Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 17: Long Chưởng Đấu Quỷ



Thượng đài trước nhất là tên béo.

Người hắn to như cái chum kiệu, tròn như quả bóng da, ấy thế mà lại lấy tên là Lâm Sấu, quả thực là kì dị.

Ban nãy cả ngôi lầu đều chú tâm vào người phàm Lý Thanh Vân, không để ý đến. Bây giờ ngó sang góc bên trái, thấy tên “Lâm gầy” té ra lại là một tên béo núc béo ních, không khỏi bị ấn tượng mạnh.

“Lâm Sấu cố lên!”

“Lâm Sấu tất thắng!”

Người quan chiến, phàm là ai đặt cửa tên béo đều hò reo cổ vũ. Thành thử, nhất thời đến tám phần mười những người dưới đài đều kêu tên “Lâm Sấu”.

Nguyễn Đông Thanh bật cười, nói:

“Lâm Sấu. Nghe là biết tên giả. Cái người này kể cũng quái đản. Đã dùng tên giả, chẳng nhẽ không thể dành thêm mấy phút nghĩ ra một cái tên nào nó hay hơn, thật hơn một chút chăng?”

“Tiên sinh không phải nhân sĩ võ lâm đương nhiên là thấy lạ. Chứ cánh giang hồ thảo mãng bọn tôi kẻ nào mà chả dùng tên giả, có phải quan phủ đâu mà đi lật tẩy truy tra nhau thế? Chớ nói chi Lâm Sấu, Lâm Thồn còn có nữa là.”

Bàn bên cạnh, có một người đeo đao lên tiếng giải thích.

Nào ngờ y vừa dứt lời, dưới nhà bỗng có tiếng quát ông ổng cất lên:

“Tên nào vừa nói móc danh hiệu của bố mày? Có ngon đứng ra đây chiến một phen???”

Cả võ đài được phen cười bò.

Lâm Sấu bước lên, nói:

“Chư vị, hôm nay sở dĩ có cái chuyện này là do tên người phàm này không có mắt, chọc vào anh em bọn tôi, lại không biết thân biết phận cúi đầu làm người. Thế nên, trận chiến hôm nay đánh ác chiến, không phải do Lâm Sấu mặt dày tìm người phàm gây chuyện, mong mọi người hiểu cho.”

Trên đài nghe hắn nói vậy, ai cũng cau mày.

Ác chiến, tức là ngoại trừ việc lấy mạng, làm gì cũng có thể. Vô luận là thương tật vĩnh viễn, tàn phế cả đời hay dùng chiêu hiểm đòn ác thì đều được phép cả.

Nói trắng ra là luật rừng.

Rất nhiều người bất bình.

Người đeo đao ngồi gần bàn với Nguyễn Đông Thanh vỗ bàn, tuốt đao, nháy mắt khí tức nổ tung, cảnh giới Tứ Cảnh thể hiện rõ mồn một.

“Mẹ kiếp! Quá đáng!”

“Nỗi nhục của giới tu luyện!”

“Thằng nhóc, không cần đánh! Xuống đài! Để tao lên cho thằng vô liêm sỉ này mấy đấm!”

Cả ngôi lầu, không ngừng có tiếng mắng chửi.

Lâm Sấu cũng không ngờ bỗng nhiên lại chọc giận một đám tu luyện giả, không khỏi ngơ ngác.

“Chư vị, chẳng phải người tu hành chúng ta lấy thực lực vi tôn hay sao? Mạnh được yếu thua? Khôn sống mống chết? Đây vốn là lẽ thường kia mà?”

Hắn vừa nói dứt câu, tức khắc quần chúng càng nổi giận.

“Mẹ nó? Còn dám tự nhận là người tu hành?”

“Ai là đồng đạo với nhà ngươi?”

“Tu hành không có tâm hướng lên cao, sợ mạnh hiếp yếu, khác gì con chó?”

Quần chúng phẫn nộ.

Thế nhưng, Lý Thanh Vân thân là chính chủ vẫn đang đứng lù lù trên võ đài, thành thử bọn họ không tiện ra tay, bằng không tất trái với quy củ võ lâm.

Lý Thanh Vân cảm động, chắp tay với mọi người, nói:

“Đa tạ chư vị. Thế nhưng tiểu tử hôm nay quả thực có chút khúc mắc với vị Lâm Sấu này. Giữa bọn tôi nhất định phải có một trận đánh. Xin chư vị thành toàn.”

“Ài. Thằng nhóc này... trẻ con cố chấp.”

“Được rồi. Được rồi. Ngồi xem đi mọi người.”



“Lâm Sấu phải không? Đừng có mà quá mức. Bằng không... ngươi hiểu chứ?”

Người xem kẻ thì tấm tắc, người lại đe dọa, song hễ là người có tu vi thì đều thủ thế chờ sẵn, nhìn chằm chằm vào Lâm Sấu. Tên béo rụt cổ, chột dạ, thầm rủa ầm lên trong bụng.

“Phen này chỉ sợ là khó lòng đánh tàn phế thằng nhóc kia như dự định. Mẹ kiếp. Đây là nơi nào? Lắm thằng thích lo chuyện bao đồng chơi trò đại hiệp như vậy?”

Nguyễn Đông Thanh cũng kinh ngạc nhìn quanh.

Không ngờ tu luyện giả ở Huyền Hoàng giới cũng có tinh thần chính nghĩa đến thế.

oOo

Lâm Sấu gầm lên, nhảy chồm tới, song chưởng phóng về phía Lý Thanh Vân. Hai bàn tay hắn lòe lòe sáng lên, rõ ràng có sử dụng tới nguyên lực, thế nhưng oai thế thì kém hơn hẳn một người Tam Cảnh bình thường.

Hiển nhiên, hắn rén.

Nếu ra tay quá ác, e rằng hơn trăm người đang quan chiến sẽ nhảy xuống tùng xẻo hắn tại chỗ.

Thế nên lần này Lâm Sấu chỉ dùng ba thành lực. Đánh không tàn phế Lý Thanh Vân, nhưng một khi trúng chưởng chắc chắn trọng thương, đau đớn vô cùng.

Chẳng ngờ Lý Thanh Vân bỗng nhiên rùn người, một tay vẽ nửa vòng tròn, tay kia tống ra một chưởng. Trong lòng cậu chàng lúc này, khẽ kêu:

“Kháng Long Hữu Hối!”

Chỉ nghe “bành” một cái.

Lý Thanh Vân lui nhanh ba bước.

Lâm Sấu... cũng lui nhanh ba bước.

Chiến ngang tay!

Cả cái võ đài Thiên Nguyên Đệ Nhất cơ hồ nổ tung! Người xem ai nấy đều trố mắt, há hốc mồm. Lắm kẻ phun cả ngụm trà đang ngậm, hoặc để đồ ăn chưa nuốt rơi bạch một cái ra bàn.

“Mẹ nó? Ai đến tát ta một cái. Chẳng nhẽ đang nằm mơ?”

“Phàm nhân chưởng ngang tay cường giả Tam Cảnh? Là tên kia yếu hay thằng nhóc ấy là quái thai?”

“Xong! Ta cảm thấy mấy năm nay phí thì giờ luyện công, còn chẳng bằng đi cày ruộng.”

Mấy người mới luyện đến Nhất, Nhị Cảnh đều muốn khóc.

Một phàm nhân có thể đánh ngang tay với tu luyện giả đã không cách nào dùng “vượt cấp” để hình dung. Trong mắt người xem, cơ hồ giống như con giun đánh bật được mỏ con gà, con thỏ húc lùi được con hổ.

Nếu Lý Thanh Vân có tu vi, dù chỉ là Nhất Cảnh, thì chưa chắc bọn họ đã kinh ngạc đến mức như hiện tại.

Thế nhưng, cậu chàng đã mất hết tu vi.

Phun trà có cả Nguyễn Đông Thanh.

Đương nhiên, nguyên nhân không giống với người khác.

“Mẹ nó! Thằng này thực sự học theo tiểu thuyết đi luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng?”

Nguyễn Đông Thanh cảm thấy ngáo.

Thường thức của gã cũng sập xuống trong chớp mắt, cứ như một chưởng ban nãy Lý Thanh Vân không đánh Lâm Sấu, mà tống thẳng vào tam quan của người làm sư phụ như hắn.

Chẳng những Lý Thanh Vân thực sự học theo tiểu thuyết, hình như còn... thành công.

Hàng Long bản dị giới?

Bấy giờ, trên võ đài.

Lâm Sấu ngạc nhiên.

Lý Thanh Vân ngơ ngác.

“Ngươi... ngươi... ngươi...”



Tên béo chỉ tay về phía đối thủ, lắp bắp nói không thành câu, cuối cùng á khẩu đứng đực ra như ngỗng ỉa.

Ba thành chưởng lực của hắn cũng đủ tan vàng nát đá, đánh vào người thường may thì gãy vụn hết xương, nếu thể trọng quá yếu thậm chí có khi cả cánh tay nổ thành vũng máu.

Thế nhưng...

Lý Thanh Vân ngang nhiên chọi cứng một chưởng với gã.

Vô lý! Không có thiên lý!

Cậu chàng thì nhìn hai bàn tay, mừng húm.

Đã biết Hàng Long Thập Bát Chưởng có thể kháng địch, lòng tự tin của Lý Thanh Vân lên càng cao. Cậu chàng hú một tiếng dài, xông đến, lại tống một chưởng về phía Lâm Sấu.

Bành!

Chưởng đối chưởng.

Lý Thanh Vân lần này bắn đi hơn mười bước, hai bàn tay hơi tê tê, thế nhưng hoàn toàn không thụ thương.

“Không thể nào!”

Lâm Sấu trợn mắt, nhìn cậu chàng, miệng hắn đã há hốc đến độ có thể nhét vừa ba bốn quả trứng.

Năm thành chân khí.

Một chưởng này giáng xuống, đừng nói là người thường, cho dù là người tu luyện đến Nhị Cảnh cũng chắc chắn bị đánh nổ tan tành thành một vũng máu.

Thế nhưng, thằng nhóc Lý Thanh Vân hoàn toàn không hề hấn gì, vẫn nhảy tưng tưng như con cà cuống.

Cả ngôi lầu chết lặng.

Nguyễn Đông Thanh gõ ngón tay lên bàn, hào hứng quan chiến.

Ở cái tuổi của gã, ai mà chẳng từng ngồi trước ti vi mơ được làm Kiều Phong, Quách Tĩnh, tung chưởng Hàng Long giết vào thiên quân vạn mã, oai chấn quần hùng? Lúc này... Lý Thanh Vân thực sự làm được điều mà Nguyễn Đông Thanh hằng mơ mộng.

“Thế mà... thực sự làm được như trong sách tả.”

Nguyễn Đông Thanh còn nhớ trong bản tiểu thuyết tân tu mới nhất, Kim lão tiên sinh đã thay đổi Hàng Long Thập Bát Chưởng. Tinh túy của cả bộ chưởng pháp chính là chữ Hối trong Kháng Long Hữu Hối.

Môn chưởng pháp này tuy uy lực yếu hơn các bản cũ, thế nhưng vì luôn giữ lại mấy thành chân lực, nên đối chưởng không bao giờ thua, vĩnh viễn bất bại. Cái tiêu chí đánh nương tay, chừa đường sống cho kẻ khác lại chính hợp với tính cách nhân hậu của Quách Tĩnh. Đây cũng là nguyên do từ lúc mới mười tám tuổi, gã khờ của Kim gia đã có thể đối chưởng với Tây Độc, với Cầu Thiên Nhận mà không chết.

Bây giờ, Lý Thanh Vân dùng Hàng Long đỡ được cả chưởng của người tu luyện mà không thua.

“Xem ra, chưa chắc đã cần dùng đến thuốc men.”

Gã vừa dứt lời, thì dưới đài, Lâm Sấu cũng đã điên cuồng.

“Không! Ta không tin!”

Tên béo thét lên be be, hai tay chụp vào nhau, bổ ra một đòn nhằm ngay đỉnh đầu Lý Thanh Vân. Chiêu thức này, nếu dùng ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ sinh ra dị tượng, chân khí bắn tung tóe, lực hủy diệt đến mấy chục trượng.

“Chết đi!”

Thế nhưng, trên võ đài có cấm chế, nên cũng chỉ thấy tay tên này lập lòe ánh sáng đỏ lòm mà thôi.

Lý Thanh Vân vung chưởng chống đỡ, thế nhưng vẫn phải khuỵu một gối, khóe miệng có tia máu phun ra.

“Xem ra bộ chưởng pháp này của sư phụ tuy thần diệu vô cùng, nhưng cũng không phải toàn năng. Mình còn quá yếu, đến đây là cực hạn rồi.”

Anh chàng thở dài.

Thế nhưng, Lâm Sấu bây giờ cơ hồ đã phát điên.

Chiêu vừa rồi không còn là chưởng tùy tiện đánh ra nữa, mà đã dùng đến cả chiến kỹ. Một đòn Kinh Thiên Trảm này chính là chiến kỹ diễn hóa ra từ thuật pháp của một đế tôn, oai lực kinh người.

Cho dù cường giả Tứ Cảnh, gặp Lâm Sấu dùng đến chiêu này cũng phải né tránh.

Thế nhưng, tuy đã dùng đến tám thành sức mạnh của Kinh Thiên Trảm, hắn vẫn chỉ đánh được ngang tay với thằng nhóc Lý Thanh Vân này.

Chuyện này khiến hắn cảm thấy nhục nhã, mất mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.