão mới thấy là khó.
Bình thường ải Quan Lâm trường kỳ đối kháng yêu thú, lương thảo trong thành cũng dật gấu vá vai.
Nuôi không nổi quá nhiều nạn dân.
Hà huống, những nạn dân này vừa thả vào thành, lập tức ngựa quen đường cũ, giết người cướp của chẳng chuyện ác nào không làm. Người trong thành ai cũng khinh bỉ, không muốn ở chung...