Thượng đài trước nhất là tên béo.
Người hắn to như cái chum kiệu, tròn như quả bóng da, ấy thế mà lại lấy tên là Lâm Sấu, quả thực là kì dị.
Ban nãy cả ngôi lầu đều chú tâm vào người phàm Lý Thanh Vân, không để ý đến. Bây giờ ngó sang góc bên trái, thấy tên “Lâm gầy” té ra lại là một tên béo núc béo ních, không khỏi bị ấn tượng mạnh.
“Lâm Sấu cố lên!”
“Lâm Sấu tất thắng!”
Người quan chiến, phàm là ai đặt cửa tên béo đều hò reo cổ vũ. Thành thử, nhất thời đến tám phần mười những người dưới đài đều kêu tên “Lâm Sấu”.
Nguyễn Đông Thanh bật cười, nói:
“Lâm Sấu. Nghe là biết tên giả. Cái người này kể cũng quái đản. Đã dùng tên giả, chẳng nhẽ không thể dành thêm mấy phút nghĩ ra một cái tên nào nó hay hơn, thật hơn một chút chăng?”
“Tiên sinh không phải nhân sĩ võ lâm đương nhiên là thấy lạ. Chứ cánh giang hồ thảo mãng bọn tôi kẻ nào mà chả dùng tên giả, có phải quan phủ đâu mà đi lật tẩy truy tra nhau thế? Chớ nói chi Lâm Sấu, Lâm Thồn còn có nữa là.”
Bàn bên cạnh, có một người đeo đao lên tiếng giải thích.
Nào ngờ y vừa dứt lời, dưới nhà bỗng có tiếng quát ông ổng cất lên:
“Tên nào vừa nói móc danh hiệu của bố mày? Có ngon đứng ra đây chiến một phen???”
Cả võ đài được phen cười bò.
Lâm Sấu bước lên, nói:
“Chư vị, hôm nay sở dĩ có cái chuyện này là do tên người phàm này không có mắt, chọc vào anh em bọn tôi, lại không biết thân biết phận cúi đầu làm người. Thế nên, trận chiến hôm nay đánh ác chiến, không phải do Lâm Sấu mặt dày tìm người phàm gây chuyện, mong mọi người hiểu cho.”
Trên đài nghe hắn nói vậy, ai cũng cau mày.
Ác chiến, tức là ngoại trừ việc lấy mạng, làm gì cũng có thể. Vô luận là thương tật vĩnh viễn, tàn phế cả đời hay dùng chiêu hiểm đòn ác thì đều được phép cả.
Nói trắng ra là luật rừng.
Rất nhiều người bất bình.
Người đeo đao ngồi gần bàn với Nguyễn Đông Thanh vỗ bàn, tuốt đao, nháy mắt khí tức nổ tung, cảnh giới Tứ Cảnh thể hiện rõ mồn một.
“Mẹ kiếp! Quá đáng!”
“Nỗi nhục của giới tu luyện!”
“Thằng nhóc, không cần đánh! Xuống đài! Để tao lên cho thằng vô liêm sỉ này mấy đấm!”
Cả ngôi lầu, không ngừng có tiếng mắng chửi.
Lâm Sấu cũng không ngờ bỗng nhiên lại chọc giận một đám tu luyện giả, không khỏi ngơ ngác.
“Chư vị, chẳng phải người tu hành chúng ta lấy thực lực vi tôn hay sao? Mạnh được yếu thua? Khôn sống mống chết? Đây vốn là lẽ thường kia mà?”
Hắn vừa nói dứt câu, tức khắc quần chúng càng nổi giận.
“Mẹ nó? Còn dám tự nhận là người tu hành?”
“Ai là đồng đạo với nhà ngươi?”
“Tu hành không có tâm hướng lên cao, sợ mạnh hiếp yếu, khác gì con chó?”
Quần chúng phẫn nộ.
Thế nhưng, Lý Thanh Vân thân là chính chủ vẫn đang đứng lù lù trên võ đài, thành thử bọn họ không tiện ra tay, bằng không tất trái với quy củ võ lâm.
Lý Thanh Vân cảm động, chắp tay với mọi người, nói:
“Đa tạ chư vị. Thế nhưng tiểu tử hôm nay quả thực có chút khúc mắc với vị Lâm Sấu này. Giữa bọn tôi nhất định phải có một trận đánh. Xin chư vị thành toàn.”
“Ài. Thằng nhóc này... trẻ con cố chấp.”
“Được rồi. Được rồi. Ngồi xem đi mọi người.”
“Lâm Sấu phải không? Đừng có mà quá mức. Bằng không... ngươi hiểu chứ?”
Người xem kẻ thì tấm tắc, người lại đe dọa, song hễ là người có tu vi thì đều thủ thế chờ sẵn, nhìn chằm chằm vào Lâm Sấu. Tên béo rụt cổ, chột dạ, thầm rủa ầm lên trong bụng.
“Phen này chỉ sợ là khó lòng đánh tàn phế thằng nhóc kia như dự định. Mẹ kiếp. Đây là nơi nào? Lắm thằng thích lo chuyện bao đồng chơi trò đại hiệp như vậy?”
Nguyễn Đông Thanh cũng kinh ngạc nhìn quanh.
Không ngờ tu luyện giả ở Huyền Hoàng giới cũng có tinh thần chính nghĩa đến thế.
oOo
Lâm Sấu gầm lên, nhảy chồm tới, song chưởng phóng về phía Lý Thanh Vân. Hai bàn tay hắn lòe lòe sáng lên, rõ ràng có sử dụng tới nguyên lực, thế nhưng oai thế thì kém hơn hẳn một người Tam Cảnh bình thường.
Hiển nhiên, hắn rén.
Nếu ra tay quá ác, e rằng hơn trăm người đang quan chiến sẽ nhảy xuống tùng xẻo hắn tại chỗ.
Thế nên lần này Lâm Sấu chỉ dùng ba thành lực. Đánh không tàn phế Lý Thanh Vân, nhưng một khi trúng chưởng chắc chắn trọng thương, đau đớn vô cùng.
Chẳng ngờ Lý Thanh Vân bỗng nhiên rùn người, một tay vẽ nửa vòng tròn, tay kia tống ra một chưởng. Trong lòng cậu chàng lúc này, khẽ kêu:
“Kháng Long Hữu Hối!”
Chỉ nghe “bành” một cái.
Lý Thanh Vân lui nhanh ba bước.
Lâm Sấu... cũng lui nhanh ba bước.
Chiến ngang tay!
Cả cái võ đài Thiên Nguyên Đệ Nhất cơ hồ nổ tung! Người xem ai nấy đều trố mắt, há hốc mồm. Lắm kẻ phun cả ngụm trà đang ngậm, hoặc để đồ ăn chưa nuốt rơi bạch một cái ra bàn.
“Mẹ nó? Ai đến tát ta một cái. Chẳng nhẽ đang nằm mơ?”
“Phàm nhân chưởng ngang tay cường giả Tam Cảnh? Là tên kia yếu hay thằng nhóc ấy là quái thai?”
“Xong! Ta cảm thấy mấy năm nay phí thì giờ luyện công, còn chẳng bằng đi cày ruộng.”
Mấy người mới luyện đến Nhất, Nhị Cảnh đều muốn khóc.
Một phàm nhân có thể đánh ngang tay với tu luyện giả đã không cách nào dùng “vượt cấp” để hình dung. Trong mắt người xem, cơ hồ giống như con giun đánh bật được mỏ con gà, con thỏ húc lùi được con hổ.
Nếu Lý Thanh Vân có tu vi, dù chỉ là Nhất Cảnh, thì chưa chắc bọn họ đã kinh ngạc đến mức như hiện tại.
Thế nhưng, cậu chàng đã mất hết tu vi.
Phun trà có cả Nguyễn Đông Thanh.
Đương nhiên, nguyên nhân không giống với người khác.
“Mẹ nó! Thằng này thực sự học theo tiểu thuyết đi luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng?”
Nguyễn Đông Thanh cảm thấy ngáo.